Đồ thị hình sin của trái tim (16+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là câu chuyện mà tôi đã viết từ hồi cuối năm lớp 9. Đó không hẳn là sự thật nhưng cũng không hẳn là bịa đặt. Nó được viết bởi cảm xúc thực nhưng cũng không thực tẹo nào. Tôi viết để trình bày cảm xúc, viết để tự nhìn lại những năm tháng trước đây của mình…

Tác giả: Mẫn Đức Ngọc

I- Cô giáo

Chị thấp hơn nó một cái đầu. hơn nó 8 tuổi. Là người mà cả lớp nó trịnh trọng gọi bằng cô. Nhưng thâm tâm nó vẫn thích gọi cô (giáo) mình bằng … chị hơn!

Đầu năm học, lớp Nghĩa nhận một cô giáo trẻ mới về trường dạy môn tin học. Nghĩa biết bị cô thu hút bởi nhiều thứ, mà trước nhất là mái tóc. Trong thời đại mà hầu như con gái không duỗi, nhuộm thì cũng xoăn tít cả lên thì tìm một mái tóc “mộc” mà vẫn thẳng tưng như cô giáo thì kể cũng hiếm. Thành thử cứ đến cuối tiết của cô, nó thường lấy cớ chạy lên trêu thằng bàn đầu, chờ cô đi qua. Để rồi lặng lẽ hít mùi hương len nhẹ trong không khí, ngẩn ngơ nhìn sóng tóc xa hút phía văn phòng.

Nghĩa không giỏi tin, nhất là Lý thuyết thì càng mù tịt, mà nó lại chọn thi tin cơ chứ. Thành thử không muốn cũng phải nhồi, Và cô, là người kiên nhẫn giúp nó học Tin khi mà mấy đứa “Bill Gates” trong lớp đã hết chịu nổi với một thằng như nó rồi!

Đơn giản mỗi lý do cũng chỉ bé như hạt cát vậy, nhưng nhiều hạt cát thì vẫn có thể làm tràn đầy cốc nước vốn vơi. Chẳng biết từ bao giờ, Nghĩa thấy nhen nhóm trong nó một tình cảm lạ, mà nó thấy khó gọi tên. Xao xuyến trước cô giáo mình ư? Vớ vẩn nào, không được thế! Hồi đầu, mỗi khi nghĩ đến cô, nó đều tự đe dọa mình như thế. Dần rồi, lý trí cũng nơi lỏng cho con tim nó một tý. Nghĩa thấy mình quý cô giáo cũng.. chẳng  có gì là xấu cả!!! Cho dù là dành cho ai đi chăng nữa, mọi tình cảm của con người đều đáng được trân trọng cả, huống chi cô còn là độc lực (học tin) của nó.

Trong mắt nó, tụi con gái bằng tuổi rắc rối và khó chiều, cứ dở dởương ương chưa hết trẻ con mà cũng chưa ra người lớn. Thế nên khi cô giáo mà xuất hiện, nó (tự) thấy mình trở nên đặc biệt hơn. Có thể bởi ánh mắt khích lệ, thái độ chăm chú lắng nghe mỗi khi nó nói, khác hẳn với đám con gái trong lớp (chúng nó mà nói chuyện mà ngang chạy đua vũ trangis, súng liên thanh cứ gọi là bắn Pằng pằng, dù nói đúng mười mươi cũng thành sai lè lè suốt).

Chiều. Nhân ghé qua vứt cho nó  quyển Pascal để tuần sau thi. Ngồi một lúc, tự nhiên Nghĩa quay sang hỏi Nhân bằng vẻ mặt đầy suy tư:

- Có nên thích con gái hơn tuổi không mày nhỉ?

Nhân sau khi choáng mất mấy giây trước câu hỏi của thằng bạn thân, gật gù trả lời:

- Tất nhiên nếu mày không sợ bị coi là một “ chicken boy” thôi. Mà thiếu gì con gái, tội gì tìm đứa hơn tuổi mình – ngừng một chút đắn đo, nó lại “biu ty phun” tiếp – Mày biết Lan Hương thích mày chứ?

- Thế à? Nghĩa đáp hờ hững. Ai mà tin cái con nhóc bàn trên hay bị nó giật tóc, suốt ngày cãi nhau với nó, “Chuyên gia” kể tội nó… thế mà lại thích nó ư? Túm lại là chẳng có gì khẳng định được lời thằng Nhân nói là “có cơ sở khoa học” cả. Nhưng biết đâu đấy, con gái mà. Nó thấy từ mai cũng nên “giới hạn” với Lan Hương lại, con gái là chua hay tưởng bở, để người ta hiểu lầm thì cũng không hay lém.

Tiết Tin. Mặc dù cô giáo giảng bài trên bục giảng, tụi trong lớp vẫn mở hội buôn như thường. Nghĩa cũng chẳng lạ khi Lan Hương bị gọi đứng lên khi lá thư của cô nhóc xác định chệch tọa độrơi xuống chân cô giáo thay vì trên bàn thằng Nhân. Cô đọc, hơi nhú mày. Tụi ở dưới lớp được dịp buôn càng dữ hơn. Cô nhắc nhở, không được. Dọa ghi sổ đầu bài cũng chẳng hơn. Nghĩa để ý thấy bàn tay cô bấu chặt vào bàn, mặt đỏửng. Cô khóc. Hẳn là sựức chế đã lên tới cực độ khi cô sải bước ra khỏi lớp. Nghĩa ở dưới, yên lặng suốt từ dưới, giờ chỉ muốn gào lên thật to “Im đi” để át tiếng nói chuyện như pháo trong lớp. Nhưng nó không làm được, tự nhiên nó thấy mình thật nhỏ bé đơn độc. Một lát sau, thầy hiệu trưởng đã phải lên, chỉnh cho lớp một trận, lớp vào lề lối. Nghĩa lặng yên, cảm thấy bất lực khi chỉ biết nhìn những giọt nước mắt lăn trên má cô giáo của mình.

- Em xin lỗi! – Nghĩa ngập ngừng nói, tuy không phải do nó nhưng dù sao thì Nghĩa cũng là một phần tử trong cái tập thể đã làm cô phải khóc và nó cảm thấy mình cũng phải có trách nhiệm trong đó.

Cô lặng yên, không trả lời.

Bỗng Nghĩa nghe thấy tiếng thỏ thẻ xin lỗi của đám con gái:

- Cô ơi, bọn em xin lỗi cô! Cô dạy đi cô!

 Nghĩa thấy mấy khuôn mặt nhìn về cô giáo. Xem ra bọn nó đã thấy tahis độ ban nãy của mình là hơi quá đáng. Cô hít một hơi dài, khẽ bảo: “Nghĩa ngồi xuống, chũng ta học tiếp”.

II- Phần kết

20/10. Con gái thật xinh, duyên dáng trong những tà áo trắng. Nhưng suốt buổi mít tinh dưới sân trường, Nghãi chỉ chú ý đến một chấm hồng ngọc nổi bật giữa những cánh bướm trắng đó. Cuối giờ, con trai lớp nó phải ở lại cất ghế cho toàn trường. Nghĩa làm mà mắt vẫn cứ nhìn về phía cổng trường không chớp. Đến lúc xong cuôi, tiến về phía cô giáo cũng đã thấy tụi Nhân với Lan Hương đứng đó từ lúc nào:

-Cô ơi, cô đợi “thầy” ạ? – Lan Hương nhí nhảnh hỏi – cô gật đầu, Nghĩa thấy trong tim mình có một tiếng đứt phựt. Nó hỏi vô thức:

- “Thầy” cũng là giáo viên hả cô?

- Ừ- cô đáp, vẻ hãnh diện không che dấu, nào biết  thằng học trò trước mặt đang lặng người vì điều đó.

Lan Hương còn hỏi thêm gì đó nhưng nó không nghe thấy gì hết. Nó đang tự trách mình, lẽ ra phải sớm biết điều này chứ…

Tiếng xe máy làm nó giật mình. Nhìn sang đã thấy cô đang tiến về chỗ “thầy”. Lan Hương nhìn theo lẩm bẩm: “Họ đẹp đôi thật”, cô nhóc từ dạo được cô lắng nghe những tâm tình rất chi là con gái cũng trở nên yêu quý cô. Bọn bạn nó tản dần đi, chỉ còn Nghĩa đứng một mình, im lặng. Không hẳn là sự buồn bã một chút bực tức cũng không, nhưng tự nhiên nó thấy trong mình xuất hiện một khoảng trống. Một cánh tay áo lướt nhè nhẹ trên khuôn mặt nó. Tiếng Lan Hương thoảng nhẹ như gió: “Mặt Nghĩa đầy mồ hôi kìa!”. Đến lúc nó “tỉnh” lại, thì cô nhóc đã biến đi vào đám đông giữa sân trường.

Trái tim tưởng chừng một phút đạp một nhịp của nó bỗng dưng đập loạn xạ lên lạ thường. Hừm! Rõ là có vấn đề.!!!

Tất nhiên Nghãi làm sao hiểu được trái tim nó đang chạy theo một đồ thị cảm xúc hình sin lên và xuống của cái tuổi mà nó đang trải qua – tuổi 16 – đó là những lần trái tim thử rung lên để chuẩn bị cho một bản tình ca thực sự về sau, khi nó đã là Một người đàn ông trưởng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net