Đô Thị Thiếu Soái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đô Thị Thiếu Soái

Tác giả: Nhất Khởi Thành Công

Thể loại: Dị năng-Khoa huyễn

Tình trạng: Còn tiếp

Nhóm dịch: Hội đâm thuê chém mướn

Nguồn: Mê truyện

Giới thiệu:

Sở Thiên, kém cỏi, tự ti, vô dụng!

Nhờ có cơ duyên, được linh hồn Sở Lưu Hương phụ thể, từ đó về sau dẫn theo huynh đệ, làm thiên hạ dậy sóng.

Luôn bình tĩnh, bảo trì nụ cười, hồng nhan thông minh, xinh đẹp, huynh đệ thề chết đi theo. Hắc đạo, quan trường, khủng bố, Tam Giác Vàng... tất cả đều lưu dấu chân hắn, đều lưu truyền truyền thuyết Sở Thiên!

Đô Thị Thiếu Soái

Nhóm dịch: Hội đâm thuê chém mướn

Nguồn: Mê truyện

Chương 1: trọng sinh

  

    Sấm sét đầy trời, mưa như trút nước. Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, nhìn toàn thân ướt đẫm không khỏi cười khổ. Thời tiết thay đổi quá thất thường, mới vài canh giờ trước trời quang mây tạnh, nắng ấm chiếu tỏa, ngay sau đó, mây đen đã ùn ùn kéo tới, cuồng phong rít gào. Nếu sớm biết như vậy thì hắn đã không rời bến đi bắt cá rồi, vì mấy miếng ăn mà bỏ mạng thật sự rất không đáng. Trời mưa càng ngày càng to, mưa tầm tã đã mấy cnah giờ rồi, hơn nữa còn không có dấu hiệu dừng lại. Con thuyền đã sắp không chịu nổi, chỉ cần phải chịu một cơn sóng lớn nữa là sẽ vỡ tan tành. Giữa biển rộng mênh mông, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, cho dù võ công của mình cao siêu đến mấy thì cũng sẽ làm mồi cho cá mà thôi. Sở Lưu Hương không mất tinh thần, hắn dùng toàn lực điều khiển thuyền tránh né những cơn sóng lớn, cố gắng lái thuyền đi ngược trở lại bờ, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ có thể trông thấy đất liền rồi. Sở Lưu Hương lại sờ mũi, đột nhiên cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi tới sau lưng, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Ranh giới sinh tử thật mong manh, kỳ tài trăm năm có một như Sở Lưu Hương đương nhiên biết điều đó có ý nghĩa gì. Gió thuận, gió thuận! Hắn bắt đầu dốc toàn bộ sức lực tăng tốc chèo thuyền. Chẳng biết trải qua bao lâu, hắn cảm thấy cánh tay đau nhức nhưng không dám dừng lại. Bởi vì hắn đã trông thấy đất liền, điều này khiến hắn được tiếp thêm động lực. Đúng lúc này, một con sóng lớn từ sau ập tới, thuyền gỗ bị vỡ tan tành, Sở Lưu Hương cũng rơi xuống biển. Trong cái rủi vẫn có cái may, hắn ôm được một tấm ván gỗ, điều này khiến tỷ lệ sống sót tăng thêm vài phần. Sở Lưu Hương lắc đầu, đúng là họa vô đơn chí, hảo sự vô song, hắn chỉ có thể ra sức mà bơi. Bỗng nhiên, trên mặt Sở Lưu Hương hiện lên vẻ hoảng hốt, hai chân hắn giống như bị cái gì kéo vào sâu trong lòng đại dương, lực kéo càng ngày càng lớn hơn. Cơn sóng lớn thứ hai cuộn tới. *** Thành phố Nghi Tân, bờ sông Thiên Lan. Sở Thiên, học sinh trung học phổ thông Thiên Đô đang hoảng sợ đứng trên bờ đê. Mấy tên du côn như hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào hắn. Sau lưng bọn chúng là hoa khôi của lớp Lâm Mỹ Mỹ cùng gã thiếu niên hư hỏng Lí Kiếm. Sở Thiên không ngờ mình hoảng hốt chạy loạn lại tới ngõ cụt, càng không ngờ mình làm bẩn quần áo Lâm Mỹ Mỹ, vì vậy cô ta mới muốn hạ độc thủ với mình. Lâm Mỹ Mỹ dựa vào người Lí Kiếm, đắc ý nhìn Sở Thiên nói: - Sở phế phân, ngươi chạy tiếp đi, chạy cho bà cô xem nào. Làm bẩn quần áo bà cô chưa bồi thường mà đã muốn chạy, không dễ như vậy đâu. Sở Thiên nghe được ba chữ “Sở phế nhân” cũng không kích động hay tức giận nữa. Ai bảo hắn là người bị toàn bộ Trường trung học Thiên Đô công nhận là một học sinh vô dụng nhất, tự ti nhất, kém cỏi nhất? Không chỉ có học sinh, mà ngay cả các giáo viên cũng gọi hắn như vậy. Từ lâu, mọi người đã quên tên thật của hắn là Sở Thiên, tất cả đều gọi là “Sở phế nhân”. Hết thảy cũng không phải hắn ăn trộm ăn cắp, cũng không phải hắn làm sai điều gì mà chỉ đơn giản là thành tích học tập của hắn quá kém. Thi toán được 14 điểm, tiếng Anh được 21 điểm, ngữ văn 36 điểm, tổng thành tích cũng không bằng một bài thi của người khác. Vì vậy Sở Thiên vẫn không thể ngóc đầu lên được. Sở Thiên sợ hãi nói: - Lâm Mỹ Mỹ, tôi không có cố ý. Tất cả là do Trương Vạn Giang đá tôi mới khiến tôi vô ý làm bẩn quần áo bạn. Hay là để tôi giúp bạn giặt sạch nó? Lâm Mỹ Mỹ khinh thường nói: - Mày giặt sao? Vậy thì quá tốt cho mày rồi? Mày tính toán hay lắm. Thôi được, cho mày một con đường sống, bồi thường bà cô 300 đồng bạc, sau đó giữa lớp dập đầu nhận tội thì tao bỏ qua cho. Sở Thiên lộ vẻ khó xử, yếu ớt nói ra mấy chữ: - Tôi … tôi không có tiền! Lời của Sở Thiên là sự thật. Hai năm trước, cha mẹ hắn bị tai nạn giao thông mất, từ đó hắn phải sống nhờ trong nhà chú thím. Nhưng chú thím cũng chỉ vì mười vạn tiền bảo hiểm cha mẹ Sở Thiên lưu lại mới miễn cưỡng nhận nuôi Sở Thiên, trở thành người giám hộ tạm thời của hắn. Nhưng mười vạn tiền bảo hiểm chú thím cũng không tiêu cho hắn, tất cả đều để cho dành để mua quần áo hàng hiệu, thuốc bổ, gia sư tốt nhất cho con gái cưng của họ. Họ đối với Sở Thiên vô cùng ghẻ lạnh, không chỉ cho hắn ăn cơm thừa, mà còn thường xuyên bắt hắn làm việc nặng nhọc, coi hắn như người làm công. Mỗi lần Sở Thiên đến xin tiền sinh hoạt hay tiền sách vở, chú thím đều làm nhục hắn một phen, giống như Sở Thiên đang cắt thịt bọn họ vậy. Sắc mặt Lâm Mỹ Mỹ trở nên khó coi, nói: - Đây là mày rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt. Hôm nay cho mày một bài học. Nhớ kỹ, ngày mai mang 300 đồng chẵn tới bồi thường tổn thất cho tao, nếu không gặp một lần tao đánh một lần. Nhận được lệnh của người đẹp, mấy tên du côn xông lên đánh tới tấp lên người Sở Thiên. Lí Kiếm ngăn không cho bọn chúng đánh vào mặt, to ra rất có kinh nghiệm nói: - Không được đánh vào mặt, như vậy rất dễ lộ. Tập trung đánh vào cơ thể nó. Lâm Mỹ Mỹ ôm cổ Lí Kiếm, cười quyến rũ: - Kiếm ca, anh thật giỏi, rất có kinh nghiệm nha! Lí Kiếm cười dâm nói: - Anh còn thứ nhiều kinh nghiệm hơn mà em chưa biết đấy! Không bằng để tối nay anh dẫn em đi mở mang kiến thức? Nói xong, gã không thèm để ý người khác, thọc tay vào trong quần Lâm Mỹ Mỹ. Lâm Mỹ Mỹ vặn vẹo hạ thân, sau đó cũng không phản khác, dịu dàng nói: - Kiếm ca thật xấu nha. Tối nay em nghe theo anh. Nhưng phải giày vò tên tiểu tử này cho em, thay em trút giận. Nó không nể mặt em thì chính là không nể mặt Kiếm ca! Lí Kiếm gật gật đầu, hai ngón tay vung lên, đám du côn lại tiếp tục xông vào đánh Sở Thiên tới tấp. Sở Thiên hoảng sợ lùi lại đằng sau một bước dài, quên mất sau lưng hắn chính là sông Thiên Lan. “Ùm” một tiếng, Sở Thiên rơi xuống dòng sông. Hắn cũng biết bơi, đang định bơi vào bờ thì đâu ngờ trong sông có nhiều cỏ, rong đã cuống lấy chân hắn. Hắn cố sức giãy ra nhưng càng giãy thì bị cuốn càng chặt, lôi hắn vào trong lòng nước, trong một vòng xoáy càng lúc càng sâu hút. Sở Thiên sợ hãi, hét toáng lên: - Cứu ... cứu mạng! Lí Kiếm và Lâm Mỹ Mỹ đứng trên bờ vừa cười vừa nhìn Sở Thiên, sau đó nghênh ngang rời đi. Sở Thiên lâm vào tuyệt vọng, tay chân