Chương 1-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thạch vào cửa hàng bán quần áo, Bạch Tử Thạch  lúc này đã sớm thu hồi biểu tình vừa rồi, chỉ chuyên đứng chọn lựa quần  áo, quần áo Lan Gaia mang cho cậu không chỉ quá lớn, mà chất liệu còn  thực thô ráp, cọ vào da cậu thật không thoải mái. Lúc trước cậu cảm thấy  chính mình ăn nhờ ở đậu nêu ra yêu cầu như vậy thực có chút quá phận,  hiện tại cậu có tiền của mình, nếu không đem mấy loại quần áo khiến cậu  mặc khó chịu này thay thế, thì thật là có lỗi với bản thân.

Bạch Tử Thạch lấy tay sờ qua từng món quần áo, chỉ cảm thấy những  quần áo này sờ lên đều thực thô ráp, đành phải mở miệng hỏi cái người á  thú nhân chủ cửa hàng từ đầu tới giờ vẫn cùng Lan Gaia tán gẫu rất vui  vẻ :"Ở đây có quần áo mềm mại hơn một chút không?"

Chris có chút ngạc nhiên:"Đây là quần áo được làm từ lông tơ Đỗ Áp  thú, đã khá được khen là mềm mại rồi." Hắn đi tới, kéo cánh tay Bạch Tử  Thạch, chỉ cảm thấy trong tay một mảnh trắng mịn, mềm mại không nói nên  lời. Chris lại sờ sờ quần áo trên người cậu, nhìn thoáng qua Bạch Tử  Thạch, nhịn không được kéo tay áo cậu lên— trên bả vai trắng nõn có một  mảng da thịt bị ma sát đỏ ửng.

Chris trầm mặc trong chốc lát:"Quả thật, ngươi không thể mặc tiếp  loại quần áo này." Lan Gaia cũng đi tới, nhìn đến trên vai Bạch Tử Thạch  hồng ngân, không khỏi đau lòng trách cứ nói:"Cái đứa nhỏ này, mặc không  được loại quần áo này sao không chịu nói?"

Bạch Tử Thạch có chút xấu hổ đem tay áo kéo xuống, nhẹ giọng nói:"Mọi người đều mặc như vậy ..."

Lan Gaia lại trách cứ nhìn cậu một cái, xoay người nói với Chris:"Ta  nhớ rõ nơi này có dùng tơ Thổ Ti thú phun ra làm thành quần áo."

Chris vỗ tay một cái:"Đúng rồi! Thiếu chút nữa là ta quên." Sau đó  liền hấp tấp vọt vào phòng trong, Thổ Ti thú là một loại thú khá giảo  hoạt, thịt ăn cũng không ngon, chỉ có tơ nó phun ra tương đối mềm mại,  rất nhiều người thích dùng loại tơ tằm này làm khăn trải giường và màn  trướng, đem làm thành quần áo loại này á thu nhân không mua nhiều lắm,  bọn họ đều cảm thấy loại quần áo này rất nhẹ, mặc vào giống như không  mặc quần áo, làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên. Sau khi  Chris thấy lượng tiêu thụ không tốt nên để qua một bên luôn, bây giơ nhớ  ra mới thấy kỳ thật rất thích hợp với Bạch Tử Thạch.

Chờ hắn lấy ra, Bạch Tử Thạch sờ sờ, cảm giác có chút giống vải bông,  sờ lên thực mềm, lập tức mặc thử một bộ, chỉ cảm thấy mềm nhẹ nhuyễn  hoạt, thực thoải mái, vì thế hưng trí vội vàng đặt  mỗi mùa làm ba bộ,  còn quần áo để hiện giờ cậu mặc, thì do hai người Chris và Lan Gaia cùng  sửa.

Bạch Tử Thạch đi theo Lan Gaia một đường đi dạo qua không ít cửa  hàng, mua tất cả đồ dùng hàng ngày, tuy rằng rất nhiều thứ hình dáng  cùng cách dùng không giống nhau, nhưng thật ra công dụng cơ bản vẫn  giống địa cầu, điều này làm cho Bạch Tử Thạch nhiều ít an tâm chút. Qua  vụ quần áo, Lan Gaia mua cái gì cũng điều chỉnh lại chất lượng, hành  động này khiến Bạch Tử Thạch cảm kích lại uất ức.

Bạch Tử Thạch hiện tại cũng hăng hái đi dạo, cậu đi dọc theo phố, từ  rất xa đã nhìn thấy một chỗ có rất nhiều người vây quanh , sau khi cùng  Lan Gaia nói một tiếng, Bạch Tử Thạch liền chạy qua, ỷ vào thân hình  mình nhỏ nhắn hơn so với những người khác, liền chui qua đám người,  nhưng mà đến lúc khi hết thảy hiện ra trước mắt cậu, Bạch Tử Thạch lại  ngây ngẩn cả người.

Những tảng đá lớn nhỏ không đồng nhất, nhan sắc không đồng nhất thực  quen thuộc, đặt ở bên cạnh những tảng đá là khối máy cắt lạnh như băng  cùng với rải rác những khối đá trắng bong đã bị cắt mở, quan trọng nhất  là cậu lại nhận ra cái loại cảm giác đã lâu không cảm thấy, thân thiết,  giống như có một đám mao đoàn mềm mại nhẹ nhàng va chạm vào tâm linh.

Một đống tảng đá kia là phỉ thúy mao liêu! Nơi này, là đang đổ thạch!

Bạch Tử Thạch có chút hoảng hốt nhìn một á thú nhân mang theo một đôi  găng tay đen chất liệu không rõ đem ra một khối đá tròn cỡ quả bóng màu  cát đặt lên giải thạch cơ (máy giải thạch), cầm bút trắng vẽ lên tảng đá hai cái, rồi bắt đầu giải thạch.

Một đám á thú nhân sớm đã vây lại, đem xung quang giải thạch cơ từ từ  vây lại, cản trở tầm mắt Bạch Tử Thạch, Bạch Tử Thạch đứng không hề  động, tương phản, cậu chậm rãi, chậm rãi lui lại. Bất ngờ không kịp đề  phòng gặp phải đổ thạch tại nơi này, điều này khiến cậu tâm thần đại  loạn, cậu lại nhớ tới giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa băng lãnh của Vương  Châu Ngọc, còn có cảm giác âm lãnh, không trọng lượng lúc nhảy xuống hố  trong động

Bạch Tử Thạch nghiêng ngả lảo đảo chạy khỏi đám người, lao vào người  một thú nhân, lảo đảo sắp ngã sấp xuống, đúng lúc này, một cánh tay vừa  lúc đưa ra ôm bên hông cậu, khẽ kéo một cái, cả người Bạch Tử Thạch liền  bổ nhào vào trong lòng người kia.

Xúc cảm vừa nhỏ vừa nhuyễn trong ngực làm Vincent cơ hồ giật mình,  hắn chưa bao giờ biết ôm một người á thú nhân cảm giác cư nhiên tốt như  vậy, hắn cúi đầu, nhìn tiểu á thú nhân trong ngực, vừa vặn bắt gặp cặp  mắt đen nhánh phiếm sương mù kia, Vincent ngây người một chút, bỗng  nhiên cảm thấy có cái gì ở thời điểm hắn không phòng bị, đã tiến vào  trong lòng hắn.

Thoáng cái đã bị kéo đụng phải lồng ngực cứng rắn của thú nhân, Bạch  Tử Thạch nhịn không được nháy mắt mấy cái cho hết cái cảm giác đau muốn  rơi lệ, lại cảm thấy thú nhân ôm cậu thật lâu không hề động, nhịn không  được dùng sức đẩy ra.

Bị lực đạo mềm mại mà nhỏ bé trong ngực đẩy ra, Vincent chỉ cảm thấy  tiểu á thú nhân trong lòng giống như Ốc Phu thú trước đây hắn nuôi,  thường hay dùng thịt đệm mềm mại làm nũng đập đập lên tay và mặt hắn,  thực mềm mại cùng khả ái.

Nhưng hắn không có quên ý tứ thật sự của tiểu á thú nhân này, Vincent  thật sâu nhìn thoáng qua người nhỏ bé trong lòng, nhẹ nhàng buông lỏng  tay ra, trống trải trước ngực làm cho trái tim hắn nhịn không được mất  mát một chút, thanh âm trầm thấp dễ nghe nhẹ nhàng vang lên:"Về sau phải  cẩn thận một chút." Ngữ khí nhu hòa này cũng khiến chính Vincent cảm  thấy ngạc nhiên.

"... Thật xin lỗi." Bạch Tử Thạch biết là mình đụng phải người ta, vì thế ngoan ngoãn nói xin lỗi.

Trái ngược với người tinh cầu này, thanh tuyến kỳ lạ lại càng tinh  tế, nhu hòa khiến người không quá thích á thú nhân nhỏ yếu như Vincent  vậy mà lại không hề chán ghét chút nào, thậm chí dâng lên ý niệm muốn  nghe nhiều hơn trong đầu. Hắn mở miệng, muốn nói thêm gì đó, nhưng trong  đám người vây quanh truyền ra tiếng ồn ào kinh hô làm cho hắn đánh mất  chủ ý.

"Trướng! Đại trướng a ! Xem thế nước này, đạt đến băng loại !"

................

Trướng: ý đúng là "tăng lên" dạng như  giá trị nó tăng lên ấy, các truyện khác hay để là "tăng" "đổ tăng" hoặc  hiểu đơn giản nhất là "đổ trúng rồi"

Thế nước: nôm na là màu sắc, độ trong của khối phỉ thúy

Chương 7, Những điều về đổ thạch

Thanh âm tràn ngập hưng phấn cùng kinh thán trong lúc nhất thời hấp  dẫn sự chú ý của mọi người chung quanh, bao gồm cả Vincent, đây vốn  chính là mục tiêu chủ yếu nhất hắn ra ngoài lần này.

Song, thanh âm này đối với Bạch Tử Thạch mà nói giống như là độc dược  mỹ lệ, có lực hấp dẫn không tưởng rồi lại làm cho lòng cậu run sợ, cậu  nhịn không được che lỗ tai, chạy đi thật nhanh. Chờ khi Vincent phục hồi  tinh thần lại tìm cậu, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Bạch Tử Thạch đã  sớm biến mất trong đám người cao lớn.

Chạy về bên cạnh Lan Gaia, Bạch Tử Thạch cũng chẳng còn tâm tư gì  dạo phố , bị Lan Gaia mang đến phố mua nguyên liệu nấu ăn gần đó, sau  đó kéo người trở về nhà, về đến nhà nói một tiếng với Lan Gaia liền trở  về phòng, lão á thú nhân chỉ cảm thấy thân thể của cậu mới khỏe lại, đi  dạo chắc mệt mỏi còn săn sóc thay cậu chuẩn bị nước tắm. Bạch Tử Thạch  nói cám ơn rồi đem mình vùi vào trong nước, mỗi lần thấy đổ thạch đầu  óc cậu sẽ không tự chủ được nhớ tới ba ba trước khi qua đời, kéo tay cậu  và ca ca nói — Tử Kỳ, Tử Thạch, đáp ứng ba ba, đừng đụng vào tảng đá,  làm cái gì cũng được, nhưng đừng đụng vào tảng đá, kết cục của gia gia  và ba ba sẽ là vết xe đổ của các ngươi a. . . Đáp ứng ba ba, đừng đụng. .  . Khi đó tay ba ba lạnh giống như băng tuyết tháng chạp, lạnh thấu đáy  lòng người, cho đến khi hai người bọn họ trịnh trọng đáp ứng mới trút  hơi thở cuối cùng.

Khi đó cậu kỳ thực vẫn còn nhỏ, chưa đầy mười tuổi, di ngôn của ba ba  cũng là sau này lớn hơn một chút ca ca giải thích cho cậu nghe mới hiểu  được cái gì là tảng đá, nhưng ca ca của cậu Bạch Tử Kỳ thật ra về sau  cũng giống như ba ba chạy đi buôn bán mao liêu, nhưng lúc mới tiếp xúc  với đổ thạch tính chất cá cược lớn, ban đầu Bạch Tử Kỳ cũng là thật nghe  lời, nghe ba ba nói, tìm một cái công ty nhỏ bắt đầu làm nhân viên,  nhưng sau một lần có người bạn đã từng chơi đổ thạch với ca ca đến tìm,  Bạch Tử Kỳ trẻ tuổi kiềm chế không được, lúc ban đầu quả thực buôn bán  lời không ít, sau lại lảo đảo đổ sụp, nhưng bởi vì mỗi lần cũng chỉ chơi  nhỏ thôi, Bạch Tử Kỳ cũng không thương gân động cốt, cho đến năm Bạch  Tử Thạch mười sáu tuổi đánh bậy đánh bạ phát hiện mình đối với phỉ thúy  có lực cảm ứng, Bạch Tử Kỳ ở Yết Dương coi trọng một khối mao liêu biểu  hiện phi thường tốt, 600 vạn, giá tiền có chút cao, nhưng biểu hiện thật  phi thường tốt , Bạch Tử Kỳ cắn răng cùng mấy người liên hợp mua hết,  mở ra vừa nhìn, bên trong cũng có phỉ thúy, thế nước cũng tốt, cơ hồ có  thể đạt tới Thủy Tinh Chủng, màu sắc cũng thuần, nồng đậm diễm lục, đáng  tiếc là, tất cả lục sắc đều bị rêu đen cắn chặt, chi chít, chỉ có thể  miễn cưỡng đào ra chút đầu thừa đuôi thẹo. Cuối cùng là vốn gốc không  thể lấy về, đoạn thời gian đó Bạch Tử Kỳ liên tục đổ sụp, thừa nhận quá  nhiều áp lực, lần này căn bản không có cách nào xoay ngược tình thế lại  thêm di ngôn của ba ba vặn cong sợi dây tinh thần cuối cùng của hắn, từ  đó Bạch Tử Kỳ thần kinh có chút không bình thường, cả ngày niệm:  'Ba,  thật xin lỗi, ba, ta sai rồi. . .'

Ánh mắt dại ra, bộ dạng hồ ngôn loạn ngữ, thỉnh thoảng ha hả cười  ngây dại lúc lại đột nhiên biến chuyển thành hung ác gào rít. . . Ca ca  như vậy để lại cho Bạch Tử Thạch ấn tượng khó có thể ma diệt, khi đó cậu  đem hết thảy đều quy kết lên đổ thạch, cho rằng nếu không phải vì đổ  thạch, trong nhà sẽ không biến thành như vậy! Cậu chán ghét đổ thạch,  thậm chí chán ghét bản thân có năng lực này! Mặc dù chán ghét đổ thạch,  nhưng lúc đó vẫn còn là một học sinh trung học Bạch Tử Thạch vì chiếu  cố ca ca nuôi gia đình chỉ có thể tìm người trước kia ba ba quen biết,  vào một công ty phỉ thúy theo điêu khắc sư học nghề, cũng theo sư phụ  gặp đổ thạch mấy lần, cái trạng thái một đao nghèo một đao phú, lật tay  làm mây úp tay làm mưa, lần nữa chấn động Bạch Tử Thạch, cậu liên tục  gặp qua rất nhiều người ngay cả vốn cũ cũng không lấy về được, thấy  những người kia gào khóc, hối hận thậm chí là thảm trạng tính mạng cũng  không vãn hồi được gì, tuổi nhỏ cậu càng chán ghét đổ thạch.

Mãi đến khi theo tuổi lớn lên, ở trong ngành phỉ thúy một thời gian  dài, Bạch Tử Thạch mới dần dần hiểu rõ, đổ thạch cũng chỉ là đổ thạch,  chuyện năm đó không trách được bất luận kẻ nào, chẳng qua là bất luận kẻ  nào đều có tham tính, đổ thạch có kích thích thành công lại kiếm tiền  nhanh, hấp dẫn vô số người ảo tưởng một đêm phất nhanh là chuyện rất  bình thường, huống chi, phỉ thúy xinh đẹp như vậy đoán chừng cũng không  có ai không thích. Mặc dù tâm tình dần dần bình thản, nhưng đối với đổ  thạch Bạch Tử Thạch vẫn thủy chung không đụng. Không nghĩ tới chờ thời  điểm cậu cuối cùng quyết định ra tay, ngay cả mao liêu cũng chưa đổ đến  một khối đã bị buộc nhảy xuống hầm mỏ.

Bạch Tử Thạch nhịn không được lộ ra một nụ cười khổ, cậu thật đúng là  đối với đổ thạch có chút tâm lý oán hận. Từ trong bồn tắm đứng lên,  Bạch Tử Thạch lau khô mình, thay quần áo vừa mua, sau đó lại đem đồ dùng  hàng ngày mình vừa mua phân loại cất kỹ, rồi từ trong phòng đi ra  ngoài.

Lan Gaia đang ở trong phòng bếp nấu cơm, đồ làm bếp nơi này cùng địa  cầu có chút không giống, minh bạch mình sớm muộn cũng độc lập sinh hoạt  Bạch Tử Thạch trực tiếp vào phòng bếp muốn Lan Gaia chỉ bảo cho, Lan  Gaia cũng không keo kiệt, đem cách dùng mấy thứ chưa thấy qua đó dạy cho  cậu, còn cố ý dạy cậu mấy đạo món ăn vốn riêng, mặc dù những món vốn  riêng đều là cách làm thịt, nhưng Bạch Tử Thạch vẫn học rất nghiêm túc.  Mặc dù thích ăn rau, nhưng thịt bổ sung cũng là cần thiết, vốn đã không  thích, nếu làm khó ăn nữa sẽ thành không nuốt nổi mất.

Ăn cơm xong, Bạch Tử Thạch ở phía ngoài phòng ốc tản bộ một lát đã  cảm thấy mệt mỏi, thân thể của cậu mới khỏe lại, vẫn còn cần thời gian  nghỉ ngơi, cậu cũng không muốn miễn cưỡng, trở lại gian phòng của mình  liền nằm xuống giường ngủ.

Ngày thứ hai Lan Gaia phải trở lại bệnh viện đi làm, trước khi đi hắn  vẫn chưa yên tâm Bạch Tử Thạch, vì vậy cùng cậu thương lượng một chút,  muốn đưa Bạch Tử Thạch qua nhà con hắn. Bạch Tử Thạch không muốn làm cho  Lan Gaia thương tâm, nên tất nhiên là đáp ứng.

Nhà nhi tử của Lan Gaia cách nhà hắn cũng không xa, đi một cái phố  là đến, Lan Gaia đến trước cửa một ngôi đại viện lớn, ấn chuông cửa, cửa  rất nhanh liền mở ra, bên trong đi ra một cái á thú nhân ôn hòa có mái  tóc dài xanh nhạt, nhìn thấy Lan Gaia liền cười gọi: "A cha, ngươi đã  đến rồi."

Lan Gaia không có đi vào, kéo Bạch Tử Thạch qua cười nói: "Bích Khê,  đây chính là đứa trẻ ta đã nói, hôm nay đành phiền toái ngươi chiếu cố  cậu ấy."

Bích Khê đánh giá Bạch Tử Thạch, trên khuôn mặt ôn hòa lộ ra kinh thán: "A cha, cậu ấy thật là nhỏ, thật xinh đẹp."

Bạch Tử Thạch khóe miệng khẽ co rút, bình tĩnh hướng về á thú nhân ở  phía trước đang từ ái nhìn mình cười cười, tập quán chết tiệt làm cậu  tới chỗ nào cũng bị gọi là nhỏ, tới chỗ nào cũng bị gọi là đẹp, sát!

Lan Gaia lộ ra ánh mắt đắc ý, giống như được khen ngợi chính là hắn,  tiếp theo lại dặn dò mấy câu, liền vội vã đi, Bạch Tử Thạch đi theo Bích  Khê vào phòng, Bích Khê lấy ra một số điểm tâm nho nhỏ, hình dáng cổ  quái cho cậu, rồi bật máy hiện ảnh tương tự ti vi, sau khi chỉ cho Bạch  Tử Thạch chuyển kênh thế nào, liền ra hậu viện.

Bạch Tử Thạch hướng về phía máy hiện ảnh lộ ra vẻ rất hứng thú, đồ  trước mắt toàn bộ đều là màu đen, không có bất kỳ lớp vỏ nào, thoạt nhìn  giống như là một tấm kính màu đen, dựa theo phương pháp Bích Khê chỉ  cho, cậu bật máy hiện ảnh lên, hình ảnh rất nhanh liền hiện lên, bên  trong là cây cối khổng lồ cao ngoài sức tưởng tượng của Bạch Tử Thạch,  chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây, cậu chờ trong chốc lát, trong tấm hình  đột nhiên xuất hiện một quái vật khổng lồ, nó lớn gấp mấy chục lần thằn  lằn khổng lồ châu Úc, tứ chi tráng kiện, móng chân trên chân dài bén  nhọn, trong mắt xanh biếc độc ác tràn đầy hung tàn, Bạch Tử Thạch có  chút ngạc nhiên nhìn, suy đoán, kênh này chẳng lẽ là 'Thế giới động vật'  ?

Song, một giây sau, tình cảnh trên màn hình hiện lên đã phá tan suy  đoán của cậu — cách chỗ thằn lằn khổng lồ châu Úc không xa đột nhiên  xuất hiện một thú nhân cao lớn khôi ngô, hắn giống như gió chạy đến bên  cạnh 'thằn lằn khổng lồ châu Úc', hai tay vươn ra một phát, đã bắt được  hàm răng sác nhọn bổ nhào đến cắn của dã thú, một tay nắm hàm trên, một  tay nắm hàm dưới, hai tay dùng sức, cứ như vậy xé phăng luôn dã thú  thành hai nửa, huyết nhục phun đầy trời lên mặt đất và cây cối xung  quanh, thậm chí có chút phun lên người thú nhân, hắn không thèm để ý  chút nào lau đi máu trên mặt, hướng về phía ống kính mỉm cười một cái,  nhảy lên cây, hai ba phát bóng dáng liền biến mất.

Bạch Tử Thạch chưa từng thấy cảnh tượng đầm đìa máu me như vậy, nụ  cười vốn là nhàn nhạt giờ lại cương cứng trên mặt, suýt nữa đến điều  khiển từ xa cũng không cầm được, sửng sốt thật lâu sau, một loại cảm  giác buồn nôn nhất thời dâng lên, Bạch Tử Thạch nôn khan mấy tiếng, sắc  mặt trở lên khó nhìn. Vịn sô pha, Bạch Tử Thạch thở dốc dồn dập, giờ  khắc này, tính tàn khốc của tinh cầu này trần trụi bày ra trước mặt cậu,  nó hung ác cùng không lưu đường sống.

Bạch Tử Thạch ngồi một lát, không muốn nhìn lại những hình ảnh kia,  đem máy hiện ảnh tắt đi, đứng lên, hướng về hậu viện đi tới, cậu cảm  giác mình cần ra ngoài hô hấp không khí trong lành.

Vừa vọt vào hậu viện, Bạch Tử Thạch liền sửng sốt một chút, cước bộ  cũng không khỏi ngừng lại —- ở trong viện nhà Bích Khê cậu lại lần nữa  thấy được mao liêu quen thuộc, chỉ có năm ba khối, chúng ngổn ngang  chồng chất tại góc cách đó không xa, chung quanh còn có công cụ giải  thạch, bên cạnh giải thạch cơ còn rải rác mao liêu giải sụp. (giải thất bại, bên trong đá ko có j)

Bạch Tử Thạch nhìn một chút, rốt cục vẫn nhịn không được hướng phía  kia đi tới, không nói đến đổ, thì cậu cũng vẫn thích nhìn xem, dù sao  nơi này đã không phải là địa cầu, mao liêu nơi này có giống địa cầu hay  không cậu vẫn rất hứng thú. Đi tới quanh mao liêu, Bạch Tử Thạch ngồi  xổm xuống, nhìn một chút một khối mao liêu vỏ cát vàng, sau đó lấy chút  nước từ thùng nước bên cạnh giội lên mao liêu, đưa tay sờ sờ vỏ mao  liêu, đem mao liêu nâng lên, quan sát biểu hiện của nó.

Đang lúc cậu nhìn chăm chú, phía sau bỗng nhiên truyện tới một âm  thanh ôn hòa mang theo kinh ngạc: "Bạch Tử Thạch, ngươi thậm chí không  đeo hắc văn bao tay mà có thể chạm vào mao liêu sao?"

........................

Chương 8 Đổ thạch sư

Bạch Tử Thạch quay đầu, liếc thấy bộ mặt kinh ngạc của Bích Khê, nghe  thấy Bích Khê nói, cậu cũng có chút hồ đồ: "Hắc văn bao tay? Đó là cái  gì? Những mao liêu này không thể trực tiếp dùng tay đụng vào sao?"

Nhìn ra được Bạch Tử Thạch thật sự không biết hắc văn bao tay, Bích  Khê như có điều suy nghĩ liếc nhìn cậu, hỏi: "Lúc ngươi đụng vào mao  liêu, không cảm thấy không thoải mái sao?"

Bạch Tử Thạch có chút kỳ quái lắc đầu: "Không có cảm giác gì đặc biệt a."

Bích Khê mắt lộ ra thần tình bình tĩnh: "Bạch Tử Thạch, ngươi nguyên lai là cư dân của Á Thành sao?"

"Á Thành?" Tại sao lại thêm một cái Á Thành? Bạch Tử Thạch lắc đầu: "Nhà ta không ở Á Thành."

"Kỳ quái." Bích Khê lẩm bẩm một tiếng, sau đó nhìn Bạch Tử Thạch bộ  dáng nho nhỏ đang đợi chờ giải thích nghi hoặc, nhịn không được đưa thay  sờ sờ đầu cậu, cười trả lời, "Những thứ mao liêu này bên trong có một  loại vật chất nếu như trực tiếp đụng chạm mà nói đối với á thú nhân  chúng ta có tính tổn thương, chúng ta gọi loại vật chất này là 'U Tháp' .  Mà hắc văn bao tay là một loại bao tay có thể ngăn cách loại vật chất  này, mỗi lần chúng ta chạm vào mao liêu, giải thạch cũng đòi hỏi hắc văn  bao tay trợ giúp. Về phần Á Thành, nó nằm trọn trong trung tâm đại lục  Bác Nhã, đó là nơi duy nhất sinh ra phỉ thúy trên thế giới này, hơn nữa Á  Thành là thành thị á thú nhân chiếm nhân khẩu cao nhất trên thế giới  này, có thể lấy được tư cách cư dân chỉ có á thú nhân, á thú nhân sau  khi có bầu bạn, sẽ chuyển đến thành phụ của  Á Thành, cho nên Á Thành có thể gọi là thành phố của á thú nhân, bởi  vậy, Á Thành còn được gọi là 'Mộng Ảo thành' . Ngoài ra, á thú nhân ra  đời và lớn lên ở Á Thành sẽ có chút sẽ không chịu ảnh hưởng của U Tháp,  những người này có thể không cần mua hắc văn bao tay mà có thể trực tiếp  đụng vào mao liêu."

Nguyên lai trên đại lục này mao liêu còn có chỗ đặc thù như vậy, Bạch  Tử Thạch nghe có chút mê mẩn, không trách được Bích Khê nói mình là cư  dân của Á Thành đi: "Kia thú nhân thì sao? Ta vừa mới nghe được đều là á  thú nhân đổ thạch, chẳng lẽ thú nhân đều không thích đổ thạch sao?"

Bích Khê lắc đầu: "Cũng không phải là bọn họ không thích, mà là bọn  họ căn bản không thể đến gần mao liêu. U Tháp loại vật chất này mặc dù  cũng không đối với thú nhân tạo thành thương tổn gì lớn, nhưng mà bọn họ  chán ghét U Tháp, căn bản sẽ không muốn tới gần, đây là một loại thiên  tính trong bản năng của thú nhân, vì vậy bọn họ chỉ có thể trong phạm vi  chịu được đứng nhìn, đổ thạch là nghề nghiệp dành riêng cho á thú nhân  chúng ta. Pháp tắc là công bằng, nó ban cho thú nhân sức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy