chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi gặp em vào năm 6 tuổi lúc đó em chỉ vừa bước sang 5 . Như định mệnh nhà tôi kế sát bên nhà em cũng chính vì thế mà nhà chúng ta rất thân thiết với nhau.Tôi xem em như em gái của mình và ngược lại em cũng xem tôi như là một người anh trai và hai chúng ta chơi rất thân với nhau.Trong ký ức của tôi, em là một cô bé rất hiếu động mỗi lần đi ra ngoài chơi thì y như rằng lúc về váy của em sẽ luôn dính đầy bùn đất có lúc lại có chân tay em lại có vài vết trầy nhưng em vẫn luôn nở một nụ cười trên khuôn mặt dễ thương của mình.Vì quá thân với nhau nên ba mẹ chúng ta luôn ghẹo rằng " chúng nó hợp nhau ghê chắc lớn lên chúng mình làm thông gia với nhau quá" lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra vì tôi chỉ nghĩ rằng em chỉ mãi là đứa em gái bé bỏng mà tôi luôn muốn che chở. Và rồi 12 năm trôi qua ,tôi 18 tuổi và em 17 tuổi chúng ta vẫn xem người kia chỉ là anh em với nhau,tôi có bạn gái và em cũng đã có một người bạn trai ở bên mình.Tôi sẽ nghĩ rằng lời nói của ba mẹ chúng tôi lúc đó cũng chỉ là một câu nói đùa giỡn với những đứa con nít và tôi cũng lấy lời nói đó ra mà nói với bạn gái của mình.Tôi không biết là em có nói  với bạn trai của em hay không nhưng tôi không hiểu vì sao tôi lại không thích điều ấy.Một đêm nọ khi cả mọi người vẫn còn đang say giấc ,tôi chợt thức giấc khi thấy ba mẹ tôi đang vội vã chạy sang nhà em với khuôn mặt đầy lo lắng,tôi cũng bất giác không lành cũng muốn chạy qua nhà em nhưng tôi lại bị ba mẹ em và ba mẹ ngăn cản.Cứ thế đã 2 ngày trôi qua, tôi không thấy em và ba mẹ em đâu, lâu lâu tôi có thấy nhà em có bật đèn nhưng rồi nó cũng vội tắt đi. Tôi lo lắng muốn tìm hiểu xem nhà em có chuyện gì nhưng tôi không biết em ở đâu và cũng vì bạn gái tôi không thích chuyện tôi lo cho em nên tôi cũng thôi không nghĩ tới chuyện đó.Và đến ngày thứ 3 tôi thấy em về nhà tôi vui vẻ chạy xuống hỏi em 2 ngày trôi qua em ở đâu,như thường lệ em vẫn nở một nụ cười nói với tôi rằng cả nhà em đi du lịch .Tôi không tin ,nhưng sợ rằng em sẽ không thích tôi hỏi thêm nên thôi.Vào ngày giáng sinh tôi cùng với  bạn gái đi chơi với nhau,khi chúng tôi đến trước cây thông no-en cùng ước nguyện tương lai của chúng tôi thì tôi chợt thấy em chạy ngang qua mình với khuôn mặt đầy nước mắt.Tôi lo lắng vội chạy theo em mà quên mất rằng bạn gái tôi đang đứng kê bên mình.Tôi vừa chạy vừa kêu em nhưng em không hề đứng lại ,may mắn tôi đuổi kịp được em,tôi hỏi em chuyện gì đã xảy ra thì em nói rằng em và bạn trai mình đã chia tay.Tôi liền ôm em vào lòng bởi vì tôi không muốn nhìn thấy em khóc và từ lúc ấy tôi biết rằng tôi đã phải lòng em.Đêm đó tôi ở bên em để nghe em tâm sự cũng như an ủi em để làm em vui hơn,tôi cũng không quên gọi đt cho bạn gái để chia tay.Tôi biêt rằng tôi là một người bạn trai không tốt,một người đàn ông tồi nhưng tôi không thể bỏ mặc cô ấy.Và từ đó tôi luôn ở bên cô ấy tôi không mong muốn cô ấy sẽ đồng ý ở bên tôi suốt đời này,cô ấy sau này có thể tìm một người đàn ông xứng với cô ấy hơn,mặc dù tôi không muốn như vậy và cư thế tôi lại đóng giả làm người anh trai có.thể bảo vệ được cô ấy. 5 năm trôi qua tôi 23 tuổi còn cô ấy 22 tuổi cả hai đều đã có được một công việc ổn định và tôi vẫn là người anh trai của cô ấy.Vào ngày nghỉ lễ tôi hẹn cô ấy đi chơi và cô ấy đồng ý.Đến ngày hẹn,tôi không thể nào rời mắt khỏi cô ấy bởi vì cô ây quá xinh đẹp.Mái tóc vàng dài và mượt mà cùng với chiếc váy trắng ren đã tô điểm hơn dáng người thon thả của cô ấy.Chúng tôi cùng nhau đi chơi nào là xem phim,đi chụp hình,hát karaoke và cứ thế trời đã chập tối lúc nào không hay tôi không thích điều đó bởi vì tôi rất muốn ở bên cô ấy lâu hơn nhưng tôi không thể.Tôi đưa cô ấy về nhà mặc dù nhà chúng tôi kế sát bên nhau nhưng tôi có thoi quen đó là nhìn cô ấy vào nhà lúc ấy tôi mới yên tâm mà quay vào nhà.Nhưng lúc đó cô ấy lại không bước vào nhà mình mà chỉ đứng cuối gằm mặt xuống.Tôi thắc mắc hỏi:
-Sao em không vào nhà bộ có chuyện gì sao?
Cô ấy không trả lời,khiến tôi càng thêm lo lắng.
-Em e...m.......

Tôi thắc mắc
-Có chuyện gì sao kể anh nghe đi,anh sẽ cố hết sức giúp đỡ em
-Em thí...ch thích anh.
Tôi ngạc nhiên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net