Chương 1-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đổ thạch sư

Tác giả: Vị Huyền Cơ

Thể loại: dị thế đại lục, thú nhân, điền chủng, xuyên qua thời không dị năng,bá đạo, 1×1, HE

Edit: natsu

Nhân vật chính: Bạch Tử Thạch x Vincent Karen Garcia

–oOo–

Bạch Tử Thạch từ nhỏ đối với phỉ thúy đã có lực cảm ứng khác thường,

Nhân duyên tế hội, cậu tới một nơi có trình độ khoa học kỹ thuật tương đương địa cầu.

Tinh cầu này không có nữ giới, chỉ có thú nhân có khả năng biến thân cùng á thú nhân không có khả năng biến thân.

Thú nhân bảo vệ gia viên, cũng dựa vào bảo thạch tiến hóa, mà trong đó năng lượng lớn nhất chính là bảo thạch phỉ thúy.

Điều này khiến cho Bác Nhã đại lục sinh ra một loại chức nghiệp tôn quý — đổ thạch sư !

Chương 1+2: Giới thiệu phỉ thúy

Chương 3 Hoài bích

Bạch Tử Thạch nhìn vẻ mặt suy sụp của mình trong gương cười khổ một  tiếng, miễn cưỡng vực dậy tinh thần dùng nước lạnh vỗ hai cái lên mặt,  rồi đi ra khỏi phòng tắm nhỏ hẹp.

Đây là một gian phòng chưa đầy 20 m2, bức tường vốn trắng  noãn theo năm tháng đã dính bụi bẩn loang lổ, sơn đã bong tróc ngổn  ngang, trong gian phòng này không có phân biệt phòng khách hay phòng  ngủ, một cái giường đơn đặt ở phía đông tường, một cái bàn học, một cái  ghế dựa cộng thêm một cái quạt điện cơ hồ là tất cả các thứ trong phòng,  tuy rằng sạch sẽ nhưng cũng thật bần hàn. Chỉ nhìn thoáng qua gian  phòng này cũng biết tình trạng hiện tại của chủ nhà —- thật sự nghèo rớt  mồng tơi.

Bạch Tử Thạch đẩy cánh cửa sắt rỉ sét ra, tùy tiện đẩy cửa liền đi ra  ngoài, cũng không để ý rốt cuộc cửa đã đóng chưa —- ai sẽ đến nơi này  ăn cắp chứ? Ở cái nơi 'Khu dân nghèo' nổi danh này.

Cậu đi xuống theo cầu thang tối như mực, như thường lệ suy nghĩ một  chút các tình huống hôm nay có thể gặp phải, hôm nay không thể lại nộp  đơn xin việc thất bại nữa, đã thất nghiệp 5 tháng, tuy rằng tiền gởi  ngân hàng còn lại hơn 3 vạn, nhưng nếu không tìm thấy công việc, cho dù  mình có tiết kiệm hơn nữa, số tiền này cũng không duy trì được bao lâu,  giá cả hiện tại liên tục tăng cao, có lẽ không đến hai năm nữa cậu sẽ  thật sự không xu dính túi.

Một lần cuối cùng, Bạch Tử Thạch nói với chính mình, đây là lần cuối cùng đến công ty châu báu (công ty trang sức đá quý..) nộp  đơn! Nếu thật sự không thành công, vậy thì liền thật sự vĩnh biệt ngành  phỉ thúy đi, tùy tiện đi cửa hàng khác làm công, có lẽ sống như thế  cũng được.

Bạch Tử Thạch lê bước nặng nề đi ra Nguyệt Hoa châu báu, vẻ mặt tự  giễu cùng cô đơn, cậu đi đến thùng rác, nhẹ nhàng buông tay, sơ yếu lý  lịch nắm trong tay nhẹ nhàng rơi xuống, thật giống như tâm cậu, một  đường rơi xuống, ngoại trừ âm thanh va đập cũng chẳng còn sót lại gì.  Ngẩng đầu lên, Bạch Tử Thạch hít một hơi thật sâu —- thế đấy, thế là coi  như hết, từ bỏ con đường này đi. Dù sao, thanh danh của mình đã bị thối  nát, cũng sẽ không có công ty châu báu nào dám tuyển đi? Cho dù mình kỳ  thực vô tội.