hắn dần mất đi cảm giác, ánh mắt cũng ngày càng mơ hồ, nhìn vào nguồn sáng trên mặt nước, hắn cảm giác cái chết đã tới. Trời đột nhiên tối sầm, trong chớp mắt, sấm sét đầy trời, mưa như trút nước. *** Một đạo tia chớp chói mắt hiện lên, tiếng sấm ù ù vang, cuối cùng Sở Lưu Hương cũng tỉnh lại. Thứ đầu tiên hắn trông thấy chính là khuôn mặt lo lắng của một tên béo mà hắn chưa gặp bao giờ. Sở Lưu Hương đảo mắt nhìn xung quanh, kinh ngạc khi phát hiện mình nằm trên một chiếc giường sạch sẽ. Trong phòng có những đồ vật hắn chưa từng gặp bao giờ. Hắn đưa tay véo vào người, cảm thấy đau đớn. Điều đó chứng tỏ mình vẫn còn ý thức, chứng tỏ mình vẫn còn... sống! Hắn cúi đầu nhìn xuống, không khỏi hoảng sợ, phát hiện mình giờ đã trở thành một thiếu niên, cho dù thi triển Súc Cốt công cũng không thể đạt tới trình độ như vậy. Hơn nữa trên người hắn ăn mặc khá giống tên béo kia. Hắn hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Dù vậy hắn cũng không hỏi tên béo kia. Bởi vì hắn xem ra, chỗ này cũng thần kỳ giống như lần đầu tiên hắn đến Ba Tư, nhìn thấy những con người kỳ quái, đồ ăn kỳ quái, kiến trúc cũng kỳ quái. Chẳng qua là do khác đất nước nên văn hóa cũng khác nhau mà thôi. Vì vậy Sở Lưu Hương chỉ cảm thấy kỳ lạ là sao mình có bộ dạng này, chẳng lẽ là bị người khác động tay động chân hay sao? Sở Lưu Hương sờ sờ khuôn mặt, đây không phải gương mặt của mình, nhưng cũng không có dấu vết bị sửa đổi. Đúng lúc này tên béo trông thấy Sở Lưu Hương tỉnh lại nhưng không nói gì, còn tưởng hắn bị làm sao bèn gọi: - Sở Thiên, Sở Thiên, bạn tỉnh lại rồi. Bạn làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng bạn bị chết đuối rồi chứ. Sở Lưu Hương sửng sốt, nhìn bốn phía xung quanh nhưng không thấy có người thứ ba. Chẳng lẽ tên béo này đang gọi mình hay sao? Từ khi nào mình lại có tên là Sở Thiên? Tên béo đưa cho Sở Thiên một quả táo, nói: - Sở Thiên, tại sao bạn lại rơi xuống sông vậy? Nếu không phải đúng lúc đó tôi đi qua thì e rằng bạn đã làm mồi cho cá rồi. Sông Thiên Lan? Chẳng phải mình bị cái gì lôi xuống dưới biển hay sao? Sở Lưu Hương thực sự không hiểu tên béo này đang nói gì nhưng vẫn cảm ơn lòng tốt của gã, đáp lại: - Cảm ơn bạn. Tại sao mình lại ở đây? Tên béo đưa tay ra sờ sờ trán Sở Lưu Hương nói: - Sở Thiên, bạn sao vậy? Chẳng lẽ bạn quên chuyện gì đã xảy ra sao? Để tôi đi gọi bác sĩ. Nói xong gã liền chạy ra ngoài. Sở Lưu Hương không để ý tới gã, khổ sở suy nghĩ. Bỗng nhiên một cỗ ý thức yếu ớt tràn vào đầu Sở Lưu Hương, đó chính là trí nhớ còn sót lại của Sở Thiên. Sau khi hút vào, cuối cùng Sở Lưu Hương cũng hiểu mình bị một vật thần bí trên biển hút xuống. Nhờ cơ duyên mà đi tới mấy trăm năm sau, nhập hồn vào một thiếu niên tên Sở Thiên. Có lẽ là do nguyên thần của bản thân quá mức mạnh mẽ, đối phương quá yếu đuối cho nên mình mới có thể chiếm giữ thân thể này. Sở Lưu Hương cười khổ không thôi. Chuyện hoang đường như vậy lại xuất hiện trên người mình đúng là không còn gì để nói. Thậm chí Sở Lưu Hương có chút áy náy, mình hoàn hồn với cái giá hi sinh linh hồn Sở Thiên, đây là một cái tội. Đột nhiên hắn nhớ tới tâm nguyện cuối cùng của Sở Thiên, than nhẹ một tiếng, cảm thấy được an ủi khi ý thức Sở Thiên dần biến mất. Giờ Hương soái đã chết, chỉ còn lại Sở Thiên! Ta sẽ khiến ngươi đứng thẳng mà sống, nổi bật giữa thế gian!  Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! () 01-01-2013, 08:12 PM Đô Thị Thiếu Soái Tác giả: Nhất Khởi Thành Công 

           

           

         

                   

           

           

           

         

   

    

 Chương 2: Hoàn cảnh mới 

Nhóm dịch: Hội đâm thuê chém mướn 

Nguồn: Mê truyện    

 Sở Lưu Hương nằm xuống giường, đột nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề. Võ công, tuyệt học của mình có biến mất hay không. Hắn liền cử động tứ chi, miệng nhẩm tâm quyết, một cỗ chân khí yếu ớt như có như không từ trong đan điền dâng lên, vận chuyển một vòng khiến đau đớn giảm đi không ít. Nhưng Sở Lưu Hương vẫn sờ sờ mũi, nội kình không bằng cả 1/10 trong quá khứ, cũng may là sau khi thích ứng cơ thể thì có thể khôi phục từ từ. Sở Lưu Hương vươn tay, tùy tiện khua vài vòng tròn. Tuy rằng nhớ kỹ các chiêu thức nhưng do chưa thích ứng với cơ thể nên động tác có phần chậm chạm. Nhưng dù vậy muốn đối phó với đám tiểu miêu tiểu cẩu thì cũng không có vấn đề. Nếu gặp phải cao thủ chỉ có thể dùng khinh công danh chấn thiên hạ mà chạy thục mạng. Chẳng qua không biết khinh công của mình còn có mấy phần? Nhưng Sở Lưu Hương cũng không mất tinh thần, chỉ cần chăm chỉ vận công, tập luyện, chậm rãi thích ứng với thân thể mới thì võ học sớm muộn cũng sẽ khôi phục. Hơn nữa tài nghệ cầm kỳ thi họa của mình đều còn, tại thời đại này muốn lấy lại danh dự cho Sở Thiên thì không có vấn đề. Cho nên không cần phải oán trời trách đất. Cuối cùng tên béo cũng dẫn một bác sĩ không biết tìm ở đâu ra tới, chỉ vào Sở Thiên nói: - Bác sĩ, hình như bạn học của cháu bị mất trí nhớ. Bác sĩ này giống như mới tỉnh ngủ, bực mình đẩy tên béo ra, tiến tới sờ trán Sở Thiên, sau đó nhìn mắt hắn, nói: - Cậu ta không sao, thân thể hoàn toàn bình thường. Ngay sau đó anh ta liền loạng choạng rời khỏi phòng bệnh. Tên béo rất bất mãn với thái độ kiểm tra lấy lệ của bác sĩ, nghiến răng nói: - Đồ lang băm, trong ca trực cũng ngủ. Sở Lưu Hương chần chờ một chút, lục lọi trí nhớ về tên béo, thản nhiên nói: - Khương Tiểu Bàn, yên tâm, mình không sao. Khương Tiểu Bàn mừng rỡ. Sở Thiên còn nhớ mình chứng tỏ cậu ta không mất trí nhớ. Nhưng lại nhớ tới chuyện vừa rồi, vì vậy tỏ ra nghiêm túc nói: - Sở Thiên, để chứng minh mình không mất trí nhớ, bạn hãy nói qua những gì bạn biết về tôi một lần. Sở Lưu Hương suy nghĩ một hồi. Khương Tiểu Bàn là bạn cùng bàn của Sở Thiên, tính tình rất tốt, đã chơi với Sở Thiên từ nhỏ tới lớn. Hơn nữa lại là hàng xóm, tình cảm giữa hai người rất tốt. Toàn bộ trường học, chỉ có mình Khương Tiểu Bàn gọi hắn là Sở Thiên, không những không ức hiếp mà đôi khi còn trợ giúp hắn rất nhiều. Đây là một người bạn tốt khó mà tìm được! Về sau muốn thích ứng cuộc sống thời đại này nhất định cũng cần Khương Tiểu Bàn trợ giúp. Khương Tiểu Bàn thấy Sở Thiên có thể nói rõ chuyện của mình liền coi như Sở Thiên không có chuyện gì. Vừa rồi chỉ là do tỉnh tỉnh mê mê nên chưa kịp nhớ ra thôi. Khương Tiểu Bàn rất cao hứng, mặc dù toàn bộ tiền mừng tuổi của nó đều trở thành chi phí nhập viện cho Sở Thiên nhưng thấy bạn của mình bình an khỏe mạnh là nó vui rồi. Đúng lúc này, từ cửa truyền tới một tiếng quát lớn: - Khốn kiếp, đang yên đang lành mày đi tới bờ sông làm gì? Muốn chết thì tìm chỗ nào xa xa vào, tránh liên lụy tới chúng ta. Một gã đàn ông vạm vỡ mặt mày dữ tợn xuất hiện trước người Sở Lưu Hương, thấy Sở Lưu Hương toàn thân lấm bẩn không khỏi nhíu mày. Trong lòng Sở Lưu Hương cũng nhót lên một cái. Từ trong trí nhớ của Sở Thiên hắn biết được đây chính là người chú hám lợi của hắn. Thấy Sở Thiên rơi xuống sông, chẳng những gã không an ủi ngược lại còn quát tháo, trong lòng Sở Lưu Hương không khỏi thầm than cuộc sống của Sở Thiên đúng là chẳng khác nào bị đày trong địa ngục. Chẳng trách Sở Thiên lại tự ti, tự bế, hóa ra tất cả đều là do bị hoàn cảnh đưa đẩy. Khương Tiểu Bàn thấy chú của Sở Thiên quát tháo, tuy đã là hàng xóm nhiều năm nhưng nó vẫn lúng túng, yếu ớt nói: - Do bạn ý không cẩn thận thôi. Sau đó lại nói với Sở Lưu Hương: - Ngày mai tôi sẽ tới rủ bạn đi học, tạm biệt. Sau đó nó cắm đầu chạy thục mạng. Chú Sở Thiên nhìn Sở Lưu Hương nằm trên giường bệnh, trong lòng lại bắt đầu tính toán xem không biết phải tiêu tốn bao nhiêu tiền với thằng nhãi con này. Vì vậy sắc mặt âm trầm, bấm đèn gọi bác sĩ hỏi: - Chúng tôi muốn xuất viện, giúp tôi tính xem tổng viện phí hết bao nhiêu? Bác sĩ kinh ngạc nhìn chú Sở Thiên, vì anh ta đã bị gọi tới nhiều lần nên bực tức đáp: - Thằng béo vừa rồi đã trả viện phí, hai người có thể tùy ý xuất viện. Người chú khẽ thở phào một hơi, không cần trả tiền là tốt rồi. Khương Tiểu Bàn tự ý trả tiền viên phí hộ Sở Thiên là chuyện của nó. Về sau nó có tới đòi thì kiên quyết không nhận, nói mình không có bắt nó phải trả. Gã đưa túi sách cho Sở Lưu Hương, lớn tiếng nói: - Đi, trở về nhà. Không có việc gì thì chớ có đi bệnh viện, viện phí bây giờ rất đắt. Mười vạn tiền bảo hiểm của cha mẹ mày đã sớm tiêu hết cho mày rồi, hiện tại đều là chú thím nuôi không mày. Sở Lưu Hương dựa vào trí nhớ đã sớm biết mười vạn kia hai người bọn họ đều tiêu cho con gái cưng của họ, nếu không thì hắn đã phải cảm động rơi nước mắt. Về đến nhà, chú hắn kéo Sở Lưu Hương, chỉ vào một cái bàn cách đó không xa: - Tên nhãi con nhà ngươi tốn nhiều thời gian của tao như vậy. Mau đi ăn cơm, ăn xong thì đi rửa bát đũa. Hôm nay mày không cần lau nhà, giặt quần áo. Đêm mai làm những việc này, như vậy có thể tiết kiệm một chút điện nước. Lúc này một người phụ nữ trung niên mở miệng: - Thằng nhãi con này không xảy ra chuyện gì chứ? Đúng là ông trời không có mắt mà. Ông không cần nói nhảm với thằng này, ăn chùa ở chùa thì nó phải biết làm thế nào. Ông mau lại đây xem gia sư nào hợp nhất với Hân Hân. Người chú liền bỏ Sở Lưu Hương lại, bưng chén trà đi tới phòng khách. Sở Lưu Hương đảo mắt qua, trong phòng khách có một phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi, chăm sóc hình thức rất tốt, có thể coi là hấp dẫn. Còn có một cô bé ăn mặc quần áo hở hang, khiến cho Sở Lưu Hương cảm thấy có chút lẳng lơ. Lúc này bụng Sở Lưu Hương sôi ùng ục, liền vội vàng bước tới bàn ăn theo lời của chú hắn. Nhấc tấm vải bố che lên, cảm giác thèm ăn của hắn giảm mạnh. Bên trong chỉ có một bát cơm nguội và nửa đĩa rau cải. Bên cạnh bát có mấy miếng thịt mỡ. Sở Lưu Hương cố nuốt những thứ đó, dù sao hắn cũng cần sức lực để đi tìm hiểu thế giới này. Nếu không thì buồn chết mất. Nên nhớ, thái độ của Sở Lưu Hương đều rất tích cực, lạc quan. Sau khi cơm nước xong, hắn cũng không tốn nhiều thời gian để làm quen căn nhà đơn sơ này. Dù sao Sở Lưu Hương cũng là kỳ tài trăm năm khó gặp, cho dù ở một nơi xa lạ hắn muốn nắm giữ kỹ năng sống cũng không phải việc khó gì. Cho nên chỉ cần hai giờ, sau khi quan sát hắn đã biết tắm rửa, dùng nước, đi WC như thế nào. Vấn đề khó chịu duy nhất chính là từ khi hắn bước vào căn nhà này chưa từng được nghe một lời bình thường nào. Tất cả đều chửi bới hắn làm đổ nước lênh láng khắp nhà, bật đèn khắp mọi nơi. Sau đó thì họ coi hắn như người tàng hình. Sở Lưu Hương không hiểu Sở Thiên vì sao không rời khỏi nơi này? Đêm khuya thanh vắng, rốt cuộc Sở Lưu Hương cũng được trở về phòng. Đó là một căn phòng chỉ tầm mấy mét vuông, trong có một cái tủ sách, một cái giá treo quần áo ở góc tường là đã không còn chỗ đứng nữa. Sở Lưu Hương không khỏi cảm thấy thương cảm Sở Thiên. Cuộc sống của đứa bé này thật sự là quá tủi nhục và khép kín, trách không được bị mọi người bắt nạt mà không dám phản kháng. Sở Lưu Hương nằm xuống giường, cảm thấy trên người còn chút đau nhức, không nhịn được sờ sờ mũi mấy cái, sau đó nhắm mắt vận công, đem chân khí lưu thông một vòng. Những ngoại thương trên cơ thể rất nhanh được khép lại, hơn nữa hắn còn phát hiện nội kình mạnh hơn một chút. Nhìn trời đêm vắng vẻ, Sở Lưu Hương lại sờ sờ mũi, trong lòng nổi lên một cảm xúc khó nói. Một phần là lo lắng, cách không hai đời, bầu trời vẫn đầy sao như trước. Người con gái hắn yêu nhất Tô Dung Dung liệu còn nhớ tới hắn hay không?  Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! () 01-01-2013, 08:13 PM Đô Thị Thiếu Soái Tác giả: Nhất Khởi Thành Công 

