[Đô Thị] Người Khác Đều Nói Ta Biến Thái (New: c9,10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án

Dịch: Bạch Linh

Biên: Thiên Băng

Nguồn: Mị Quốc Hồ Ly - Tu Chân Giới

Ta rất yêu Nghiêm Tử Tụng, yêu đến không cách nào tự kiềm chế.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, ta liền bắt đầu muốn trở thành nữ nhân của nam nhân này.

Ta mỗi ngày đều tự cho mình là bạn gái của hắn mà giúp hắn giặt quần áo, quét dọn vệ sinh.

Bất kể hắn cỡ nào chán ghét ta, ta đều không để ý.

Nhưng là hắn không thương ta, hắn chỉ ăn cơm ta làm cho hắn, sau đó mỗi lần nhìn thấy ta đều nói:

“Ngươi cút sang một bên cho ta!”

Có một ngày ta đem hắn đẩy xuống thang lầu, ta nói:

“Nghiêm Tử Tụng ngươi tàn phế đi, ngươi tàn phế ta nuôi dưỡng ngươi cả đời.”

Sau ta lại đột nhiên không thương hắn, hắn làm gì ta cũng thấy phiền.

Có một ngày hắn tự mình té xuống thang lầu, nói với ta:

“Tương Hiểu Mạn, ta tàn phế, ngươi phải nuôi ta cả đời.” 

Hắn còn nói:

“Nếu không, ta giúp ngươi giặt quần áo nấu cơm?”

Chương 1

Ta lúc nhỏ có điểm điên

Dịch: Bạch Linh

Biên: Thiên Băng

Nguồn: Mị Quốc Hồ Ly - Tu Chân Giới

Lần đầu tiên thấy Nghiêm Tử Tụng, ta liền thề ta nhất định phải trở thành nữ nhân của nam nhân này, nhưng kỳ thực lúc đó ta còn nhỏ, thậm chí không biết tên của hắn.

Cũng có thể, căn bản không hiểu ái tình.

Chỉ là rất nhiều đêm, ta đều mơ thấy hắn, những khi hồi tưởng lại nhưng giấc mơ đó, lòng ta lại dậy sóng không yên.

Chuyện cách đây nhiều năm, tại ngày báo danh vào đại học, lão thiên an bài chúng ta lần thứ hai gặp nhau, ta phát hiện ta vẫn như cũ nhớ rất rõ ràng khuôn mặt hắn cùng đôi dép Lào muôn đời bất biến kia.

Cho nên cơ hồ trong lúc nhất thời, ta liền quyết tâm sắp đặt một lễ đính hôn, muốn hắn trở thành người của ta.

Việc này ta từ rất lâu đã nghĩ qua, bất đắc dĩ mặc dù gặp lại, cũng luôn luôn bỏ qua.

Bởi vậy không cần cùng bất luận kẻ nào nói qua, cũng không có tên nào có thể nói, cuối cùng trở thành bí mật chôn giấu tận đáy lòng.

Từ lần đó ra, ta không ngại đem nội tâm công khai trắng trợn trước bàn dân thiên hạ, chỉ tiếc, như trước, không ai hiểu.

Khi còn bé, người khác từng nói với ông ba ta.

"Ông có một nữ nhi thật không bình thường."

Ông ba ta ha ha cười, nói.

"Ông thật khách khí."

Có thể mỗi người đều như ta, đều từng trải qua chút điên cuồng.

Vào thời điểm những nữ hài khác còn thắt bím tóc, ta chôm của mẹ năm đồng, ra cửa hiệu cắt tóc rồi mang về một quả đầu bóng lưởng.

Khi đó rất thịnh hành là mấy bộ phim Hàn Quốc yêu đương sống chết, nhân vật chính đều bị ung thư.

Sau khi cạo đầu trọc lóc, ta một bên ho khan, một bên kể lể với đám bạn là ta mắc bệnh sắp chết.

Trường học chỉ có mình ta là mặc váy đội quả đầu bóng lưởng, bọn họ đều dùng ánh mắt dị dạng nhìn ta, ta cảm thấy phi thường đắc ý.

Chỉ là không ai hiểu ta, kỳ thực ta thấy bản thân rất thông minh, là thông minh tuyệt đỉnh.

Vào một ngày, lớp chúng ta có một giáo viên thực tập, là sinh viên.

Ta rất thích cô ấy, để biểu thị tấm lòng hoan nghênh nhiệt liệt, ta trước mặt mọi người xốc váy của cô lên, cô đỏ mặt nói ta biến thái.

Ta tựa hồ trong nháy mắt này tìm được mục tiêu của đời mình, cảm thấy cô ấy thật sắc bén, nhìn thấu được thiên tài tiềm ẩn trong ta.

Vì vậy bắt đầu từ ngày đó, những tiết cô giảng bài, ta đều chăm chú nghe và tiếp thu vấn đề, ta luôn luôn là một học sinh giỏi.

Ta hỏi cô mặc quần lót màu gì, ta hỏi cô ngày hôm nay mang áo ngực màu chi.

Nhưng cô luôn luôn không nói gì, nghẹn ngào, run rẩy chỉ tay vào người ta nói.

"Tương Hiểu Mạn, em cút ra ngoài cho tôi."

Sau lại nghe nói tính cách cô trở nên táo bạo.

Nói đến đây, ta trước tiên tự giới thiệu một chút, ta gọi Tương Hiểu Mạn.

**

Kẻ hèn này trải qua các kì thi tiểu từ tiểu học cho tới bây giờ chưa từng vượt qua mức tiêu chuẩn, công bằng mà nói thì vừa vặn năm mươi.

Trong đó, ngữ văn đạt được cho tới bây giờ đều là 0.

Nguyên nhân gây ra hình như là do viết văn, giáo viên ngữ văn ngay cả một chút thể diện cũng không chịu bố thí một điểm cho ta, thường bị ta làm cho tức giận đến lạnh run, xanh cả mặt.

Tối thâm hiểm, đem bài thi của ta phá tan thành từng mảnh, từ đó về sau, không những không duyệt bài viết văn của ta, mà còn không thèm thu bài thi của ta.

Thật ra ta nghĩ mình viết rất khá, ví dụ như "Động vật em thích nhất" khiến ta rất hài lòng.

Ta tường tận tự thuật làm sao ngộ sát một con gà con.

Chỉ là trọng điểm miêu tả dáng vẻ hi sinh của con gà con, có thể nói hình tượng vô cùng sinh động. 

Hay như "Việc làm khó quên", ta tường thuật cụ thể và chi tiết tình hình khi rình coi một đôi tình nhân ở công viên đánh dã chiến, linh hoạt vận dụng rất nhiều từ ngữ sinh động.

Nhưng là bọn họ xem không hiểu văn của ta, cũng không hiểu thế giới nội tâm của ta.

Để bảo đảm điểm trung bình, thi số học ta chưa thừng lơi lỏng, giáo viên số học bởi vậy phi thường thích ta.

Kì thi tiểu học đạt điểm tối đa cũng không có gì. Chỉ là với mỗi đề ta đều dùng ba, bốn loại phương pháp giải, từ đó về sau thầy vừa nhìn thấy ta thì hai mắt liền phát sáng.

Trước kì thi trung học, một nữ sinh của Hoa Gia mặc đồng phục thướt tha đi qua trước mặt ta , bộ đồng phục nữ sinh kia hướng ta vứt cái mị nhãn, ta đã bị mê hoặc.

Làn váy màu xanh đậm rất đẹp, rất thích hợp với khí chất phiêu dật của ta. 

Ta liền tình nguyện điền vào đơn nhập học vào Hoa Gia, để cho mẹ ta được như ý nguyện.

Trong khoảng thời gian này, bà đỏ mắt suy nghĩ cho ta tâm bổ, cầu xin tổ tiên phù hộ.

Đó là tại ngày thi đó, ta biết điều viết một bài văn: Bầu trời xanh xanh có mây trắng bay, phía dưới mây trắng có con ngựa chạy.

Chỉ một câu này khiến giám khảo tâm đắc vui vẻ, điểm số thực hiện đột phá, tốc hành song mãn.

Có người nói giáo viên ngữ văn của ta tức giận đến lăn quay ra đất không dậy nổi, nói ta nhất định là cố ý. 

Trời cao minh giám!

Mẹ ta lúc nhận được phiếu điểm, mừng rỡ như điên, đem thuốc bổ ta không uống hết đóng gói cấp cho mọi người, khi đó, ta cũng không có lấy một câu dị nghị.

Dù sao cũng đã uống đến phát ngán.

Mẹ ta sau khi trở về, tại nhà bếp cầm một con dao thái, uy hiếp ta bắt ta để tóc dài.

Ta nói với bà.

"Con dao này có chỗ nào thích hợp dùng để chém?"

Kết quả mẹ ta nói.

"Tiểu tử ngươi còn không để tóc, ta liền tự sát!"

Tự sát?

Ta bị mấy chữ cuối làm chấn động.

Cũng rốt cục minh bạch vì sao mẹ ta có khả năng sinh ta ra, bà trong truyền thuyết chính là thâm tàng bất lộ tuyệt thế cao thủ.

Liếc mắt có thể nhìn thấu nhược điểm của ta.

Nhún vai, ta chịu thua.

Sau đó bề ngoài bắt đầu khôi phục bộ dáng của người bình thường .

Ngàn lần tiếc hận, dù sao đầu bóng lưởng như vậy, có thể khiến khán giả mắt sáng ngời, tạo nên ấn tượng khó phai. 

Bởi vậy, lần đầu tiên trong đời ta phiền não, lo lắng từ nay sẽ không còn “vừa xem hiểu ngay”.

Dù sao ta vẫn là một học sinh giỏi, cũng không xỏ lỗ tai, nhuộm tóc, xăm mình trái với nội quy trường học, nhiều lắm chính là để đầu trọc - loại này nội quy trường học không có quy định, mà người bình thường cũng sẽ không làm.

**

Ta là một loài động vật gíac quan tiêu chuẩn, cũng lười xuyên thấu qua mặt ngoài để phát hiện bản chất.

Đơn giản mà nói, ta chỉ tin tưởng đôi mắt của ta. 

Nghiễm nhiên tiến nhập Hoa Gia, chỉ là cái bầu không khí học tập này ít nhiều khiến hứng thú của ta rã rời.

Chỉ là, người sống luôn luôn thiên thiên vạn vạn ngoài ý muốn, những chuyện ngoài dự tính như vậy mới khiến cho cuộc sống tràn ngập chờ mong.

Ta gặp được Quách Tiểu Bảo.

Lần đầu tiên thấy hắn, mắt ta không thể ly khai đường nhìn.

Ta nhìn hắn một giờ, hắn soi gương một trăm năm mươi sáu lần, bao gồm nhìn vào mắt kính đối phương lúc nói chuyện, nghía qua mảnh thủy tinh màu đen của chốt bình cứu hoả, cửa sổ ô tô, còn có mang theo cái gương tuỳ thân...

Hắn vẫn cẩn cẩn dực dực né tránh người khác đụng vào, phàm là người biến thái sỡ hữu thứ gì đó bản thân rất mê, rất rõ ràng hắn là khiết phích.

Hắn liên tục vuốt vuốt mái tóc, vô số lần chỉnh trang y phục, bước đi thẳng tắp một đường, mặt vô tình hay cố ý mà luôn nghiêng bốn mươi lăm độ, lộ ra vẻ sáng ngời mà ưu thương. 

Ta lúc này xác định tâm ý của mình, bản thân có ý muốn kết bạn.

Một giờ này, ta liền chắc chắc hắn trình độ tự kỷ đến cực hạn, đủ để đứng vào hàng ngũ biến thái.

Còn đây là cự phẩm trong số biến thái.

Ta ánh mắt lấp lánh nhìn hắn. 

Cùng là những kẻ biến thái lưu lạc, mới gặp mà như đã quen biết từ lâu.

Không khỏi cảm thán thế giới này quả thực không thiếu biến thái, có thiếu chăng chính là một đôi mắt phát hiện biến thái. 

Hoàn hảo đôi mắt này, ta có.

Ta nghĩ nói không chừng, ta có thể cùng hắn tại Hoa Gia thành lập một uỷ ban biến thái, tuyển nhận nhân sĩ biến thái các giới gia nhập liên minh.

Sau lại người bên cạnh hắn nhìn ta, thực sự nhịn không được nói.

"Bạn nữ kia nhìn ngươi một giờ rồi."

"Ai?"

Lòng ta thầm nghĩ phải tận dụng thời cơ, đi tới, bất ngờ cầm tay Quách Tiểu Bảo, cười nói.

"Đồng chí! Trong biển người mênh mông gặp được nhau, ta thật là may mắn!"

Hắn cau mày tránh thoát, rất rõ ràng bởi vì cử chỉ của ta mà bất mãn, đối người bên cạnh nói.

"Ta không quen cô ta."

Đối ta xuy một cái.

"Một giờ? Biến thái!"

Nhất tự thành châm! 

Ta ngây người, hắn lại có thể nhìn ra, chỉ liếc mắt một cái! Quả nhiên đồng đạo, hạnh ngộ hạnh ngộ! Vì vậy gật đầu, sau đó nhìn hắn cười nói.

"Ta muốn nói chuyện riêng."

Người bên cạnh hắn định tiếp lời. Ta nghiêm túc ngăn cản.

"Đồng loại đối thoại, người bình thường không nên xen mồm."

Ta quyết định trước tiên dùng một ca khúc cảm động Quách Tiểu Bảo, kéo gần khoản cách giữa ta và hắn, “Độc thân tình ca”.

Tiếng ca êm tai, vang dội khắp trường...

...

Người bình thường nhiều như vậy

Biến thái có mấy người

Tìm một người biến thái, biến thái, biến thái, biến thái

Đến cáo biệt độc thân

...

Một khúc chưa xong, người qua đường nhìn ta với ánh mắt trực tiếp quá độ đến trạng thái chân không.

Không gì sánh được cảm giác quen thuộc mà khắc sâu, một khắc kia, đáy mắt ta ngập tràn nước mắt.

Mà Quách Tiểu Bảo chạy trối chết. Hắn hiển nhiên còn không có phát hiện tiềm chất chính mình.

Sau đó nhìn bóng lưng hắn, ta cười cười nghĩ, cũng chỉ có người như vậy sinh tài sẽ không buồn chán.

Sau đó chương trình học dần dần nhiều hơn.

Mà viết văn lại là "Động vật yêu thích" .

Chuyện cũ rõ mồn một.

Ta đột nhiên tâm tình dâng trào.

Biết nòng nọc không? Đó là sinh vật nhỏ ta sùng bái.

Có thể từ một sinh vật đầu to có đuôi biến thành động vật lưỡng cư bốn chân không đuôi.

Sách giáo khoa giấy trắng mực đen danh chính ngôn thuận tổng kết là ——

Hoàn toàn biến thái!

Ta nghĩ, không có gì so với nó cường đại hơn.

Rõ ràng biến thái nhưng có thể được sự nhất trí tán thành của các nhà nghiên cứu, có thể nói đó chính là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của ta! Vì vậy lệ rơi viết xuống một trang “Biến thái quan sát nhật ký”.

Giáo viên cho ta điểm tối đa.

Nói ta có sáng ý. Có chí khí.

( ta hiện tại đem văn này biến thành một thiên ái tình cố sự... )

Chương 2

Đại thần lên sân khấu

Dịch: Bạch Linh

Biên: Thiên Băng

Nguồn: Mị Quốc Hồ Ly - Tu Chân Giới

Kỳ thực Nghiêm Tử Tụng lúc nhỏ không biết ta, có thể nói, hắn trong trí nhớ không có ta. 

Nhưng không đáng trách, dù sao cũng chỉ mới tình cờ gặp gỡ, ta bất quá đối với hắn chỉ như khách qua đường.

Khách qua đường vội vã, triều lên triều xuống. Thiên địa lo lắng, hoa nở hoa tàn.

Thời gian nhận thức Quách Tiểu Bảo, ta còn không biết Nghiêm Tử Tụng tồn tại.

Nhưng ta mỗi ngày đều đi hỏi Quách Tiểu Bảo có nguyện ý hay không làm bằng hữu của ta.

Ta nghĩ nghị lực của ta rất kiên cường, gió táp mưa sa cũng không sợ.

Nói nhảm một câu, Quách Tiểu Bảo rất nhanh trở thành nhân vật mới ở Hoa Gia.

Lớn lên đẹp, hơn nữa thành tích cầm cờ đi trước.

Lúc đó ta tâm tính thuần khiết, bất quá ta nghĩ muốn cấp cho uỷ ban Dora của chúng ta mấy thế lực nồng cốt, nghĩ thầm hắn nếu như thành danh, có thừa khả năng nâng cao sức ảnh hưởng của uỷ ban trên toàn thế giới!

Liền nhịn không được cười trộm.

Quách Tiểu Bảo vẻ mặt phát điên khi nhìn mặt ta tràn ngập ý cười chân thành, rốt cục tan vỡ, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, nói a a a.

"Ngươi không nên cứ quấn quít lấy ta!" 

Ta lơ đểnh, hai mắt sáng lên cười nói.

"Quách Tiểu Bảo, ngươi đáp ứng làm bằng hữu của ta nha!"

"NO! Ta nói 'no' ngươi nghe không hiểu hả?"

Hắn rống.

Ta giữ hắn lại, trưng ra vẻ mặt tán thán, nghĩ ngợi xem xét, nháy mắt mấy cái cười.

"Nghe không có hiểu."

"Biến thái!"

Hắn rốt cục không thể giữ vững hình tượng, bỏ chạy.

Ta và mọi người ở đây mục trừng khẩu ngốc, chậm rì rì đuổi theo, cảm thán tuổi còn trẻ thật tốt. 

Chỉ là vài ngày sau ta nghe người khác nói, ta điên cuồng theo đuổi Quách Tiểu Bảo.

Nhưng kỳ thực bọn họ không hiểu ta, ta chỉ là muốn tranh thủ tình cảm.

Bất quá, tranh thủ tình cảm của Quách Tiểu Bảo thật không đủ để ta thành danh, chân chính nổi danh, ta phỏng chừng là bởi vì lúc đó còn có sự kiện khác.

Lần đầu tiên thi tiếng Anh, lần đầu tiên thi trắc nghiệm.

Thấy tràn đầy ô vuông, ta tự dưng hưng phấn, chú tâm thực sự, đem mỗi một khoanh tròn tô đen, cho đến lúc bốn trăm cái vòng tròn được tô đen thui không chừa cái nào, ta thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả tự nhiên đổi lấy là thầy giáo của chúng ta toàn thân run rẩy, thầy đưa đáp án bài thi của ta ra thân thiết biểu diễn ở trước mặt mọi người, phát biểu thao thao bất tuyệt.

Bản thân bất đắc dĩ bị trêu tức như trẻ đần độn, chờ đợi cơ hội vùng lên, chờ đến lúc có kết quả bài thi để rửa mối nhục, ta biết, thời kỳ chân chính hãnh diện rốt cục đã tới —— 

Lần thi thứ ba, ta tại trong bài thi không chút do dự thể hiện thành hình trái tim, biểu đạt ta đối thầy giáo chỉ có kính yêu cùng tôn kính. 

Từ đó nhất cử thành danh.

Kết quả là, sau ba lần thi, ta tại Hoa Gia được chúng học sinh quảng cáo truyền bá, ta rốt cục lưu danh muôn đời!

Chuyện cuối cùng cách sự kiện kia một đoạn thời gian.

Ta mới phát hiện trong khoảng thời gian này cũng không có hảo hảo bồi dưỡng tốt cảm tình.

Tự nhiên ảo não không ngớt, dù sao ta và Quách Tiểu Bảo vẫn chưa tạo được ảnh hưởng khắc sâu.

Khắc sâu đến khắc cốt ghi tâm.

Nhưng mà khi ta đang muốn lần thứ hai cách mạng, xuất hiện một tên Vương Đình Hiên, nói là phải làm bằng hữu với ta.

Nói là đã quan sát ta rất lâu.

Nhìn hắn lúc đó cười đến ôn nhuận, ta cười cảm thán, quả nhiên cường nhân chỗ nào cũng có, mỉm cười ngọt ngào liên tục gật đầu, sau đó ta nói.

"Đi, chúng ta cùng đi tìm Quách Tiểu Bảo!"

**

"Quách Tiểu Bảo!"

Ta thấy hắn từ xa liền liều mạng phất tay, thể hiện tình cảm của mình.

Hắn nguyên bản đứng chỗ nắng, ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ lá, rơi tại trên người hắn, tựa như tổ ong vò vẽ, làm cho người ta từ xa nhìn lại cảm thấy không yên, muốn ngoạn hắn.

Nhưng mà sau một khắc, hắn trở nên ưu thương, một bên kinh hô, một bên chạy trốn, một bên gấp gáp quay đầu bốn mươi lăm độ nhìn xem ta…

Hắn động tác mau lẹ, tay chân sung sức, nhiệt tình hướng ta la lên.

"Lại bắt ta đi, lại bắt ta đi!"

Chỉ là vì sao ta đột nhiên nghĩ tình cảnh này giống như đã từng thấy qua?

"Bán cao!"

Đột nhiên nhớ ra điều gì, ta nghiêm túc hô một câu.

Vương Đình Hiên ánh mắt khác thường nhìn ta, nhưng hắn rõ ràng rất đản đĩnh, lại thoải mái với ta.

"Không có việc gì, hắn hẳn là bị ngươi dọa."

Sau đó ôn hòa cười cười.

"Nhìn ngươi chắc không có bị sự chủ động của ta làm sợ."

Ta chăm chú quan sát nam sinh trước mắt, tinh tế nhấm nuốt ý tứ trong lời nói của hắn, rốt cục lắc đầu thở dài một hơi.

"Là lỗi của ta."

"…"

Hắn cười.

"Là thế nào?"

"Hắn hiện tại càng ngày càng giống người bình thường."

"Hắn vốn là người bình thường…"

Hắn vân đạm phong khinh nói toạc ra.

Hắn vốn là người bình thường…

Hắn vốn là người bình thường…

Sai! Không phải như thế!

Biến thái tuy nói chia làm hai loại là bẩm sinh và hậu sinh, nhưng nói về nam nhân tự kỷ này, điều không phải chân chính biến thái, làm không được cái loại tình trạng này!

Thế nhưng giờ khắc này ta đột nhiên chần chờ, tinh tế nghĩ ——

Từ ngày ta quấn quít lấy hắn, hắn đã lâu không soi gương lấy một lần…

Hắn thậm chí cũng không tại trong mắt ta tìm kiếm hình ảnh bản thân, bởi vì hắn một mực trốn tránh cái nhìn của ta…

Hắn kinh hoàng bỏ chạy, bước đi hình chữ S chứ không phải một đường thẳng tắp…

Hắn thậm chí có vài phần chật vật…

Chân chính biến thái, hẳn là không quan tâm hơn thua, hẳn là bình tĩnh như thường!

NO!

Ta kinh ngạc ôm mặt, chán nản ngồi xổm xuống, bóng ma bao phủ, oán niệm vẽ nên các vòng tròn…

Ta có đúng hay không cản trở một người biến thái phát triển?

Vương Đình Hiên thấy ta như thế thì không yên, hình như là muốn lôi kéo ta đi.

Ta chậm rãi nhìn hắn một cái, lúc lắc đầu cự tuyệt, tự đáy lòng phát sinh cảm khái.

"Chúng ta làm được biến thái, thực sự rất không dễ dàng."

Thái độ quá mức sẽ bị người ta nói là điên, thái độ kiêng dè thì nhân gia đây nhìn không ra ngươi biến thái, phải cẩn thận để miễn cho người khác hiểu lầm mình ngu ngốc, hơn nữa xung quanh toàn địch, bác sĩ tâm lý tùy thời đối với ngươi tiến hành tẩy não… 

Nhất là nếu không cẩn thận sẽ biến thành bệnh tâm thần.

Sau đó Vương Đình Hiên nhìn ta, đột nhiên cười ra tiếng.

Ta liếc mắt.

"Thế nào, ta thoạt nhìn không giống?"

"Không phải…"

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu.

"Chỉ là nghĩ ngươi rất khả ái…"

"…"

Nhìn dáng tươi cười của hắn, ta đột nhiên mắt sáng ngời.

"Vương Đình Hiên?"

"Ân."

"Có hay không hứng thú gia nhập hàng ngũ của chúng ta?"

"Tốt." 

Hắn cư nhiên không có cự tuyệt.

Một chữ "Tốt", khiến ta bắt đầu chân chính nhận biết hắn.

Trên thực tế, ta sai rồi. 

Một đứa con trai mười bốn tuổi biết cách che giấu bản thân, sẽ không để cho ngươi nhận biết hắn.

Ta hưng phấn nói cho hắn biết ý tưởng thành lập uỷ ban biến thái.

Cũng bất quá nói tầm bậy tầm bạ.

Hắn cười cười nói như vậy rất phô trương, ngược lại sẽ dẫn đến sự khinh bỉ của các nhân sĩ biến thái chân chính, sau đó lại nói với ta, ngươi như vậy rất dễ mất thân phận.

Một biến thái chân chính, sẽ không đem từ "biến thái" nói ra miệng.

Cảnh giới biến thái cao nhất, người khác không dám nói về ngươi, nhưng vừa nghĩ đến ngươi thì tất cả đều phải rùng mình.

Dù tuổi nhỏ, hắn dáng cười thanh nhã chân thành, khiến ta nhìn hắn sùng bái gọi hai tiếng: "Đại thần!"

Ta quả nhiên còn quá non nớt!

Cũng minh bạch như thế nào còn trẻ vô tri, đến tận đây hắn nói cái gì, ta liền làm cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net