4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền một đường phóng chiếc siêu xe về nhà mình, mang cả Lộc Hàm và Ngô Hân ở đó. Mấy ngày đầu hai người muốn ăn gì đều phải qua sự kiểm duyệt của nàng. Không phải nàng keo kiệt hay khó tính gì đâu mà là nàng muốn bồi hai ba con bọn họ béo tốt lên một chút. Nếu để bọn họ tự động chắc chắn sẽ ngại ngùng mà không dám ăn.

Ngô Hân ở nhà Bạch Hiền đặc biệt vui vẻ. Ở đây có một chú tên là Phác Xán Liệt ' thỉnh thoảng ' hay ghé qua nhà Bạch Hiền. Hình như tần suất là một ngày hai lần. Chính xác là từ lúc sáng sớm đến trưa rồi từ chiều đến tối muộn chú này sẽ về.

Ở đây một tháng trời cuối cùng vào một ngày trời xanh mát mẻ, Bạch Hiền kéo xềnh xệch bọn họ kéo lên trên xe rồi lại một đường phóng thẳng. Mà tốc độ của lái xe của Bạch Hiền cũng chẳng chênh lệch là bao so với tốc độ của mấy chiếc xe trong phim ' FAST AND FURIOUS '. Chiếc xe đột ngột dừng tại cổng của Ngô gia. Bạch Hiền dừng xe bên ngoài điên cuồng ấn còi, hình như là còn không buồn kiêng nể ai.

- Ngô Thế Huân chết tiệt! Anh mau mở cửa cho tôi!

Mãi cho tới một lúc sau mới có một bóng người bước ra.

Là Ngô Thế Huân.

- Là ai?

Ngô Thế Huân mặt lạnh nhíu mày nhìn xe đỏ.

- Anh con mẹ nó mở cổng cho tôi!

Bạch Hiền mở cửa kính xe thẳng mặt Ngô Thế Huân quát.

- Đồ điên!

Bỏ lại một câu sau đó cũng nhấn nút mở cửa...

Bạch Hiền nhấn ga phi thẳng vào, đến giữa cửa nhà liền dừng.

Nói thật là cho tới giờ Lộc Hàm cậu vẫn chưa thích nghi được cách lái xe của Bạch Hiền. Mỗi lần ngồi lên xe là cảm giác như tử thần đang ngồi ngay cạnh dơ sẵn sổ bút để điền tên cậu vào rồi.

- Ai vậy anh?

Nữ nhân từ trong nhà đi ra, đứng bên cạnh Ngô Thế Huân.

- Thì là là con tiện nhân này. HA HA... Nhìn hai người có tướng phu thê lắm đó. Đều tiện như nhau. Lộc Hàm, còn không mau ra khỏi xe.

Nói xong liền đóng cửa xe lấy ' RẦM ' một tiếng.

- Hân Hân ngoan, con ở trong này một chút, ba sẽ trở lại liền, được không?

- Dạ vâng..

Lộc Hàm nhẹ nhàng dặn dò bé con rồi cũng rất nhanh đi ra ngoài.

Nữ nhân cạnh Ngô Thế Huân nhìn thấy cậu không tự chủ lùi lại một bước núp phía sau Ngô Thế Huân, hơn nữa còn tự động nắm góc áo của hắn.

- Đừng sợ, có anh ở đây rồi.

Thấy nữ nhân của mình sợ, hắn liền thấp giọng vuốt ve nữ nhân.

- Có chuyện gì? Muốn đến đây làm loạn? Tôi không nên bạn học mà gọi bảo an tiễn khách đâu. Bao năm vẫn vậy, có vẻ vẫn thích động tay động chân.hơn là động não nhỉ. Không biết với tính cách của cô liệu có tên dở hơi nào dám yêu cô không. Lo mà kiếm người yêu đi, không lại vì lo chuyện bao đồng mà ế chỏng ế trơ.

Ngô Thế Huân châm chọc.

- Chả biết ai mới là tên thích động tay động chân hơn là động não. Đường đường là chủ tịch của cả một tập đoàn lớn nhất nhì châu lục mà lại bị một con gái điếm vắt mũi lừa lọc, nghe lời dăm dắp về hành hung và vợ mình. Mà nhân tiện nói với anh, tôi đây sắp tổ chức hôn lễ vào tháng tới. Cái tên dở hơi mà anh nói tới ấy, lại chính là anh họ anh Phác Xán Liệt đấy.

Bạch Hiền nhếch miệng cười quỷ dị, còn không quên lấy từ trong túi là một tấm thiệp đỏ ném thẳng vào mặt hắn.

- Có ý gì đây?

Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn Bạch Hiền khó hiểu.

- Con điếm đang đứng sau lưng anh ấy, chính là một con ả đê tiện, thủ đoạn ngoan cường, thích tiền của anh đến nỗi con người âm hiểm, thu đoạn vô biên.

Ngô Thế Huân và Lộc Hàm nghe đến đây hình như có chút quen tai.

Là mấy câu Ngô Thế Huân nói với cậu hôm đó.

- Bằng chứng đâu mà cô giám nói cô ấy như vậy. Khả Khả là con người hiền lành, tốt bụng, căn bản sẽ không bao giờ làm ra được những chuyện như vậy!

- Vậy thì Lộc Hàm bạn tôi làm được sao? Cậu ấy ngay cả kiến còn chẳng nỡ giết nói gì đến giết người. Quá hoang đường! Cho anh, anh tự xem đi. Chống mắt lên mà coi cho kỹ!

Lại môt lần nữa, Bạch Hiền ung dung lấy đồ trong túi xách ném thẳng vào mặt Ngô Thế Huân.

Cầm lấy phong tài liệu vừa bay thẳng vào mặt mình lên đọc. Từng dòng chữ rõ nét, những bức ảnh chất lượng cao minh họa không xót một chi tiết nào. Trong đó có cô gái tên Khả Khả đứng sau lưng anh.

- Anh à, đừng xem nữa! Đó toàn bộ là hình ghép.

Cô ta cố dật lại tập tài liệu từ tay hắn. Nhưng không may một chiếc máy ghi âm vừa lúc rơi ra, Ngô Thế Huân nhanh chóng đỡ lấy nỡ, không suy nghĩ gì mà nhấn nút Play.

- Eun Bi -

Lưu ý, nếu ai đó hỏi diễn biến nhanh thế thì.... Thì đúng rồi, ý tưởng ban đầu bộ này là TWOSHOTS mà, đương nhiên phải hắn. Tớ cũng không có ý định kéo dài bộ này. Chỉ khoảnh 10 chao đổ lại thôi.

À, nhớ FOLLOW INSTAGRAM tui nhé.

Please COMMENT and VOTE.

DON'T FORGET TO FOLLOW ME.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net