on2eus- who been on your mind

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

moon hyeon jun đảo mắt nhanh trên phố, phố xá gì nhàm chán như lũ người qua tay gã.

tch, vừa đau đầu vứt bỏ một mối tình không chính thức với cô gái nhỏ ầm ĩ đòi danh phận. yêu, gã cũng có yêu cô ấy, nhưng bắt buộc đòi công khai với danh nghĩa 'bạn gái' để trói chân gã một chỗ thì thôi, gã chịu chết.

thà không yêu chứ vậy thì đó không phải chuyên môn của hyeon jun.

hyeon jun ghét nhất là phải xác định mối quan hệ, yêu đương thì cần gì thứ đó, như sợi xích trói chân không cho gã bay nhảy vậy.

nên đa số những người đến với gã, đòi hỏi những thứ tiểu tiết đều bị gã đá cho xa tận bên nga. chỉ có duy nhất một mối tình, gã là người mong cầu quen đường đường chính chính, tự bản thân nghĩ đến việc ngỏ lời yêu, chính thức cho nhau sợi dây gắn kết.

độc một chuyện tình dang dở mà gã chịu thua bản thân mình.

hyeon jun nhớ lại tình yêu có thể xem là "mối tình" duy nhất với hắn là một cậu nhóc nhỏ hơn 3 tuổi. xinh xắn, đáng yêu và khá khờ khạo nhưng đôi lúc em cũng mang cái nét ủy mị, trầm ổn.

em dễ thương và rất hiểu chuyện, đôi khi cũng rất khó đoán tâm tình em, ở bên em là khoảng thời gian chữa lành gã nhất.

em với gã là chưa từng cầu xin một danh phận cũng chưa từng xin gã cho em một mối quan hệ đàng hoàng. khi nào gã buồn, đến tìm, và em vẫn ở đó.

còn hyeon jun xem em là một viên ngọc nhỏ trong trẻo và mong manh, cần nâng niu. gã sợ nó quá xinh đẹp, cầm ngắm mãi thì cũng phải bỏ ra, hyeon jun không muốn em rời đi.

đó là lần đầu trong đời gã muốn trói đối phương lại với mình, không muốn em đi, đơn giản là gã không muốn em thuộc về ai, trừ hyeon jun. giờ vẫn vậy, có quen qua bao người, cảm xúc thế nào, dâng trào hay không có, thì sâu trong trái tim vẫn có hình bóng em.

nhớ lần đầu gặp nhau là ở góc phố hyeon jun va phải em ấy, cũng giúp đỡ bình thường.

thứ gã chấm ở em là nụ cười ngây ngô cùng cái cảm ơn cúi người vuông góc, dễ thương. sau đó là gặp nhau ở quán cà phê em làm, rồi cứ mỗi ngày, gã tới lui chờ đợi em tan làm cùng về.

mưa dầm thấm lâu thêm cái khuôn mặt tạc tượng cùng lời nói trêu ghẹo của gã, em cũng yêu.

hyeon jun vẫn nghĩ như bao người, cũng trêu ghẹo một thời gian rồi thả đi như cá trong ao, có mắc kẹt thì mùa mưa tới, nước dâng nó cũng sẽ bơi đi. nhưng không biết từ bao giờ, gã bị cuốn theo mối tình đó. con cá bị cuốn theo chiều nước chảy siết xuôi dòng.

em ngoan ngoãn, dù gã có đi đâu, mất tích thế nào chỉ cần hôm sau xuất hiện, vẫn đợi em tan làm em cũng không hỏi thêm. gã thì quen cảm giác bên em, đợi em tan làm, tạt vào đâu đó ăn uống hoặc vào siêu thị đem gì đó về em nấu, như một đôi vợ chồng son mới cưới.

em không đòi hỏi như những người khác về các món quà đắt tiền, hay đề nghị gã đưa về nhà biệt phủ hoặc giận lẫy với những lý do nhỏ nhặt. ở bên em yên bình đến lo sợ, sợ một ngày nào đó, em rời đi với lý do là 'chúng ta vốn dĩ chẳng là gì'.

hyeon jun sợ chứ, gã quen có em ở bên rồi, quen nâng niu, yêu thương viên ngọc giá trị đó rồi.

thế là họ bên nhau 2 năm hơn, không cãi cọ, không nghi ngờ, không giận hờn, chỉ yêu và yêu. cũng không một ai chen vào tình cảm họ, nó êm đềm đến ngọt ngào.

nhưng rồi, vào buổi sáng đầu thu, em rời đi, đồ đạc quần áo, đồ dùng cá nhân tất cả đều sạch trơn sau một đêm nồng thắm. hyeon jun thức dậy với hương em còn vấn vương bên cạnh, chẳng lấy một lá thư hay lời nhắn nhủ.

tất cả về em đều trắng trơn như chẳng có trước đó, như chuyện hôm giờ là hắn tự ảo tưởng nghĩ ra. mạng xã hội gã cũng không thể tìm, em đổi sim đổi số, đổi lòng rời đi.

hyeon jun chẳng nhớ chuyện sau đó, chỉ biết cái đêm nọ, gã lang thang trên phố tìm em, tới quán cũ cũng không có hình ảnh mỉm cười của em chào đón gã.

