CHAP 7: TRỞ VỀ BÊN NHAU.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...
..
.
- Canada-
Giờ học kết thúc giáo sư dặn dò vài câu để lại mớ bài tập chất núi rồi bước ra ngoài, dĩ nhiên không quên chúc các sinh viên của mình có một kỳ nghỉ đông vui vẻ. Song ngư ngán ngẩm ,nhìn đống bài vở bài tập nhìu thế này mùa đông vui gì chứ. Gom lại tập sách Song ngư hoà cùng đám sinh viên bước ra ngoài. Ôi ,ở đây thường đã lạnh bức người, giờ mùa đông thì còn bức gấp bội ở đây  hai năm ròng rã mà Song ngư vẫn chưa thể quen được ,đúng là nhớ cái thời tiết nóng ẩm thất thường của Việt Nam quá. Đến đây Song ngư nhoẻ miệng cười chua xót . Hai năm, hai năm cô chạy trốn khỏi bóng hình quen thuộc, trốn khỏi người mà cô yêu chỉ vì anh ấy nói hận cô. Tháo bin, gỡ sim cô không đụng đến điện thoại thình thoảng chỉ gọi về hỏi thăm Song  tử  bằng điện thoại trường, suốt ngày cô chăm chỉ tham gia các hoạt động của trường rồi còn đi làm thêm các kiểu cứ nghĩ như thế thì sẽ chóng quên anh ,nhưng Song như lầm rồi thì phải làm thế chỉ khiến cô càng thêm nhớ anh nhiều mà thôi. Nhoẻ miệng cười yếu ớt tự giễu bản thân Song ngư ghé cantin chọn cho mình ly ca cao nóng rồi tìm đại cái bàn nào đó để xử nốt đống bài tập.
- Chăm chỉ quá nhỉ?- Ma kết đột ngột tiến đến làm Song ngư giật mình ngước nhìn.
- Anh làm như ma không bằng!- Song ngư trề môi.
- Anh không biết là mình đáng sợ thế đấy!- Ma kết cười châm chọc.
- Xí, em làm bài tiếp đây.- Cô mặc kệ Ma kết tập trung vào mớ bài tập.
- Có tính về không?- Ma kết bổng hỏi khiến Song ngư khựng lại một lúc, Ma kết tỉ mĩ quan sát biến động trên gương mặt cô nhưng không được.
- Khi nào họ đám cưới thì em sẽ về.- Song ngư khẽ đáp, ánh mắt đượm buồn rồi lại vùi đầu vào mớ bài tập. Ma kết thấy vậy khẽ thở dài rồi để tấm thiệp lên bàn.
- Vậy về đi!
Nhìn tấm thiệp cưới đặt ngay ngắn trên bàn, tim Song ngư thắt lại một cái cô dừng viết nhìn sang phía tấm thiệp đáy mắt đượm buồn.Nhìn Song ngư đăm chiêu Ma kết khẽ cười.
- Sao có định đọc nó không? - Câu hỏi của Ma kết làm Song ngư giật mình bình tĩnh lại.
- Không cần đâu...- Song ngư mắt cúi gầm xuống lí nhí đáp. Ma kết nhìn cô bật cười.
- Vẫn chưa thể đối diện với họ được à.
-Anh cũng vậy mà. - Song ngư thẳng thừng phán lần này Ma kết ngạc nhiên nhìn cô.
- Anh sao?
Cầm cốc ca cao đã nguội lạnh nhấp một ngụm Song ngư mới từ tốn.
- Chẳng phải anh yêu Song tử sao?- Nghe Song ngư nói Ma kết cười yếu ớt.
- Em không biết sao? Anh thích em mà.
- Đúng anh thích em nhưng yêu Song tử.- Song ngư khẽ cười. Ma kết bị nói trúng tim đen nên bắt đầu im lặng một lúc.
- Sao em biết? Không lẽ nó dễ nhận ra đến vậy.
- Không ,vì em cũng như anh .- Song ngư lắc đầu bác bỏ ,cô ngừng một chút rồi lại tiếp tục
- Anh tỏ ra thích em để chị ấy ở bên Yết mà không phải nghĩ ngợi nhiều đúng không?
- Em biết không, bây giờ anh nghĩ là phải giết người diệt khẩu rồi đấy!- Ma kết cười châm chọc.
- Anh cứ thử xem.- Song ngư lém lỉnh. Cả hai người cùng tựa lưng ra băng ghế thở dài ngao ngán.
- Xem ra chúng ta đều la kẻ thất bại.- Song ngư cười tự giễu.
- Vậy khi nào em về?
- Một vé máy bay vào ngày mai, em về soạn đồ đây, em cũng nhớ họ lắm rồi.- Song ngư cười yếu ớt gom tập sách trở về phòng. Thấy bóng Song ngư khuất hẳn Ma kết mới lấy điện thoại ra
- Hoàn thành, chuẩn bị đón tiếp chúng tôi cho nồng hậu đi.- Bên này Thiên Yết nhếch miệng cười đắc thắng ,trong tim dâng lên niềm hạnh phúc nhìn lên bầu trời xanh cao kia.
- Rốt cuộc cũng chịu về rồi sao đồ ngốc.

Sau gần nữa ngày ngồi còng lưng trên máy bay Ma kết và Song ngư chịu cái kết đứng bơ vơ giữa sân bay như trẻ đi lạc.
- Ăn ở sao mà không ai ra đón thấy không.- Ma kết thở dài. Song ngư liếc anh một cái rách cả mắt.
- Anh đang tự nói chính mình đó à.
- Chậc qua đó không biết học được gì mà thấy được cái độc miệng.
- Em xử anh sau.- Song ngư lạnh lùng phán.
- Được rồi được rồi để anh kêu bác kim lái xe đến đưa ta về. Chứ định chôn chân đây đến bao giờ.
- Xem ra anh cũng thông minh đấy- Song ngư tinh nghịch.
- Em được lắm.- Ma kết phì cười.
Rất nhanh bác kim lái xe đến đón hai người, mặc cho cô năng nỉ Ma kết vẫn để cô một mình vào nhà ,mình thì lấy cớ có việc xách xe chạy thẳng. Song ngư ngu ngơ đứng trước căn nhà thân quen rất đỗi xa lạ. Chắc vì đám cưới nên nó được trang hoàng sửa sang lại mới hơn trước nhiều kể ra Yết cũng đầu tư thật, đến đây ánh mắt Song ngư khẽ trùng xuống, tim thắt lại đau nhói. Đứng trước của nhà cô do dự không biết có nên vào không, hay mướn khách sạn nhỉ, Song ngư đấu tranh tư tưởng dữ dội rồi quyết định khách sạn thẳng tiến ,dù gì người ta cũng sắp cưới cô xen vào làm kỳ đà sao được. Song ngư thở dài quay lưng chực bước đi thì bị ai đó nắm lại.



- Song ngư.Định chạy đi đâu nữa đây.
Giọng nói khàn khàn, ấm nóng vang lên khiến Song ngư giật mình quay lại. Là Yết, Song ngư sử sốt nhìn anh. Yết nghiêm nghị nhìn cô gương mặt tối sầm lại.
- Yết- Song ngư yếu ớt gọi.
- Định chạy trốn nữa à!- Yết lạnh lùng phán khiến Song ngư có chút sợ sợ.
- Hê..em đâu có..tại em thấy ở đây hơi bất tiện..anh xem quà cưới em cũng chuẩn bị chu đáo hết rồi anh không phải lo haha.- Song ngư cười chống chế, Thiên Yết nhíu mày siết chặt cô áp vào người mình.
- Em chuẩn bị những thứ ấy làm gì?
- Anh nói gì lạ..em dự đám cưới của anh chị phải có quà chứ..mà anh làm gì vậy bỏ em ra..- Song ngư toát mồ hôi lạnh.
- À..anh lại thích như thế này..em có thấy cô dâu nào tự tặng quà cưới cho mình không?- Thiên Yết cười gian xảo kéo cô lại sát hơn. Song ngư luống cuống mặt đỏ như gấc không hiểu chuyện gì, cô không nghe lầm chứ cô dâu cô á ,cô lấy ai.
- Cô..cô dâu á...em có lấy ai sao? Anh hành xử kì lạ quá Yết!- Hai mắt Song ngư quay mòng mòng.
- Em chưa xem qua tấm thiệp anh gửi sao hay đang giả vờ ?- Thiên Yết dí mặt sát lại nhìn cô châm chọc khiến Song ngư choáng váng.
- em...em ..chưa xem...- Song ngư lắp bắp.
- Vậy thì không cần xem nữa...- Thiên Yết cười gian xảo rồi ghé sát tai Song ngư thủ thỉ.
" Cô dâu của anh chính là em, Song ngư".
Song ngư không tin vào tai mình ,mặt đỏ như gấc ,đầu óc choáng váng không nói được gì.
- Bây giờ thì vào đây với anh, anh không cho em chạy nữa.- Thiên Yết cười giảo hoạt bế xốc Song ngư vào nhà không cho nhỏ ú ớ lời nào.

Bên này Ma kết vừa mới tắm xong quấn khăn ngồi trong phòng mở tấm thiệp ra xem ,vừa xem vừa cười. Kỳ này lừa Cá cú ngoạn ngục chắc nhỏ mà gặp là phanh thây anh lun, mà thôi không lo giờ Thiên Yết giữ nhỏ không buôn muốn chạy đi  báo thù anh vụ này khó à haha. Ma kết cười đã đời mới chịu đi bận đồ ,kêu luôn Bác Kim chuẩn bị quà cưới rồi xuống phòng định ghé qua coi Cá bị ăn hành sao rồi thì bị Song tử chặn cửa. Vừa thấy Ma kết Song tử nhảy chồm đến ôm chầm lấy anh.
- Ma kết cậu về rồi!!!!- Song tử reo lên Ma kết đứng không vững nên cả hai ngã nhào ra sàn Ma kết bể lun cái bàn toạ.
- Cậu làm gì vậy!- Ma kết thoáng đỏ mặt thở dài.
- Sao vậy chứ nghe cậu về tớ từ trường chạy đến đây liền lun đó!!!- Song tử hồn nhiên.
- Cậu không lo cho Song ngư à?
- Không sao Yết lo cho nó rồi. - Song tử cười gian.
- Ha đúng rồi ha.- Kết cười.
- Kết tớ nhớ cậu lắm!!!- Song tử rưng rưng hành động dễ thương đến mức khiến cho Ma kết tim đập loạn xạ mặt đỏ như gấc.
- Cậu...cậu...- Kết lắp bắp. Song tử thấy Ma kết như vậy dễ thương quá nên ngừng trêu cậu bạn.
- Được rồi trêu cậu vậy thôi giờ xem Cá của mình bị hành sao rồi.- Song tử đứng dậy quay lưng chỉ tay ra cửa cười hồn nhiên. Ma kết tối sầm mặt lại, nhóc này gan thật dám trêu anh phải cho biết tay.
- Nãy giờ cậu dám trêu tớ à!
- Thì sao tớ có gì hông dám.- Song tử tinh nghịch không biết sắp có bão ập đến. Ma kết đứng dậy mặt mũi nghiêm trọng ép Song tử vào góc.
- Vậy tớ cho cậu thấy cái giá.- Ma kết cười ranh mãnh bế xốc Song tử lên phòng mặc cho nhỏ vùng vẫy kêu la hối lỗi.
Bên này Song ngư bị Yết dồn vào góc tường hôn dồn dập đến khi khó hô hấp Yết mới chịu buôn tha ,Cá ngố xụi lơ như mất hết sức sống ,cứ như trên galaxy xuống chưa hiểu cái quái gì xẩy ra. Yết cười ranh mãnh bế cô lên phòng mặt cho Song ngư vùng vẫy nhưng không phải phòng anh mà là phòng cô. Căn phòng vẫn vậy, không thay đổi gì cả ,bất giác Song ngư mở ngăn bàn một tràn hoa giấy lại tràn ra.
- Tại sao lại giấu anh..- Thiên Yết khẽ trách. Tim cô thắt lại, nhặt từng bông hoa cười yếu ớt.
- Anh biết không...ngày đầu tiên gặp anh em đã thích anh...nhưng lúc ấy anh lại thích Song tử nên em đã tự chôn giấu tình cảm của mình....cho đến khi anh cứu em....em lại hại anh gần như mất đi ánh sáng thì làm sao em có tư cách để nói với anh...- Song ngư đau đớn nhìn Yết.
- Nhưng nhưng lúc khó khăn nhất em đã ở bên anh những điều em làm cho anh tất cả chẳng lẽ không đủ.- Yết nhíu mày. Song ngư cười chua xót lắc đầu.
- Làm sao được khi em thấy anh bên Song tử...khi anh nói anh hận em...- Nước mắt bắt đầu rơi , Song ngư thút thít, thấy cô khóc tim anh nhói lên ngay lập tức Yết ôm chầm lấy Ngư.
- Quá khứ đau đớn đó xin em quên đi...chúng ta sẽ bắt đầu lại..chúng ta sẽ tự viết lên câu chuyện cho bản thân anh sẽ không khiến em phải khóc nữa anh hứa Song ngư....chỉ cần ở bên cạnh anh thôi...- Thiên Yết ôm chặt lấy cô thủ thỉ. Song ngư không biết đây là thực hay mơ..cô hạnh phúc nước mắt chảy ra nhìu hơn ướt cả vai Yết.
- Em sẽ mãi bên anh...- Giọng cô rung rung...
- Anh không tin.- Yết đem trong túi áo lấy ra một chiếc họp nhung bên trong là một chiếc nhẫn chạm khắc tinh xảo đeo vào tay cô.
- Giờ thì em có chạy đàng trời cũng không thoát.- Yết cười dịu dàng. Song ngư nhìn chiếc nhẫn trên tay hạnh phúc nói không nên lời.
- Nếu không thoát vậy em chạy chi cho mệt nữa..em sẽ mãi bên anh.
- Anh yêu em, Song ngư. - Yết thủ thỉ, Song ngư hạnh phúc ôm chầm lấy anh.
- Em cũng yêu anh....
Cả hai vui vẻ nắm tay nhau đi xuống thì bắt gặp Ma kết Song tử cũng đang nắm tay đứng dưới nhà, Kết thì cười tươi rói còn Song tử thì cúi gầm mặt vì ngượng cánh môi kia vẫn còn hơi sưng. Song ngư Thiên Yết thấy vậy cười đểu cùng nhập bọn. Song ngư  vừa gặp Song tử như cá gặp nước ,bay đến ôm chầm lấy cô hai đứa mừng quánh lên.
- Tất cả vào quỹ đạo của nó rồi nhỉ.- Ma kết bình thản.
- Ừm tất cả kết thúc rồi...- Yết nhìn Song ngư cười hạnh phúc , đi lại nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng âu yếm.
- Hê hai người bạo quá nha- Song tử châm chọc. Nhưng không được lâu liền bị Ma kết kéo lại ôm chặt.
- Cái miệng ít nói một chút.- Ma kết cười tinh nghịch. Bốn người cứ vậy cười nói vui vẻ .....

................................END........................
Kết thúc hoi nhảm hê hê. Thank mấy nàng đã ủng hộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net