           

           

         

                   

           

           

          Đô Thị Thiếu Soái        Nhấn vào đây để đọc bản Convert truyện Đô Thị Thiếu Soái

        Chương 3: Trận chiến mở màn

           

           

         

   

    

googletag.cmd.push(function() { googletag.display('div-gpt-ad-1354249709167-0'); });

   

   

Chương 3: Trận chiến mở màn Nhóm dịch: Hội đâm thuê chém mướn Nguồn: Mê truyện     Một ngày mới của Sở Lưu Hương bắt đầu. Hôm nay hắn đã có một cái tên mới: Sở Thiên. Hắn muốn dùng cái tên Sở Thiên sáng tạo một Thiếu soái mới, ghi nên một truyền kỳ bất hủ. Hôm nay chính là một khởi đầu mới. Cũng chính là ngày Sở Thiên có một cuộc sống mới, một cuộc sống đường đường chính chính, đội trời đạp đất. Sáng hôm sau, khi Khương Tiểu Bàn thấy Sở Thiên không khỏi sửng sốt, kinh ngạc sờ sờ mặt Sở Thiên, nói: - Sở Thiên, hôm qua khắp người bạn toàn là vết thương, tại sao bây giờ lại có vẻ mặt hồng hào vậy. Sau đó nó kéo quần áo Sở Thiên xem xét: - Oa, cơ thể bạn cũng không còn thấy chút dấu vết nào nữa. Nhà bạn có rượu xoa bóp đặc hiệu gì hay sao, cho mình xin một chút. Đề phòng cuộc thi lần sau nếu bị điểm kém, cha mình lại đánh gần chết. Sở Thiên không thể nói với tên béo rằng mình là Sở Lưu Hương được. Tuy nhiên nó là bạn tốt nhất của Sở Thiên, nên chỉ đành lấp lửng nói: - Mình cũng không biết, khi mình ngủ dậy thì đã đã trở thành như vậy. Hiện tại chúng ta bắt đầu đi được chưa? Khương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net