ôm tất cả số rượu về uống đến bật khóc run người, lúc đó gã mới biết. mối quan hệ chính thức không phải lý do để trói buộc cả hai, thứ trói buộc là trái tim.

gã dính chặt tình cảm này ở em, ở choi wooje.

hyeon jun khịt mũi lắc đầu cười trừ với những hình ảnh cả hai cứ liên tục xếp chồng trong đầu. gã đi trên con đường bị tuyết phủ dày đặc trắng xóa, vẫn trong ngừng rơi khi trên mái tóc trắng đã vương những bông tuyết mềm mại, lạnh buốt.

nghĩ vẫn vơ về tương lai mù mịt, hyeon jun va phải người nọ. gã hơi chao đảo nhưng vẫn giữ vững cơ thể còn người kia đã ngã nhào ra nền tuyết, tài liệu trên tay rớt cả.

họ lật đật ngồi dậy nhặt lại đống giấy tờ vương vãi sắp ướt, hyeon jun cũng cúi xuống đỡ một tay. xong việc, gã cúi đầu nhẹ xin lỗi né người sang một bên lướt qua, kéo theo đó là tiếng gọi nhẹ tênh nhưng quen thuộc.

- hyeon junie..

hyeon jun khựng người. gã không nghe nhầm đó chứ? là giọng em, giọng người mà gã 2 năm qua vẫn nhớ về.

người gã nóng ran, tay đã cứng đờ, trái tim đập càng lúc càng mạnh, không biết từ bao giờ khung cảnh trước mắt gã dần tối lại.

cố quay người, miệng nở nụ cười vặn vẹo đầy gượng gạo nhưng trong lòng có sự mong chờ khó tả.

- c-choi wooje..?

- ưm, em nghe.

cậu nhóc ngày nào giờ đã cao thêm được một chút. hình như em gầy xuống, chung quy vẫn trắng trẻo cùng cặp kính vuông lớn, vẫn thế.

đầu gã như nổ tung khi em đứng trước mặt, bao sự mong ngóng, chờ đợi, nhớ nhung đều được trút bỏ. trong đầu hyeon jun giờ là hàng ngàn câu hỏi muốn giãi bày.

sao ngày đó em rời đi không cho gã câu từ biệt? sao từ chối tình cảm của gã dành cho em? em có bao giờ yêu gã không dù là một chút hèn mọn? nếu ngày đó gã bày tỏ lòng mình, em có rời đi không hay chọn ở lại?

và hàng ngàn câu nhớ nhung, không thể nói hết. chân gã như bị chôn sâu dưới tuyết, không thể nhấc lên bước tới chỗ em.

- em xin lỗi, ngày đó... em không muốn chuyện nhà em dính dáng, em hết cách nên phải rời đi...

wooje đưa mắt thâm tình, buồn đượm nhìn gã, ánh mắt có chút đau thương cũng rất tình cảm.

trong đó vẫn có tia sáng le lói như ánh nhìn lúc xưa của wooje nhìn gã, là vầng sao thắp sáng cho cuộc đời bế tắc và nhàm chán, một màu của hyeon jun.

em cúi đầu, tập hồ sơ trong lòng đã bị bấu chặt đến nhăn nhúm.

- chúa ơi, cảm ơn đã cho gặp em một lần nữa.

hyeon jun bất ngờ nhào đến, ôm chầm lấy em. gã như theo phản xạ muốn ôm ấp, chiều chuộng em như vậy.

hình bóng bao lâu nay gã trông mong tìm kiếm giờ đang hiện diện trước mặt gã. em vẫn vậy, vẫn nhỏ bé trong lòng gã, cũng có thể cảm giác đối với em chưa hề thay đổi, trong hyeon jun.

wooje to mắt, bất ngờ, em không nghĩ gã sẽ ôm em như thế. vì nếu là em, em sẽ tuôn cả ngàn câu hỏi quãng thời gian qua em dồn nén.

thật sự, wooje cũng rất yêu hyeon jun, em chưa từng thôi nghĩ về gã, về tháng ngày yên bình. tối cùng nhau mặn nồng hoặc nằm cạnh nhau ôm ấp, sáng dậy đón bình minh cùng nhau với bữa sáng họ nấu, đã rất lâu em vẫn chưa quên.

em chưa hề muốn rời xa hyeon jun, em thậm chí còn muốn bản thân dính chặt vào người đàn ông trước mặt, muốn danh phận, muốn tình yêu, muốn công khai cho tất cả thấy, chỉ là hoàn cảnh đưa đẩy.

em phải rời đi để chăm nuôi món nợ người nhà em vay mượn, cũng gần nửa năm em đi tìm lại hyeon jun. em không mong gã chấp nhận tha thứ hay quay lại, chỉ mong gã hiểu cho em, hiểu cho ngày tháng đó.

nhưng không ngờ, không chỉ mình em trông mong, cả hai trái tim luôn hướng về phía người kia, để rồi hôm nay họ gặp lại nhau theo cách gần 4 năm trước đưa đẩy.

trái tim, vẫn cháy bỏng thổn thức nhớ đối phương.

wooje vùi mặt vào lòng gã đáp lại cái ôm, em nhớ nó, lâu lắm rồi.

ấm áp quá, giữa mùa đông giá lạnh này, với em cái ôm của hyeon jun là lò sưởi duy nhất có thể bao bọc cái giá lạnh tâm hồn em. wooje e ấp, nhắm mắt vùi mình vào sâu.

- em xin lỗi...

- cảm ơn em, đã quay về... cảm ơn em.

hyeon jun sụt sịt mũi đỏ, tay buông em ra. nâng cằm em yêu chiều, nét mặt đầy trịnh trọng. tay giữ chặt đôi vai em, cũng như sợ em chạy mất.

- quãng thời gian qua, anh không muốn hỏi em đã đi đâu làm gì, anh chỉ muốn biết em có cực khổ không, chật vật, khó khăn không? em có còn nhớ anh không.. anh vẫn thế, vẫn tìm hình bóng em vẫn chưa nguôi nỗi nhớ về em. điều này đáng lẽ anh nên nói 2 năm trước chứ không phải bây giờ, nhưng mà, nó vẫn chưa muộn đến vậy khi mình lại gặp nhau. wooje, anh.. anh yêu em. mình quen nhau nhé, bây giờ bất ngờ quá, anh chưa chuẩn bị được gì cho em cả nhưng có thể theo anh về, sống yên bình thôi, anh bù đắp cho em, cho quãng thời gian qua đôi ta lạc nhau..

nói đoạn gã ngắt hơi, im lặng. tay giữ vai em cũng run lên, không phải vì lạnh, mà là vì cảm xúc.

- em không cần trả lời vội, anh cũng có thể theo đuổi em lại từ đầu như lúc trước, anh dành cho em hai năm tìm kiếm, anh cũng có thể dành 20 năm đợi cái gật đầu của em lần nữa, wooje..

wooje cúi đầu không đáp, tim gã còn đập nhanh hơn.

gã không sợ em không đồng ý, gã sợ em nói em đã có người trong lòng không phải gã. nhưng ánh mắt của em ban nãy trao gã, hyeon jun tin rằng hi vọng cho tình cảm gã vẫn còn.

wooje buông tập hồ sơ, kiễng chân vòng tay qua cổ anh đặt nụ hôn lên đôi môi khô lạnh. môi em ấm nóng đặt lên, gã như tỉnh cả người.

nụ hôn wooje như thay cho lời đồng ý, ánh mắt gã vừa lo lắng giờ đã dịu xuống, dịu dàng nhìn em. tay siết eo kéo em gần lại, tay đặt ra sau mái tóc mềm đẩy em vào nụ hôn sâu.

dưới trời mùa đông tuyết rơi nhẹ, có hai trái tim đập chung nhịp lại tìm thấy nhau sau bao năm lạc lối.

sau thời gian dài, nó vẫn bùng cháy khi va lấy nhau. tất cả gói ghém trong nụ hôn, những thắc mắc, lời yêu, ấm ức và niềm hạnh phúc, hòa theo cảm xúc.

cũng có thể nó trật nhịp đập từ lâu nhưng vì nhau mà hòa một để phù hợp với tình yêu mà nó khao khát. đã lâu, chưa cảm nhận được cái ôm ấm áp, nụ hôn cháy bỏng hay cái nhìn yêu chiều.

giờ là bù đắp, bù đắp quãng thời gian cả hai lạc lối.

bằng tất cả ruột gan, gã dốc hết ra để yêu em, yêu wooje của hyeon jun.

" nhìn trời đầy sao đi, mai sẽ là ngày đầy nắng. có thể vì dãy ngân hà trong mắt em đem nắng tới cho anh, và sưởi ấm lấy anh, một lần nữa. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC