Phần 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau mấy ngày ăn vạ ở nhà Trần Khang, cuối cùng tôi cũng bị anh tống cổ đi. Hai đứa giằng co mãi, vẫn là tôi không địch lại khí thế của người đàn ông vạm vỡ. Sáng ngày ra tôi khóc như mưa, nũng nịu không chịu đi, anh không quát mắng, chỉ một tay xách gáy tôi ra xe. Tôi buồn bực hờn dỗi thu lu trong chiếc hộp sắt đang bon bon trên đường. Khung cảnh phố xá đông đúc dần quen thuộc, con đường dẫn về tổ ấm dần hiện hữu. Tôi nhìn đám hoa giấy tươi tắn bám trên cánh cổng gỗ, chần chừ không muốn vào.

"Khang! Em muốn theo anh cơ."

Trần Khang kéo kính xe xuống, đưa tay vỗ đầu tôi.

"Ngoan, về nhà đi. Anh sẽ gặp lại em sớm thôi."

Tôi mù mờ nghĩ, anh làm sao có thể gặp lại tôi đây? Chính vì cái vấn đề này mà tôi mè nheo mãi không muốn về nhà. Nhất định hôm nay về nhà, tôi sẽ bị ông cảnh sát chất vấn, tại sao thoát được rồi không chịu lại la cà. Sau đó ông sẽ canh giữ tôi chặt chẽ hơn cả canh giữ tội phạm. Bọn lưu manh kia có muốn nhắm đến tôi lần nữa cũng không có cửa. Vậy thì Trần Khang sẽ gặp tôi bằng cách nào đây?

Anh lấy lí do sợ bố tôi nhìn thấy tội phạm đang dan díu với con gái mình ngay trước cổng nhà sẽ mang đại bác ra bắn, liền bỏ đi một nước. Trước khi đi anh để lại nụ cười ấm áp, cuốn tôi vào cơn say mà cả ngày tôi không thể thoát ra khỏi.

Tôi nguýt chiếc xe đang yên bình nhả khói rời đi. Lại quay lại nhìn cánh cổng đáng sợ, tưởng tượng ra bộ mặt lôi đình của bố già ở bên trong. Nhưng việc gì đến chả phải đến, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài đương đầu.

Quả không sai, bố mẹ vừa nhìn thấy tôi lập tức lao đến với muôn vàn biểu cảm. Người mẹ xinh đẹp thừ cứ nắn bóp cả người tôi, vừa khóc vừa hỏi han. Còn bố thì lập tức lên án. Tôi an ủi mẹ một hồi, bố tôi cũng hết quát mắng, hạ giọng hỏi.

"Mấy ngày rồi con ở đâu?"

Tôi miễn cưỡng trả lời ở nhà bạn. Câu vải thưa không che được mắt thánh quả không sai! Bố tôi hiển nhiên phát hiện tôi nói dối, đập bàn chỉ vào tôi.

"Bố biết con vẫn qua lại với tên giang hồ đó. Nó cứu con ra khỏi rồi đem con về nhà nó đúng không? Lần này không xử tội nó, bố không thể chịu được."

Tôi bức xúc cho tôi, cũng bức xúc thay cho Trần Khang, bèn liều lĩnh bật lại.

"Anh ấy chả làm gì cả! Là con tự thoát ra, cũng là con tự tìm đến nhà anh ấy. Con không muốn đối diện với bố, con sẽ oán bố vì không đến cứu con. Bố có biết lúc con quyết định trốn khỏi đó, người con nghĩ đến nhiều nhất là ai không? Bố có biết tại sao vừa thoát con lại muốn tìm anh ấy trước tiên không?.... Bố...chả bao giờ hiểu con hết!"

Nói rồi tôi lập tức bỏ chạy về phòng. Nước mắt cũng không biết từ khi nào đã chan hòa khắp mặt. Tôi sụt sịt mở điện thoại gọi cho Trần Khang, nghe được giọng nói trầm ấm ấy, lòng quả nhiên bớt bộn bề hẳn. Tôi bù lu bù loa kể, anh im lặng lắng nghe. Cuối cùng cũng chốt một câu mang đậm chất....Trần Khang.

"Mai tan học anh chờ em."

Chỉ cần một câu như vậy thôi cũng đủ làm tôi vui vẻ mà mong chờ đến ngày hôm sau. Đấy chính là sức mạnh của cái thứ gọi là tình yêu.

Tan học, tôi ba chân bốn cẳng háo hức phi ra khỏi cổng trường. Chiếc xe đen im lìm đỗ gần đó. Rõ ràng là đang cố kiềm chế cái sự phô trương vốn có nên mới rúc vào đám cây như thế. Cơ mà cái xe có đẹp đến đâu cũng chẳng thể ví với chủ nhân xuất chúng đang an nhàn tựa người vào nó. Tiết trời xuân đã ấm áp, Trần Khang cũng chỉ mặc chiếc áo sơ mi đơn giản, nhưng vẫn toát lên phong thái chết người. Tôi đứng đần ở cổng trường ngắm người kia, xém nữa là nhỏ nước miếng. Anh đưa tay ngoắc ngoắc, tôi mới bừng tỉnh lon ton chạy tới.

Bọn tôi cùng lên xe. Anh đưa tôi đi lòng vòng, cũng an ủi việc của tôi xích mích với bố hôm qua. Nói đến đây tôi mới nhớ ra, bèn ngó xung quanh, không thấy ai bám theo. Đáng lí ra bố tôi phải cho người theo dõi hoặc tháp tùng chứ nhỉ?

"Anh đón em không thấy ai khả nghi sao? Ý em là...người của bố em đến rước em đó!"

Trần Khang lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài, khẽ khịt mũi. Tôi nhìn biểu cảm thản nhiên của anh, chợt hiểu ra gì đó.

"Đừng nói với em, anh giải quyết bọn họ rồi nhé?.... Tên lưu manh này....."

"Anh chỉ nói họ không cần đón, anh đưa em về."

Có trời mới tin anh nói chuyện văn minh với người ta. Mà tôi cũng thừa biết người của bố tôi cũng chẳng thể đàm thoại trong yên bình với kẻ này. Bỗng điện thoại đổ chuông.

"Anh Vũ?"

"Em đừng lo, anh đến cứu anh ngay. Tên lưu manh đó dám làm gì em, anh sẽ........"

"Anh ấy là bạn em, không phải lưu manh..." Thật ra sau khi nói câu đó tôi cũng có chút buồn nôn.

"Hắn ta đang uy hiếp em nói thế phải không? Đợi anh, anh đến ngay.."

Tôi còn chưa kịp nghe Tô Huy Vũ nói xong, người bên cạnh đã như một vị thần cướp lấy di động của tôi quẳng đi. Tôi nhìn chiếc điện thoại đáng thương lăn lóc ở phía sau, quay sang nhìn anh không ít bất mãn.

"Khi nãy anh ấy đến đón em đúng không?"

Trần Khang liếc qua gương chiếc hậu đay nghiến nhìn chiếc điện thoại, lạnh lùng buông một câu.

"Em cứ thử đi cũng anh ta đi, xem tôi xử hai người thế nào?"

Ây dà, ghen là đúng rồi! Lúc tan học tôi chạy ra chỗ Trần Khang, có mấy bạn nữ còn xì xầm gì đó mà tôi lừa tình hai chàng. Mấy ngày trước là thầy Tô, hôm nay lại là anh nhà giàu. Còn nói tôi vô sỉ, tham tiền này nọ..... Chắc hắn Trần Khang cũng nghe được nên mới như vậy. Mấy bạn nữ kia cẩn thận nhé, không biết con quỷ này tìm đến các bạn khi nào đâu! Ai bảo động đến phu nhân của con quỷ đấy? Ha ha ha!!...

Chung quy lại vẫn là người này rất  thương tôi. Tôi dù hơi sợ trước lời đe dọa cùa anh, song vẫn không tự chủ được mà cười một cái.

Trần Khang đưa tôi đi vòng quanh phố phường, ghé vào vài quán ăn vặt. Tôi cứ nghĩ anh sẽ chẳng biết ăn mấy món như này, ai ngờ tên đó ăn rất khỏe nha! Tôi ăn thì ít, nhìn ai kia ăn cũng đủ no. Bọn tôi cứ nắm tay thong dong khắp con phố. Cuối cùng ước nguyện của tôi cũng thành sự thực, được mang anh đi chỗ này chỗ nọ, thể hiện tình cảm một cách công khai, giống như bao cặp tình nhân khác.

"Nhìn anh ấy kìa. Là người vừa được minh oan đó."

"Biết ngay mà, người đẹp trai như vậy làm sao buôn ma túy được!"

Tôi nghe người ta bàn tán thực sự không hiểu. Trần Khang vẫn nắm lấy tay tôi, nụ cười trên môi anh còn rất rạng rỡ. Thấy tôi mù mờ, anh ôn tồn giải thích. Thì ra là bọn người cùng anh buôn Ma Túy, và cũng là lũ người bắt cóc tôi để uy hiếp bố đã bị bắt. Bọn chúng cũng không khai ra Trần Khang, còn nói bức ảnh đó là mấy anh quân lâm bắt tại trận bọn chúng trao đổi. Chỉ tiếc là khi ấy bọn chúng che dấu giởi quá, "mấy anh quân lâm tốt bụng" nào đó không kịp nhìn ra mưu đồ đằng sau. Tôi dở khóc dở cười nhìn anh. Tên cầm thú này chắc chắn đã uy hiếp bọn chúng khai như vậy. Trần Khang, từ một tên nghi can buôn hàng cấm trở thành người tốt, quả nhiên kịch bản chỉ có anh nghĩ ra. Nhưng mặc kệ, đây là kẻ một tay che lấp bầu trời như vậy cũng tốt. Tôi tiến đến ôm lấy anh, cả mặt vùi vào vòm ngực rộng lớn.

"Anh đã hứa với em sẽ không làm người xấu nữa...."

"Anh biết. Anh sẽ hoàn thành lời hứa sớm thôi."

Tôi êm ái nghe tiếng tim anh đập bình thản, vòng tay tăng lực siết chặt một chút. Tôi không muốn mình giống như Tô Huy Vũ. Tôi không muốn chúng tôi kết thúc bằng việc Trần Khang vào ăn cơm nhà đá. Vì thế tôi rất mong anh thoát khỏi vòng vây bóng tối, đường hoàng bước vào ánh sáng.

"Em tin anh. Đừng để em chờ lâu quá đấy!"

"Cảm ơn em!"

Lần đầu anh nói câu cảm ơn. Trong lòng tôi ngập tràn hương vị ấm áp. Giữa con phố đông người, Trần Khang nhẹ nhàng trút xuống môi tôi cái hôn dịu dàng. Chúng tôi cứ thế dập dìu trong cảm xúc hạnh phúc nồng nàn, coi xung quanh như khoảng không trống vắng, say đắm cho môi quấn lấy môi lưu luyến mãi không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hệ