Chương 2: Tôi cũng là hot boy đấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Minh Đức nghiêng đầu đáp lại, khuôn mặt có vài nét cười, càng nhìn càng thấy rất hút mắt. Hoàng Diệp Nhi liếc nhìn cậu, sau đó thở dài một tiếng, bày ra vẻ thất vọng mà nói: "Chán thật đấy!"

Trần Minh Đức nhíu mày: "Chán cái gì?"

Hoàng Diệp Nhi cúi đầu nhìn chiếc thẻ tên trên tay, liên tục thở dài mấy tiếng. Nhìn dáng vẻ của nó lúc này, Đức bỗng cảm thấy sốt ruột. Cậu đập nhẹ vào cánh tay nó, hạ giọng hỏi lại: "Cậu chán cái gì?"

Hoàng Diệp Nhi bặm môi giả vờ nói: "Còn cứ tưởng sẽ được gặp hot boy nào, ai ngờ lại là người quen! Nhìn đến mức chán rồi!"

Diệp Nhi chớp chớp mắt, giọng điệu lúc này chính nó cũng cảm thấy thật giả tạo. Nó muốn trêu Minh Đức nên mới bày ra vẻ thất vọng ấy. Trần Minh Đức nghe vậy thì nhếch miệng cười khinh bỉ. Hoá ra Hoàng Diệp Nhi lại thích hot boy, mà cũng phải thôi, con gái có ai mà không thích trai đẹp chứ! Nhưng mà suy đi tính lại, có phải Nhi đang chê cậu không?

Trần Minh Đức vẫn giữ điệu cười bảy phần khinh bỉ ấy, cậu giật lấy thẻ tên của mình rồi nói với người trước mặt: "Học hành cho cẩn thận vào, mơ tưởng ít thôi nghe chưa?"

Trần Minh Đức quay người đi.

Hoàng Diệp Nhi: "..."

Gì mà tự nhiên phản ứng mạnh vậy? Nói đùa thôi mà! Đúng là con trai bụng dạ hẹp hòi!

Nghĩ thế, Hoàng Diệp Nhi bĩu môi nhìn theo cậu, sau đó lại cúi xuống lấy chiếc thẻ tên tiếp theo. Vừa định ngẩng đầu đọc tiếp, ai ngờ lại thấy Trần Minh Đức chưa đi được vài bước đã quay lại. Cậu cầm chiếc thẻ tên phẩy phẩy trước mặt Diệp Nhi, Diệp Nhi ngửa ngửa đầu về sau, chớp chớp mắt nhìn Đức.

Nhi đẩy tay cậu ra, cau mày lườm cậu. Trần Minh Đức lại nhếch miệng cười, ngạo nghễ mà cất tiếng: "Tôi cũng là hot boy đấy!"

Nói rồi liền vứt cho Nhi một cái nhìn không hài lòng, sau đó dứt khoát quay người đi về chỗ. Hoàng Diệp Nhi ngồi ngây người mất mấy giây, sau đó lập tức tỉnh ngộ. Nó cười không ra tiếng, tự cảm thấy cái tên Minh Đức này thật trẻ con! Đúng là trẻ con!

Trẻ con thích tự luyến!

Vũ An Phương ngồi đó nhìn hai người nãy giờ, không khỏi cảm thấy buồn cười. Không chỉ có Phương, Lê Vũ Sơn cũng ngồi dựa lưng lên thành ghế, gác một chân mà xem kịch hay. Như nhớ ra gì đó, Sơn vội vàng ngồi thẳng dậy, rướn người về phía Phương mà gọi. An Phương quay đầu lại, Vũ Sơn vội vàng ra hiệu nó đến gần, sau đó ghé tai mà thầm thì: "Mày có cảm thấy Trần Minh Đức và Hoàng Diệp Nhi rất giống như đã quen nhau từ trước không?"

Nghe Vũ Sơn hỏi thế, An Phương bỗng ngây ra một lúc, cảm thấy lời này cũng rất có lý. Nhìn hai người họ nói chuyện, trêu chọc nhau thoải mái như vậy, đúng là không thể nào mà là mới quen được!

An Phương gật gật đầu, tiếp tục thầm thì: "Thật nha! Nhìn hai chúng nó đâu có giống như mới quen đúng không?"

Lê Vũ Sơn: "Mày cũng cảm thấy thế?"

Lê An Phương hất cằm tự mãn: "Chứ sao nữa!"

Phương cười đến híp cả mắt. Lê Vũ Sơn cũng hớn hở không kém. Hai người này giống hệt như vừa phát hiện ra điều gì cao siêu lắm, cứ nhìn nhau cười cười nói nói, thầm thầm thì thì vô cùng thân thiết.

Trần Minh Đức đi về đến chỗ, nhìn Sơn và Phương thì chẹp miệng một cái. Hai người đang nói liền im bặt. Phương giả bộ cười cười nhìn Đức, liếc nhìn Sơn ra hiệu một cái, sau đó quay lên bàn mình.

Lê Vũ Sơn cũng hiểu ý An Phương, tuyệt đối không hé răng nửa lời nói ra suy nghĩ của mình lúc nãy, chỉ hỏi Đức vài thứ, cả hai lại cùng nói chuyện phiếm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net