Bạch Tử Thạch cất bước đi xuống cầu thang, kỳ thật trước khi đến cậu  cũng đã chuẩn bị tâm lý, chín phần là không thành công, chuyện như vậy  sáu tháng qua diễn ra rất thường xuyên, bao nhiêu cự tuyệt lạnh như băng  cùng lời châm chọc quá phận cậu đều nghe qua, nhưng sự yêu thích đối  với phỉ thúy giúp cậu áp chế tự tôn của bản thân lần lượt xin việc – bị  cự tuyệt — xin việc – bị cự tuyệt .......

Lần này thật không được nữa. Bạch Tử Thạch cảm thấy lòng mình tràn  đầy mỏi mệt, cậu nhớ tới lời nói của bộ quản lí nhân sự Nguyệt Hoa:"Bạch  tiên sinh, kỹ thuật điêu khắc của ngài quả thật rất cao siêu, công ty  cũng thực động tâm, nhưng thành thật xin lỗi, Nguyệt Hoa chính là một  công ty châu báu nhỏ, chúng tôi không thể mạo hiểm sử dụng ngài."

Đây đã là thái độ cự tuyệt cực kỳ tốt rồi. Bạch Tử Thạch cảm thấy  mình nên thấy đủ, ai bảo cậu lúc trước vì chuyện tình như vậy mà bị đuổi  khỏi Mãn Lục châu báu chứ?

Sáu tháng trước cậu vẫn là điêu khắc sư phỉ thúy lương cao trong Mãn  Lục, cậu lấy phong cách độc đáo 'tự nhiên' của mình hưởng thụ sự khen  ngợi của khách hàng cao cấp trong Mãn Lục, rốt cục tám tháng trước đem  tất cả số nợ ba ba đổ thạch thanh toán hết, cuộc đời của cậu hẳn là có  một khởi đầu mới. Nhưng đột nhiên một ngày, có hai vị cảnh sát tìm tới  cửa, hy vọng cậu phối hợp điều tra. Nguyên lai nửa tháng gần đây Mãn Lục  thường xuyên có nguyên liệu phỉ thúy cao cấp bị trộm, kẻ cắp rất cao  minh, cũng không lấy đi cả khối, mà là ở thời điểm thiết kế cố ý áp dụng  biện pháp thiết kế tốn nhiều nguyên liệu nhất, nhưng lúc điêu khắc lại  sử dụng phương pháp tốn ít nguyên liệu nhất, do đó ở sổ sách không có  một chút dấu vết nào, đem nguyên liệu dư thừa giấu đi, cho nên chuyện  này mãi cho đến nửa tháng sau tổng điêu khắc sư cảm thấy những thứ điêu  khắc ra số lượng không thích hợp mới bị điều tra ra.

Bạch Tử Thạch cũng bị liệt vào đối tượng hiềm nghi, dù sao điêu khắc  sư có thể tiếp xúc với nguyên liệu cao cấp cũng không có mấy người. Lúc  ban đầu cậu cũng không đem sự tình để ở trong lòng, dù sao phỉ thúy đã  làm cùng với bản thiết kế của nó đều có thể kiểm tra được, thanh giả tự  thanh trọc giả tự trọc*, nhưng mà sự tình lại phát triển ra ngoài dự  kiến của cậu  —- trong Mãn Lục quả thật có người làm chuyện này, là Từ  Nhiên một điêu khắc sư quan hệ với cậu cũng không tệ lắm. Từ Nhiên bởi  vì đổ thạch đổ sụp, cần tiền gấp mới bí quá hoá liều, nhưng mà khiến cậu  chẳng thể nghĩ tới là, Từ Nhiên thế nhưng khai rằng cậu cũng là đồng  mưu, thậm chí là chủ mưu —- Từ Nhiên hành động, cậu yểm trợ cho hắn,  tiền thu được hai người chia đều.

Khi bị đưa đến cảnh cục điều tra, Bạch Tử Thạch quả thực là cực kỳ  kinh ngạc, cậu quả thực không thể tin tưởng trên thế giới cư nhiên có  chuyện như vậy! Tuy rằng cuối cùng cảnh cục bởi vì chứng cớ không đủ đem  cậu phóng thích, nhưng hiềm nghi quả thật rửa không sạch, cậu bị đá  khỏi công ty quả thực là chuyện đương nhiên.

Loại chuyện này trong ngành truyền đi rất nhanh, có thanh danh như  vậy, cho dù Bạch Tử Thạch có nói là mình vô tội thế nào đi nữa, cũng sẽ  không có ai tin.

Bạch Tử Thạch lang thang không mục đích trên đường cái, khuôn mặt  tuấn tú phối với tây trang trang nhã, thanh lịch thực hấp dẫn không ít  tầm mắt. Một chiếc ô tô lướt tới cạnh cậu thì chậm lại, cửa kính xe chậm  rãi hạ xuống:"Thạch Đầu, lên xe !"

Bạch Tử Thạch nghiêng người khom lưng nhìn, gương mặt không chút cảm  xúc rốt cục mang theo chút cười:"Uh." Cậu mở cửa xe chui nhanh vào, cài  xong dây an toàn mới quay đầu đối mặt với người nam nhân anh tuấn  kia:"Sao vậy? Hôm nay không đi cùng vị hôn thê của ngươi à?"

Trong mắt Hàn Thục Đông hiện lên một tia phức tạp:"Mới đưa nàng về. Ngươi thì sao? Sao lại ở đây?"

Bạch Tử Thạch lộ ra một nụ cười khổ:"Đừng nói nữa, ta đi Nguyệt Hoa..."

Kết quả thực rõ ràng, Hàn Thục Đông không có hỏi lại, chính là nói:"Thực xin lỗi, ta không thể giúp ngươi một tay."

Bạch Tử Thạch khoát tay:"Ngươi nói cái này làm gì? Ta thanh danh thế  này, ba ngươi đồng ý mới là lạ đi? Ngươi hiện tại mới vào công ty, cứ tự  mình cố gắng là được rồi."

"Vậy ngươi dự định làm gì?" Hàn Thục Đông bẻ lái, đem xe chạy vào đường quốc lộ.

Bạch Tử Thạch nhìn ngoài cửa sổ:"Tùy tiện tìm việc gì đó làm thôi.  Cái nghề này, chắc chẳng làm tiếp được nữa." Trong mắt Hàn Thục Đông  hiện lên gì đó, hắn dừng xe lại ven đường, sau đó quay đầu, ngiêm túc  hỏi:"Ngày đó, chuyện ta nói với ngươi, ngươi đã cân nhắc chưa?"

Trong xe một trận trầm mặc, tiếng thở dài của Bạch Tử Thạch vang  lên:"Nghĩ rồi. Nói không nghĩ tới là gạt người ..." Cậu nhắm mắt lại, tựa  vào ghế ngồi, "Nhưng mà, Thục Đông, ta không quên được gia gia (ông nội)  của ta và cả lời nói của ba ta trước khi chết, còn cả bộ dáng bây giờ  của đại ca ta! Thục Đông, ta không làm được! Ta không thể đụng vào tảng  đá!"

Trong mắt Hàn Thục Đông có chút nóng này:"Tử Thạch, ngươi có năng lực  tốt như vậy, sao ngươi cứ cố chôn vùi nó? Ngươi trời sinh là vì đổ  thạch! Ngươi nhìn xem ngươi hiện tại là cái bộ dạng gì! Ngươi cam tâm cứ  như vậy cả đời sao? Ngươi nhẫn tâm rời đi con đường phỉ thúy này? Ngươi  đã quên mình có bao nhiêu thích phỉ thúy? !"

"Ta không quên!" Bạch Tử Thạch nhịn không được gầm nhẹ một  tiếng,"Đúng, ta đối với phỉ thúy có lực cảm ứng khác thường, ta cũng  thừa nhận điều này đối với đổ thạch mà nói quả thực giống như máy gian  lận. Nhưng, Thục Đông, kết quả của gia gia và ba ba ta ngươi cũng thấy  đấy! Còn cả ca ca ta, không nghe di ngôn của ba ta, hiện giờ bộ dạng hắn  thế nào ngươi cũng biết rõ mà — Ta không muốn Bạch gia chúng ta sinh ra  hai kẻ điên! Tảng đá, ta không thể đụng vào !"

"Ngươi cũng nói đó là gia gia và ba ba ngươi, đó không phải ngươi!  Thạch Đầu, ngươi ở mặt này được ông trời ưu ái, ngươi không giống với  họ, ngươi nhất định sẽ không giống kết cục của Bạch gia gia cùng Bạch bá  phụ! Thạch Đầu, coi như ngươi giúp ta được không? Hai chúng ta cùng  nhau lớn lên, ta chưa từng mở miệng cầu qua ngươi, lần này, coi như ta  van cầu ngươi ! Tĩnh Nhã gần nhất minh liệu càng ngày càng khó khăn, Hàn  gia chúng ta thật vất vả mới đem Tĩnh Nhã phát triển đến nước này, nếu  không đủ minh liêu, Tĩnh Nhã sẽ lâm nguy!"

"Nhạc phụ ngươi là Vương Thăng Kỳ lão tiên sinh, ông ta nổi danh là  đổ thạch đại vương, Thụy Lệ mao liêu gia tộc nổi danh, nhà các ngươi sao  lại lâm nguy được?" Bạch Tử Thạch không tin.

Hàn Thục Đông ánh mắt phức tạp nhìn cậu, sau một lúc lâu mới cúi đầu  mở miệng:"Ta không muốn kết hôn với Vương Châu Ngọc! Ta không thích  nàng!"

Bạch Tử Thạch khiếp sợ nhìn người bạn tốt của mình:"Ngươi... Thục Đông,  ngươi nghĩ kỹ chưa?" Cậu ngồi thẳng thân mình, phiền táo cào cào  tóc,"Vương lão tiên sinh ở ngành này rất có danh vọng, ông ta cùng chủ  mỏ khai thác khu vực Miến Điện giao tình rất sâu, ngươi làm vậy là đắc  tội nặng với ông ta a! Đến lúc đó ngươi sẽ gánh không nổi đâu ! Còn có  a, ngươi không thích người ta còn đáp ứng người ta theo đuổi? Ngươi  không thích người ta còn cùng người ta đính hôn?! Sao hả?! Ngươi làm cái  gì vậy hả?!"

Hàn Thục Đông cũng phiền não:"Ta cũng không biết a, nhưng cùng nàng  nói chuyện mới phát hiện ta đối với nàng không có cảm giác! Ta không  muốn sống cùng nàng! Thạch Đầu, ngươi giúp ta một tay đi!"

Bạch Tử Thạch hung hăng nhíu mày, thở dài một hơi:"Thục Đông, hiện  tại không phải vấn đề ta giúp ngươi hay không, ngươi vừa mới vào giới đổ  thạch, không biết vũng nước này sâu đến thế nào đâu. Phần lớn mao liêu  Miền Điện đều là từ Vân Nam vào. Nói khó nghe thì công ty châu báu nhà  các ngươi cũng không phải đứng đầu. So sánh hai người thì rất nhiều  người đều nể mặt mũi cho Vương lão gia, ông ta nếu muốn ngáng chân  ngươi, cho dù ta có năng lực đi nữa cũng vô dụng — phỏng chừng ngay cả  mao liêu tốt chúng ta cũng không nhìn thấy được!"

Sắc mặt Hàn Thục Đông trắng bệch, hắn biết Vương Thăng Kỳ ở giới đổ  thạch rất nổi danh, thế nhưng không nghĩ tới ông ta nổi danh như vậy!  Làm sao bây giờ, không được, vất vả lắm mới biết tiếng lòng chân thật  của mình, hắn không thể buông tha như vậy, Hàn Thục Đông nhìn nhìn người  bên cạnh, cắn răng nói:"Thạch Đầu, nói thật là, ta thích người khác. Ta  không thể cùng Vương Châu Ngọc kết hôn, như vậy sẽ hại nàng, cũng sẽ  hủy hoại chính bản thân ta!"

Bạch Tử Thạch ngây ngẩn cả người, cậu nhìn bạn tốt của mình, trông  Hàn Thục Đông lúc nào cũng rất trầm mặc, nhưng hắn là một người bạn tốt,  nghĩa khí, đối với Bạch Tử Thạch rất tốt, lúc phụ thân qua đời, ca ca  bởi vì không chịu nổi đổ sụp, kích thích khiến tinh thần thất thường,  nếu không có Hàn Thục Đông Bạch Tử Thạch chắc cũng xong rồi.

Nghĩ đến đây, Bạch Tử Thạch hạ quyết tâm:"Ngươi nếu thật sự yêu người  kia. Ta giúp ngươi, ít nhất lúc ta còn năng lực này, ta sẽ tận lức giúp  đỡ ngươi. Chẳng qua, chúng ta phải mạo hiểm."

Hàn Thục Đông nhất thời mừng rỡ, kéo Bạch Tử Thạch vào lòng ôm:"Thạch  Đầu, ta biết ngươi sẽ không bỏ mặc ta!" Đợi ta có năng lực, ta sẽ cho  ngươi cuộc sống tốt nhất!

Bạch Tử Thạch không biết suy nghĩ của Hàn Thục Đông, cậu nhìn Hàn  Thục Đông giống như đứa trẻ con, cũng không nhịn được nở một nụ cười.

Nhưng, ở nơi bọn họ không ai ngờ, có một nữ nhân siết chặt nắm tay,  vẻ mặt thống khổ cùng dữ tợn, nàng đột nhiên kéo dây nghe điện thoại  trên tai xuống, ném mạnh vào tường, bên trong mơ hồ có tiếng hai nam  nhân nói chuyện, thỉnh thoảng mang theo vài tiếng cười nhẹ nhàng khoan  khoái.

"Hàn — Thục — Đông! Bạch — Tử — Thạch!!!"

......................................

Chương 4 Thú nhân tinh cầu

Tiếng gió nhẹ nhàng xẹt qua bên tai, cảm giác không trọng lượng, hình  ảnh cũng như không trọng lượng theo, Bạch Tử Thạch mở to hai mắt kinh  ngạc nhìn hình ảnh vách núi vụt qua nhanh chóng, cảm giác thân thiết  đánh sâu vào tâm linh cậu, mãnh liệt nhường nào. Bạch Tử Thạch biết,  loại cảm giác quen thuộc này chính là tình yêu tha thiết của cậu với phỉ  thúy, chúng đang lẳng lặng nằm ở một chỗ nào đó trong vách núi này,  nhiều biết bao.

Sẽ phải chết sao. Đầu óc Bạch Tử Thạch chưa bao giờ tỉnh táo như bây  giờ, cậu nhắm mắt lại, trầm mặc, không muốn nhìn thấy những vách đá màu  vàng ghồ ghề này. Như vậy sẽ chỉ làm cậu cảm thấy càng thêm tuyệt vọng,  càng thêm ý thức rõ được hiện tại đã không có ai hay thứ gì có thể  cứu cậu —– cậu bị buộc nhảy xuống một mỏ phỉ thúy rất sâu đã  bị bỏ  hoang.

Thế nhưng... Bạch Tử Thạch nở nụ cười cuối cùng thật sáng lạn, tràn  ngập sung sướng—- ai có thể nghĩ rằng ở sâu trong cái mỏ phỉ thúy đã bị  bỏ hoang  lại có cực kỳ cực kỳ nhiều phỉ thúy? Khôn Na tướng quân cùng  Vương Châu Ngọc nếu biết cái hầm bọn họ sắp sửa hủy diệt hoàn toàn kỳ  thật cũng không phải toàn là hố gạch liêu thì sắc mặt sẽ thế nào nhỉ?  Nhất định sẽ cực đặc sắc.

Lưng Bạch Tử Thạch nặng nề đập xuống mặt đất, trước mắt cậu biến đen, mắt hoàn toàn nhắm lại.

Hàn Thục Đông... Chuyện này, thật sự là ngươi làm sao? Là ngươi sao?  Huynh đệ tốt của ta? Là ngươi ép ta ra khỏi Mãn Lục? Là ngươi thôi động  lời đồn đại truyền khắp toàn bộ trong ngành? Ngươi muốn là năng lực của  ta sao? Hay là đúng như Vương Châu Ngọc nói, ngươi muốn kỳ thật là ta?

Một giọng nữ mềm nhẹ đến âm lãnh vang lên bên tai, nhẹ cơ hồ không  nghe thấy, nhẹ đến khiến người ta cảm thấy lạnh như băng từ tận đáy  lòng. Thanh âm mềm nhẹ đấy lại như mang theo độc châm, từng chút từng  chút, không chút do dự ghim vào nơi mềm yếu nhất trong tim—

.........

"Bạch Tử Thạch, kỳ thật ta vốn không ghét ngươi, nhưng ai bảo người  Hàn Thục Đông thích cư nhiên là ngươi?! Không nghĩ tới đi? Điều người  bạn ngươi tín nhiệm nhất thời thời khắc khắc muốn bất quá là đem ngươi  đẩy xuống giường. . ."

"Nếu ngươi chỉ là một người bình thường thì không tính, cố tình ngươi  cư nhiên lại có năng lực như vậy! Năng lực đó, không phải thứ nhân loại  nên có."

"Bạch Tử Thạch, ngươi cũng không nên trách ta, người hãm hại ngươi  cũng không phải ta, mà là huynh đệ tốt của ngươi Hàn Thục Đông! Ai bảo  ngươi có năng lực lại cố tình không cần, còn để người khác biết năng lực  của ngươi ! Hắn chính là muốn được cả 'nhân' (người) lẫn 'tài' ..."

"... Quyết định đến khu vực khai thác mỏ Miến Điện là sai lầm lớn nhất  của ngươi... Đi tới khu vực khai thác mỏ của Khôn Na tướng quân, càng là  ngươi tự tìm ... Vĩnh biệt, Bạch Tử Thạch."

"Khôn Na tướng quân, hết thảy đều phó thác cho ngài, điều đã đáp ứng ngài, ta sẽ làm được."

"Yên tâm, về sau sẽ không còn người này, mang đi."

Không còn người này... Không còn người này ... Không còn người này ...

.

.

"Ta... không muốn... chết..."

Thanh âm mỏng manh như có như không nhẹ nhàng vang lên trong không  gian yên tĩnh, trống vắng, tiểu thú nhân vốn bò ở bên cạnh lỗ tai nhọn  hơi giật giật, bật thẳng người dậy, mở cặp mắt tròn tròn, khi hắn nhìn  thấy người nằm ở trên giường mí mắt hơi động đậy, nhất thời hưng phấn,  hắn nhanh chóng ấn cái nút tam giác tối màu bên cạnh giường.

Chỉ chốc lát sau, một á thú nhân dáng người cao gầy mảnh khảnh lớn tuổi đi tới:"Làm sao vậy?"

"A ma, cậu ấy hình như sắp tỉnh !"

Bạch Tử Thạch mở mắt, ánh sáng chói lòa chiếu vào trong tầm mắt, cậu  không thích ứng chớp mắt mấy cái, tầm mắt dần dần rõ ràng hơn, trên  người là đau đớn mãnh liệt, chân thật như thế, khiến cậu không nhịn được  ngây ngẩn cả người —- cậu được cứu sao? Ở cái nơi dấu vết con người còn  hiếm có?!

Một gương mặt già nua xuất hiện ở trong tầm mắt cậu:"@#$%&*#@..."[ Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào?]

Người ngoại quốc? Lúc hắn còn trẻ chắc chắn rất đẹp trai ... Bạch Tử  Thạch nhìn đối phương mang vẻ mặt thiện ý, không khỏi kéo kéo khóe  miệng, đáp lại bằng một cái mỉm cười. Một thanh âm ngắn ngủn hít không  khí làm cho Bạch Tử Thạch dời đi tầm mắt — một đứa trẻ, hoặc là nói một  thiếu niên hãy còn đang trưởng thành, mắt ngơ ngác nhìn mình. Bạch Tử  Thạch có chút nghi hoặc nhíu mày, yết hầu khát khô làm cho cậu nặn ra  một chữ:"Nước..."

"$%&..." Lan Gaia nghe tiểu á thú nhân xinh xắn trên giường bị  thương nặng phun ra một chữ hắn nghe không hiểu, nhịn không được có chút  buồn rầu,"$%&*#@¥%#@...[ Ngươi muốn gì? Ta nghe không hiểu lắm.]"

Bạch Tử Thạch hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, cậu hiện tại  toàn thân nặng trịch tựa như bị mấy cái bàn giải thạch đè lên, căn bản  không có biện pháp dùng ngôn ngữ tay chân trao đổi với đối phương. Nhấp  mím môi, Bạch Tử Thạch há miệng, lại ngậm lại, lại há ra.

"Khát nước sao?" Lan Gaia có chút do dự, hắn đi đến qua bên rót một  chén nước, giơ giơ lên, Bạch Tử Thạch nhãn tình sáng lên, vội vã gật gật  đầu, đáng yêu đến mức khiến Lan Gaia nhịn không được mỉm cười, á thú  nhân cầm cái ống hút xanh mềm mại, một đầu đặt trong chén nước, một đầu  khác bỏ vào miệng Bạch Tử Thạch. Bạch Tử Thạch không khỏi cảm thấy cảm  kích vì sự cẩn thận và săn sóc của á thú nhân. Uống nước xong, vì bị  thương quá nặng Bạch Tử Thạch liền không chống đỡ được cơ thể mệt mỏi,  mí mắt nặng nề khép lại, chỉ một lát liền lâm vào giấc ngủ nặng nề.

Lan Gaia kiểm tra cho cậu một chút, nhìn gương mặt kia so với á thú  nhân bình thường còn xinh xắn, mềm mại hơn, bước ra ngoài. Á thú nhân  xinh đẹp nhu nhược thế này cư nhiên lại chịu trọng thương như vậy! Còn  tại khu vực nguy hiểm nữa chứ, nếu không phải Bàng Bích đi qua, có lẽ đã  cứ thế chết đi không biết chừng, trong bộ lạc á thú nhân đã đủ ít rồi.

Lan Gaia trở lại văn phòng mình, một đám á thú nhân liền xông tới:"Lan Gaia, á thú nhân kia tỉnh sao? Cậu ấy thế nào ?"

"Sao cậu ấy lại bị thương nặng vậy? Thật đáng thương a, thật không biết thú nhân xung quanh cậu ấy chăm sóc cậu ấy kiểu gì !"

"Đúng vậy, nếu thú nhân dám như thế đối với ta, ta đã sớm không để ý  tới bọn họ! Bộ dạng cậu ấy nhỏ như vậy, mềm yếu như vậy, sao có thể chịu  được khổ cực như thế chứ!"

"Lan Gaia ngươi nói thân thể cậu ấy so với chúng ta còn yếu ớt hơn,  thế thì cậu ấy khi nào mới có thể khỏe lại đây? Riêng chúng ta bị thương  nặng thế cũng phải nằm hai tháng ấy chứ!"

Lan Gaia bất đắc dĩ nhìn đám á thú nhân y sư trẻ tuổi vây quanh hắn,  ho nhẹ một tiếng, đợi xung quanh thanh âm đều yên tĩnh mới mở  miệng:"Hình như cậu bé ấy bị rơi từ trên cao xuống, toàn bộ lưng chạm  đất trước, nội tạng bị chấn động, xương cốt cũng bị gãy ở mức độ khác  nhau. Bất quá, tình trạng hiện tại khá tốt, chỉ là năng lực khôi phục so  với á thú nhân bình thường yếu hơn khoảng gấp đôi. Thương thế như vậy  phỏng chừng cần nửa năm mới khỏi, về sau còn phải tĩnh dưỡng thật tốt."

"Thật đáng thương a... Cũng không biết trưởng thành chưa, a ba, a cha cậu ấy cũng không biết là ai."

Nói đến thân nhân của Bạch Tử Thạch, Lan Gaia cũng thấy rất kỳ  quái:"Ta kiểm tra qua, cậu ấy không phải á thú nhân của bộ lạc chúng ta.  Hơn nữa ngôn ngữ cậu ấy nói cũng không phải Bác Nhã thông dụng ngữ, ta  nghe không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy