[Đô Thị] Siêu Cấp Cường Giả - Chương 241 - 320

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hình khôi ngô tiến vào.

-Dương gia.

Sau khi vào cửa, nam tử đứng nguyên tại cửa, cung kính chào hỏi Dương Sách.

-Vương Hùng, một lát nữa ngươi hãy dẫn người đến Phổ Giác Tự, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được giao chiến với người của Phong Diệp.

Dương Sách nghe vậy liền quay người lại, cả người tràn đầy sát khí nhìn vào nam tử, nói:

-Lần động thủ này giao cho Lão mao tử.

-Vâng.

Nam nhân tên là Vương Hùng gật đầu, sau đó lại hội báo:

-Theo tin tức nhận được thì đám người Phong Diệp đã mở rộng phạm vi tìm kiếm.

-Hắc, tên khốn kiếp Bùi Đông Lai kia vừa mới tới Giang Ninh, không phát hiện ra ta thì liền đem người mai phục ở chỗ đó. 

Dương Sách nói tới đây thì nhịn cười không được:

-Nhưng mà, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, các ngươi chỉ là khói mù, người ra tay chính là đám Lão mao tử kia.

Thân là thủ hạ dưới tay của Dương Sách thì Vương Hùng biết được chuyện hợp tác giữa Dương Sách cùng với Diệp gia đại thiếu, biết được Diệp thiếu sẽ khai đao đối với Bùi Đông Lai và Quý Hồng.

Lúc này nghe được Dương Sách nói như thế thì Vương Hùng không khỏi bội phục thủ đoạn của Dương Sách, Dương Sách làm như vậy chẳng những có thể dẫn dắt được đám người Phong Diệp rời đi, để cho đám lính đánh thuê đến từ Serbia động thủ Bùi Đông Lai.

Dù sao, lần động thủ này là do đám lính đánh thuê kia làm, cùng Dương Sách không có quan hệ nào.

-Vương Hùng, đám người kia có thực lực như thế nào?

Dương Sách thấy Vương Hùng không trả lời thì mở miệng hỏi:

-Ta hao hết tâm tư mới có thể đưa bọn hắn vào quốc nội, không nên để bọn chúng làm hỏng việc.

-Xin Dương gia yên tân, đám lính đánh thuê Serbia kia là đám lính thuê tinh nhuệ, chinh chiến hằng năm trên chiến trường, hơn nữa người trong trong đó đều xuất thân từ các bộ đội đặc chủng nổi tiếng như Alpha, Grew.

Vương Hùng âm hiểm cười:

-Lấy thực lực bọn chúng, nếu đối phó với đám người Huyết Sát thì quá dễ dàng. 

-Vậy là tốt rồi.

Nghe Vương Hùng nói như thế thì Dương Sách yên lòng:

-Tốt lắm, ngươi ra ngoài chuẩn bị đi, theo kế hoạch mà làm.

-Vâng, Dương gia.

Vương Hùng lĩnh mệnh, cung kính rời phòng.

"Ba!"

Sau khi Vương Hùng rời khỏi phòng, Dương Sách ngồi ở trên ghế salon, cầm lấy hộp thuốc lá, lấy ra một điếu, châm lửa rồi hút.

-Bùi Đông Lai, tuy rằng mày đã đạt đến cảnh giới Ám Kính nhưng mà võ công cao tới đâu cũng phải sợ thái đao, huống hồ bây giờ là thời đại của súng ống?

Khói vờn quanh khuôn mặt Dương Sách, trên mặt Dương Sách hiện lên vẻ âm trầm, cười cười:

-Mày dám để tao quỳ cút ra khỏi Đông Hải, tao sẽ để mạng mày ở lại Giang Ninh.

Nói xong, Dương Sách thở ra một ngụm khói:

-Còn về phần cha của mày, hừ, chỉ cần hắn dám báo thủ thì lão tử sẽ tìm đến đám lính đánh thuê kia. Nếu như cha mày dám ra mặt đối phó với đám lính thuê kia thì…. Hừ… đến lúc ấy vị ở Tử Cấm thành kia sẽ nắm được nhược điểm mà đối phó với cha của mày. Hắc hắc, 20 năm trước, phụ thân mày như mặt trời ban trưa còn bị vị kia cắt đứt một chân, hiện giờ, chỉ sợ cha của mày ngay cả 3 chiêu cũng đỡ không nổi.

"Ha ha. . ."

Nói xong, Dương Sách nhịn không được mà cười phá lên.

Lúc cười, trong đầu hắn không khỏi hiện lên gương mặt lãnh diễm cùng với thân thể mềm mại của Liễu Nguyệt, trong đôi mắt hiện lên vẻ dục vọng:

-Liễu Nguyệt, con đàn bà thúi, ta đã cho cô cơ hội nhưng cô không biết quý trọng, Hừ.. vậy đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc!

Dương Sách chậm rãi bóp tắt tàn thuốc sau đó lấy di động, bấm số của Nạp Lan Minh Châu.

Khách sạn Hitlon, trong một gian phòng.

Đã đến Giang Ninh được 7 ngày, Nạp Lan Minh Châu vẫn không như trước không có ngủ nướng mà nằm trên giường mà lúc này nàng đang bưng một ly rượu đỏ, không biết là đang nghĩ gì. Khuôn mặt hiện lên vẻ mỏi mệt nhưng lại hưng phấn.

“ Reng… Reng..”

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm Nạp Lan Minh Châu lấy lại tinh thần.

Nàng không có lập tức nhắc mấy mà là ngẩng cổ, một hơi uống sạch ly rượu.

Sau đó, nàng mới cầm điện thoại lên.

Thấy người gọi là Dương Sách thì Nạp Lan Minh Châu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ thàn nhiên:

-Nói.

-Nạp Lan tiểu thư, người của ta đã xuất động.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Dương Sách vô cùng tôn kính.

-Biết rồi.

Nạp Lan Minh Châu nói:

-Bất kể như thế nào cũng phải để mạng hắn lại Giang Ninh này.

-Xin Nạp Lan tiểu thư yên tâm, cho dù hắn có cánh cũng không thoát khỏi Giang Ninh.

Dương Sách thề son thề sắt, nhưng hắn không có nói cho Nạp Lan Minh Châu biết việc mình tìm lính đánh thuê.

-Có tin tức thì báo lại cho ta.

Nạp Lan Minh Châu thản nhiên trả lời một câu, không đợi Dương Sách nói chuyện, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, nàng liền vén chăn, đứng dậy, đi đến tới trước cửa sổ.

“ Xoạt”

Mở màn ra, ánh mặt trời xuyên qua ô kính thủy tinh, chiếu vào gian phòng.

Đối mặt với ánh mặt trời, Nạp Lan Minh Châu hơi nhíu nhíu mắt lại.

-Bùi Đông Lai, ta thừa nhận ta đã từng xem thường ngươi, ta cũng đánh giá thấp phụ thân Bùi Vũ Phu của ngươi, điều ấy đã làm cho ta bị ngươi vũ nhục một lần, nhưng mà, như thế có sao đâu?

-Cuối cùng ngươi cũng thất bại bởi tay ta, ân, ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới mục đích cuối cùng của trò chơi này là muốn một lưới bắt hết 2 cha con người, Dương Sách chỉ là một con cờ thứ nhất, kế tiếp còn có con cờ thứ 2, thứ 3… Ngươi cùng phụ thân ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ.

"Khanh khách. . ."

Nói xong, Nạp Lan Minh Châu ngửa đầu lên cười.

Dưới ánh mặt trời, nàng cười đến đắc ý.

Dường như, nàng xem Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu đã trở thành miếng thịt nằm trên thớt, có thể tùy ý xâu xé.

Siêu Cấp Cường Giả 

Tác giả: Phong Cuồng 

Chương 244 : Gió tanh mưa máu. (2)

Dịch giả: Goncopius

Biên Dịch: Goncopius

Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông

Nguồn: 4vn.eu

Ngưu Thủ Sơn bắc giáp với Thúy Bình, nam giáp Tô Đường. Khắp núi chính là những rặng liễu, rặng tùng, u tĩnh giống như tiên cảnh, cùng Tiên Hà sơn được xưng là “Xuân Ngưu Thủ, thu Tê Hà"

Nghĩa trang Phổ Giác Tự nằm ở phía chân núi Ngưu Thủ Sơn.

Bởi vì thời gian còn quá sớm, hơn nữa lại vào mùa thu cho nên cả nghĩa trang không một bóng người.

Trên ngọn núi của nghĩa trang, thân là người dẫn đầu của Phong Diệp, Hồng Diệp cầm một kính viễn vọng quân sự quan sát khắp nơi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Bên cạnh hắn đã có bố trí mấy tay súng bắn tỉa, ngoài ra còn có 3 gã thành viên Phong Diệp cầm súng tiểu liên.

Ngoài ra, lấy nghĩa trang làm trung tâm thì bán kính xung quanh đã bố trí 40 người của Phong Diệp, tổng cộng chia làm 3 tầng, bảo vệ nghĩa trang.

-Đại ca, cách chân núi khoảng 3km xuất hiện nhiều ô tô, trong đó chủ yếu là xe thương vụ, rất có thể là người của Dương Sách.

Đột nhiên, trong vô tuyến truyền ra một giọng nói, người nói chính là người được Hồng Diệp an bài công tác canh gác ở chân núi.

-Đã biết.

Nghe được thủ hạ báo cáo, Hồng Báo liền trả lời, sau đó đi đến đỉnh núi, cầm kính viễn vọng quan sát, quả nhiên là thấy có 7, 8 chiếc xe đang chạy đến chân núi.

-Mục tiêu đã xuất hiện cách chân núi khoảng 3km, tổng cộng có 7 chiếc xe, nhân số khoảng 50 người.

Thấy một màn như vậy, Hồng Diệp buông kính viễn vọng xuống, lấy vô tuyến ra rồi nói;

-Trước đó Bùi tiên sinh đã ra lệnh, sau khi thấy người Dương Sách thì trực tiếp xử lý. Hiện tại mọi người hãy đến bên đống đá lớn tại sườn núi để tập hợp.

-Tổ 1 nghe được.

-Tổ 2 nghe được.

-Tổ 3 nghe được.

-Tổ 4 nghe được.

Hồng Diệp vừa nói xong, 4 gã tổ trưởng liền trả lời.

-Nếu không có gì xảy ra, 30’ nữa Bùi tiên sinh sẽ đến.

Hồng Diệp lạnh lùng nói:

-Thời gian của chúng ta chỉ có 30’, trong vòng 30’ nhất định phải giải quyết xong.

Nói xong, Hồng Diệp không nói lời vô ích, xoay người trở lại bên tay súng bắn tỉa, đối mặt với 3 tên thành viên Phong Diệp khác, nói:

-Các cậu cứ ở đây quan sát, không cần lo lắng bên này, tuyệt đối không thể để một còn bọ đến gần nghĩa trang.

-Dạ.

3 tay súng bắn tìa trầm giọng đáp, sau đó dùng ống ngắm trên súng để quan sát bốn phía.

Cùng lúc đó, những thành viên Phong Diệp nhận được mệnh lệnh của Hồng Diệp liền giống như dã thú, chạy như điên đến sườn núi để bắt đầu chặn giết đám người Dương Sách.

Cách chân núi 3km, trong một chiếc xe Buick.

Thân là mãnh tướng đệ nhất của Dương Sách, Vương Hùng ngậm một điếu xì gà, vẻ mặt âm lãnh.

Bỗng nhiên hắn thấy được máy bộ đàm trong tay sáng lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, bóp tắt xì gà, rồi bấm nghe máy.

-Vương tiên sinh, ông cùng với người của ông đã xuất hiện thành công hấp dẫn được đám ngu ngốc kia, người của ta có thể hành động được chưa?

Trong máy bộ đàm truyền ra một giọng nói âm trầm, đó là tiếng Nga.

Vương Hùng hằng năm hoạt động ở biên cảnh cho nên cũng hiểu một ít tiếng Nga, nghe đối phương nói vậy thì trầm giọng nói:

-Có thể, bất quá … Luke Fu, nói cho ông biết, ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện, một khi bị phát hiện thì có thể kế hoạch sẽ thất bại.

-Yên tâm đi, lấy năng lực ẩn núp cùng với khả năng ngụy trang thì dù là đám đặc công của quý quốc cũng không thể phát hiện được, huống gì là đám ngu ngốc kia.

Trong núi, Luke Fu một thân màu xanh biếc hoàn toàn dung nhập vào cảnh vật trong rừng, tự tin nói.

Nghe được Luke Fu nói thế, Vương Hùng mỉm cười:

-Một khi đã như vậy, ông hãy cho người của ông bắt đầu đi.

-Huynh đệ, đám ngu ngốc đã bị hấp dẫn mà rời khỏi đây.

Luke Fu liền lấy ra một bộ đàm khác, trầm giọng nói:

-Bất quá người tập kích ở trên đỉnh núi không rời đi. Nhất định trong vòng 20’ chúng ta phải đến gần nghĩa trang, hơn nữa không được để bị phát hiện. Còn về phần mấy tên bắn tỉa kia cứ giao cho ta----- bắt đầu hành động.

Sau đó Luke Fu ra lệnh, mấy tên lính đánh thuê Seberia liền hướng về phía nghĩa địa.

Ánh rạng đông, bọn hắn mặc y phục tác chiến màu xanh biếc, hoàn toàn dung nhập vào cảnh vật xung quanh, hơn nữa lại phối hợp với nhau cực kỳ hiệu quả, lợi dụng cây cối, bụi cỏ xung quanh để di chuyển, cơ hồ là không phát ra tiếng động.

Cùng lúc đó, Vương Hùng mang theo thủ hạ đến chân núi, còn đám người Phong Diệp đang tiến hành ẩn núp để mai phục.

Trong bất tri bất giác, 7 chiếc xe đã đến chân núi.

Nhưng mà…

Khiến Hồng Diệp khó hiểu chính là sau khi ôtô đến chân núi thì dừng lại.

Chẳng lẽ bọn hắn muốn đứng ở chân núi để chặn giết sao?

Hồng Diệp thầm hỏi mình, sau đó hắn phủ định suy nghĩ này.

Dù sao, chân núi là địa phương trống trải, căn bản không phải là nơi để mai phục. Người của Dương Sách không có khả năng làm như thế.

-Đại ca, dường như bọn hắn không muốn lên núi, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Không riêng gì Hồng Diệp mà tất cả thành viên Phong Diệp đều thấy, trong đó một tên tổ trưởng mở miệng hỏi.

-Dựa theo kế hoạch mà mai phục, chỉ cần đám người Dương Sách lên núi thì chúng ta nhất định phải một lưới bắt gọn.

Hồng Diệp liền quyết đoán, ra lệnh.

Sau đó, hắn lấy điện thoại gọi cho số của Bùi Đông Lai, nhưng mà lại thấy di động không có tín hiệu.

Trong nháy mắt Hồng Diệp liền hiểu, đối phương đã dùng thiết bị để quấy nhiễu tin hiệu.

Hiểu được điểm này trong lòng Hồng Diệp không khỏi trầm xuống.

Lúc trước hắn không liên hệ với Bùi Đông Lai là cảm thấy tuy rằng Bùi Đông Lai đã đạt đến cảnh giới Àm Kính nhưng mà dù sao hắn cũng không biết đến loại tác chiến này. Sau đó, hắn tự tin cho rằng người của Dương Sách sẽ lên núi, tính toán đến lúc ấy sẽ nổ súng chặn giết, sau đó mới gọi cho Bùi Đông Lai.

-Vì không để đám Phong Diệp ngu ngốc đó hoài nghi, chúng ta đi lên một đoạn, sau đó lui về.

Ở dưới chân núi, vẻ mặt Vương Hùng cười lạnh, thông qua bộ đàm hạ mệnh lệnh cho đám thủ hạ.

Mệnh lệnh được truyền ra, 7 chiếc xe liền đi chầm chậm đến chân núi, bắt đầu lên núi.

“ Phù..”

Thấy một màn như vậy, Hồng Diệp âm thầm thở phào một hơi, nói:

-Chuẩn bị.

Lúc này đây, 4 gã tổ trưởng Phong Diệp không trả lời mà là cùng với thuộc hạ đứng ở 2 bên bụi cỏ sườn núi mai phục.

Sau đó, ở dưới cái nhìn chăm chú của Hồng Diệp và đám người Phong Diệp, 7 chiếc xe chầm chậm lên núi. Mà đám lính đánh thuê Seberia lợi dụng cơ hội này để tiến gần đến nghĩa trang.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

-Đại ca, dường như bọn hắn đã phát hiện chúng ta, chuẩn bị quay đầu rời đi, có động thủ không?

Lúc này, một gã tổ trưởng Phong Diệp thấy Vương Hùng quay đầu xe thì lập tức xin chỉ thị từ Hồng Diệp.

-Không nên động thủ.

Trầm ngâm một lát, Hồng Diệp liền làm ra quyết định, hắn biết rõ lần này Bùi Đông Lai phái hắn tới Giang Nhinh chính là muốn ám sát Dương Sách, hơn nữa còn muốn bảo đảm sự an toàn của Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt trong lúc bái tế.

Hiện giờ, nếu Dương Sách thấy nguy hiểm rời đi thì như vậy mục đích đã đạt được.

-Mọi người lập tức trở lại nghĩa trang, bảo đám khi Bùi tiên sinh đến thì chung quanh ngay cả một con muỗi cùng không vào được.

Sau khi làm ra quyết định, Hồng Diệp liền bổ sung.

-Vâng.

4 gã tổ trưởng không hẹn mà cùng trả lời, sau đó dẫn thuộc hạ đi đến nghĩa trang.

Rất nhanh, 7 chiếc xe không có chạy đến nghĩa địa mà là đi đường khác, rời khỏi Ngưu Thủ Sơn.

Thấy một màn như vậy, Hồng Diệp lại lấy điện thoại ra, rõ ràng thấy điện thoại có tín hiệu.

Nguyên bản hắn thấy hành động của đám người Vương Hùng thì có chút nghi ngờ, lúc này thấy sau khi đám người Vương Hùng rời đi thì lại có tín hiệu nên hắn liền yên tâm lại, bấm số điện thoại của Bùi Đông Lai.

-Bùi tiên sinh, vừa rồi đám người Dương Sách muốn lên núi nhưng thấy người của chúng ta mai phục nên đã rời đi.

Sau khi điện thoại được chuyển, Hồng Diệp liền báo.

Đầu bên kia điện thoại, Bùi Đông Lai khẽ nhăn mày. Mặc dù lý trí nói cho hắn biết Dương Sách sẽ không buông tha cơ hội lần này, nhưng mà thực lực của Phong Diệp hắn đã thấy qua, nếu Hồng Diệp nói không có nguy hiểm thì sẽ không có.

-Để người giám thị 4 phia.

Bùi Đông Lai nghiêm mặt, nói:

-10’ ta sẽ đến.

-Đã rõ.

Hồng Diệp trầm giọng đáp một câu, sau đó cúp điện thoại, rồi lấy bộ đàm ra thông báo cho mọi người trong vòng 10’ nữa phải giám sát thật tốt. 

Cùng lúc đó.

Trong chiếc Buick, Vương Hùng lấy bộ đàm đặc thù ra, liên lạc với Luke Fu:

-Luke Fu, người của ông đã đến được chưa?

-Sớm đã đến rồi.

Núp sau một bụi cỏ, Luke Fu liếm liếm môi:

-Nếu không phải mục còn chưa xuất hiện, ta cam đoan trong 10’ người của ta sẽ giải quyết được đám Phong Diệp ngu ngốc này. Ừh… Đám người này quả thật là ngu ngốc.

“ Ha… Ha…”

Trong xe, nghe Luke Fu nói vậy thì Vương Hùng bật cười:

-Tốt lắm Luke Fu, tiếp tục kiên nhẫn. Chiến đấu rất nhanh chóng sẽ bắt đầu, ta chờ mong màn biểu diễn này của huynh đệ các ông.

10’ sau.

Chiếc Camry của Liễu Nguyệt cùng 5 chiếc Benz đi đến dưới chân núi Ngưu Thủ Sơn.

Trên núi, sát khí mai phục khắp nơi.

Siêu Cấp Cường Giả 

Tác giả: Phong Cuồng 

Chương 245 : Gió tanh mưa máu. (3)

Dịch giả: Goncopius

Biên Dịch: Goncopius

Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông

Nguồn: 4vn.eu

-Bùi tiên sinh, người của chúng ta đã được bố trí xung quanh.

Mắt thấy đoàn xe Bùi Đông Lai đến chân núi, Hồng Diệp liền gọi điện báo cáo cho Bùi Đông Lai.

Bên tai nghe được lời nói của Hồng Diệp, nhìn cảnh vật xung quanh Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy nội tâm hơi hoảng hốt, không thể nào bình tĩnh.

Thân là Long Nha thứ 3 của Tung của thì năng lực cảm ứng tử vong của Tiêu Phi khiến người khác phải líu lưỡi.

Sau khi Bùi Đông Lai hoàn thành giai đoạn dung hợp thứ nhất với Tiêu Phi thì năng lực Tiên Thiên của hắn tăng lên, đến giai đoạn thứ hai thì hắn đã nhớ được một ít trí nhớ của Tiêu Phi, đã khôi phục lại kỹ năng đua xe cùng một ít kỹ năng sinh tồn, hơn nữa khả năng cảm ứng với nguy hiểm cũng được tăng cao.

Lúc này, cảm thấy trong lòng không yên tĩnh, Bùi Đông Lai biết rõ đây là dấu hiệu cảm ứng được nguy hiểm.

-Tiếp tục kiểm tra, phải bảo đảm không có sơ hở.

Vài giây sau, Bùi Đông Lai trầm giọng nói:

-Mặt khác, chờ sau khi ta lên núi, mọi người cũng không cần lộ diện.

Bởi vì trong lòng không yên tĩnh, Bùi Đông Lai vẫn lo lắng như cũ, đồng thời hắn cũng rõ ràng chuyện đến bây giờ nếu khuyên bảo Liễu Nguyệt đừng vào nữa thì đó là việc không có khả năng. Ngoài ra, trước kia giữa Đông Nguyệt bang và Mãnh Hổ bang tranh đấu với nhau, hiện giờ tuy rằng 2 bên đã hợp lại nhưng nếu để cho Liễu Nguyệt và thành viên Huyết Sát biết được Phong Diệp đến đây thì hơn phân nữa trong lòng mọi người sẽ không thoải mái.

Bởi vậy, Bùi Đông Lai chẳng những thừa dịp hắn và Liễu Nguyệt lên núi để Phong Diệp điều tra lại, hơn nữa còn không để Phong Diệp lộ diện.

-Vâng, Bùi tiên sinh.

Hồng Diệp liền trả lời, sau đó hắn truyền mệnh lênh của Bùi Đông Lai xuống dưới.

Mà Bùi Đông Lai thì để điện thoại xuống, âm thầm tự hỏi nguy hiểm phát ra từ chỗ nào, nhưng mà hắn cũng không thể nào nghĩ ra được.

Dù sao, dựa vào tình báo của Liễu Nguyệt và Quý Hồng thì trừ bỏ vài tên quân nhân đặc chủng bên người Dương Sách ra thì thủ hạ lợi hại nhất của Dương Sách chính là Vương Hùng kẻ giúp hắn buôn lậu vũ khí, đạn dược.

Mà hiện giờ, theo lời Hồng Diệp nói, đám người Vương Hùng đã đến Ngưu Thủ Sơn hơn nữa lại bì hù chạy.

Dưới tình hình như vậy mà Bùi Đông Lai vẫn còn cảm thấy được có nguy cơ tồn tại.

-Chẳng lẽ là mình đa nghi sao?

Bùi Đông Lai thầm nghĩ, bất quá hắn không có buông lỏng, mà vẫn chằm chằm nhìn về phía trước.

Ước chừng 20’ sau, 5 chiếc Benz cùng với chiếc Camru kia đã tới bãi đỗ xe của mộ địa.

Khi xe dừng lại, trừ những người phụ trách bảo vệ Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi và tiểu Lang ra thì tất cả thành viên Huyết Sát khác đều nhảy xuống xe, sau đó nhìn về khắp nơi, sau khi xác định không có góc chết thì mới mở cửa xe để 3 người đi xuống.

Thấy như vậy một màn, Bùi Đông Lai yên lòng, xuống xe, hướng về đám người đi tới.

Cửa xe Camry được mở ra, tiểu Lang cũng 2 gã thành viên Huyết Sát xuống, sau đó là Đông Phương Lãnh Vũ.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc như lâm vào đại địch của thành viên Huyết Sát, Đông Phương Lãnh Vũ dường như đã biết được cái gì nhưng không hé răng.

Sau khi Liễu Nguyệt xuống xe thì Đông Phương Uyển Nhi là người xuống xe cuối cùng.

-Liễu tỷ, để ta.

Bùi Đông Lai thấy thế liền tiến đến phía trước nói.

Liễu Nguyệt nhẹ nhàng “ Ừh” một tiếng, sau đó đem Đông Phương Uyển Nhi giao cho Bùi Đông Lai.

Có lẽ là do đi bái tế Đông Phương Thần, cũng có lẽ là do không khí quá nghiêm túc cho nên tiểu loli cũng không nghịch ngợm, mà là nhu thuận, ôm lấy cổ của Bùi Đông Lai.

Mấy năm qua, năm nào Liễu Nguyệt cũng đến đây. Vì thế người quản lý của nghĩa trang thấy vậy cũng không để ý, mà là vào phòng, ngồi uống rượu.

Dần dần, khoảng cách giữa đoàn người Bùi Đông Lai và nghĩa trang càng gần.

Mắt thấy đám người Bùi Đông Lai sắp bước vào nghĩa trang, thì Luke Fu sớm núp ở trong bụi cỏ ra tay thủ thế.

Thấy hắn thủ thế, 2 tên lính đánh thuê liền hiểu, liền đeo mặt nạ phòng độc, sau đó lặng yên không một tiếng động bò về phía đỉnh núi.

Luke Fu đi ở phía sau 2 gã, 3 người tạo thành một thế trận tam giác.

Trên đỉnh núi, ánh mắt của Hồng Diệp vẫn nhìn chằm chằm vào đoàn người Bùi Đông Lai, mà bên cạnh hắn 3 tay súng bắn tỉa vẫn thông qua ống nhắm trên sùng để quan sát ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net