八 ❈ Mùa hè tươi đẹp (IV)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Note: Để hiểu hơn về nhân vật Sanemi thì mina nên đọc kny - novel - người dẫn lối của gió nhe. Link đọc mình để dưới phần comment nhe.)


-Sanemi's pov-

Chết tiệt! Hôm nay chả gặp được con quỷ nào cả. Ngày nào mà không được phanh thây xẻ xác lũ quỷ thì tôi sẽ rất khó chịu. Dẫu sao thì cũng là một ngày làm việc vất vả, bình thường cứ đặt lưng xuống là lăn ra ngủ luôn rồi.

Nhưng mà hôm nay chả hiểu sao chẳng thể ngủ được. Tôi đã lăn qua lăn lại một lúc, chẳng biết từ khi nào tôi đã nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay.

Sáng hôm nay, vì tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai sau cái chết của Masachika nên đã buông những lời lẽ thiếu tôn trọng với ngài Oyakata-sama, nhưng cách ngài ấy đáp lại hệt như một đức phật. Không một ý trách móc, đã thế còn tỏ ra hối tiếc vì mình không đủ mạnh.

Bây giờ mới biết tại sao các trụ cột đều quy phục ngài Kagaya, quả là một người có khí chất, bao dung và độ lượng. Mà dàn trụ cột thì toàn những tên lập dị. Một tên to cao như gấu lúc nào cũng lầm bầm mấy lời niệm phật. Một tên ninja tóc trắng cơ bắp thích làm màu. Một tên áo hai màu với khuôn mặt nhìn bắt ói.

[ Aghhh con mẹ nó! Nghĩ đến cái bản mặt trịch thượng khó ưa đấy làm ta thấy bực cả mình! Ta đã ghét hắn kể từ lần đầu gặp mặt rồi! Lúc đó cả ta và hắn đều chưa trở thành trụ cột mà hắn đã tỏ cái thái độ trịch thượng như vậy! ]

Càng nghĩ càng tức, nghĩ đến cái tên đó làm tôi chỉ muốn đấm. Sau đó tôi đấm một vài phát vào không khí với hình dung về bản mặt của Tomioka trong đầu.

Và người còn lại, là người bình thường nhất. Là một cô gái cao ráo với khuôn mặt khá xinh. Cô ta luôn cố bắt chuyện với tôi và nở một nụ cười thân thiện. 

Có vài lần Kanae đã chăm sóc tôi rất tận tình sau những lần say máu với lũ mọi quỷ. Mặc dù chưa từng thấy cô ta chiến đấu như thế nào, nhưng nhìn cái cách cô ta tập luyện cũng đủ để nhìn thấy cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Cô ấy cứ như đàn anh Masachika vậy. Lúc nào cũng lo chuyện bao đồng. Thật là ngốc, hết chuyện để lo rồi hay sao? Tại sao lại quan tâm một tên cục súc như tôi? Tôi chẳng tài nào hiểu nổi?

Sau này khi được ngài Oyakata-sama giải thích, tôi mới hiểu ra, Masachika vốn không coi tôi như một đàn em, mà cậu ấy và tôi đã dần trở thành những người anh em thân thiết. Cậu ấy đã coi tôi như một đứa em thật sự.

Tôi tự hỏi liệu Kocho cũng có cảm xúc như vậy đối với tôi hay không... Nhưng mà cô ta chẳng phải có một đứa em gái sao? Nghĩ đến Kocho, tôi càng không hiểu nổi tại sao cô ta có thể chấp nhận được việc em gái mình cùng đi trên con đường diệt quỷ này. Em gái cô ấy trông thấp bé và yếu. Liệu họ sẽ ra sao nếu một trong hai chết đi?

"Aghhh chết tiệt! Đừng có nghĩ nữa!" Tôi gãi đầu thật mạnh và nằm nghiêng người qua một bên.

Trong khi tôi luôn cố gắng bắt thằng em ngốc nghếch của mình tránh xa đao kiếm nhất có thể... thì liệu làm như Kocho có phải là đúng hay không? Tôi chẳng thể nào nghĩ được gì nữa và quyết định cứ để mặc não thích nghĩ gì thì nghĩ.

"Sanemi-san, chúng ta làm bạn nhé?" Bỗng dưng có một giọng nói nhẹ nhàng và khuôn mặt thân thiện vang vảng trong đầu tôi. [ Hửm? Là Kocho sao? ]

Không có gì hồi đáp lại.

[ Không... rõ ràng là đang ở một mình. ] Tôi nhắm mắt lại và nghĩ thầm trong đầu. Những hình ảnh lúc trưa chiều lại tiếp tục hiện lên.

"Sanemi-san, cậu cũng nghĩ thế phải không?" Hửm, tại sao lúc đó cô ấy lại đỏ mặt. Chẳng lẻ là...?

Tự nhiên cái cảm giác nóng rang trong người này là gì? Chết tiệt! Ngủ thôi!

Thấm thoát đã vài tháng trôi qua, khí trời bắt đầu tràn về với hơi thở giá buốt của mùa đông. Những cơn gió lạnh lẽo thổi qua từng ngọn cây, mang theo hơi sương mờ ảo phủ kín các con đường. Trong không khí se lạnh ấy, mối quan hệ của Sanemi và Kanae ngày càng trở nên tốt đẹp hơn. Họ thường xuyên cùng nhau thực hiện các nhiệm vụ, vượt qua những thử thách nguy hiểm. Không chỉ vậy, họ còn dành thời gian để luyện tập kiếm thuật với nhau.

Sanemi luôn đáp lại một cách hứng thú với Kanae, và dường như sự hứng thú ấy chỉ dành riêng cho cô. Những người xung quanh, kể cả người thờ ơ như Giyu, cũng nhận ra sự thiên vị rõ ràng của Sanemi. Và sự thân mật ngày càng trở nên rõ ràng hơn, điều đó đã không qua mắt được Shinobu.

Một buổi chiều tại căn Điệp phủ, khi ánh hoàng hôn buông xuống phủ kín không gian với những tia nắng cuối ngày yếu ớt, Sanemi và Kanae ngồi cạnh nhau ngoài hiên nhà. Họ cùng nhấm nháp những ngụm nước mát, cảm nhận sự tĩnh lặng và bình yên sau những giờ phút luyện tập căng thẳng. Mặc dù khí trời khá lạnh và độ ẩm thấp, mồ hôi vẫn nhễ nhại trên người họ sau vài giờ đồng hồ luyện tập kiếm thuật.

Kanae vui vẻ trò chuyện cùng Sanemi và tận hưởng bầu không khí lãng mạn này.

"Ra là vậy. Cậu thích bọ kabuto sao?" Kanae nhẹ nhàng hỏi.

"Ừm. Tôi thường hay đi bắt bọ cánh cứng với Masachika." Sanemi mỉm cười đáp lại.

"Chà~. Thì ra Sanemi-kun cũng có phần dễ thương đấy chứ?" Kanae mỉm cười và nhìn vào hướng khác.

"Hả? D-dễ thương?" Sanemi hơi đỏ mặt hỏi lại.

"Thì cậu rất quan tâm đến Masachika-san còn gì. Mặc dù hồi đó tớ thấy cậu lúc nào cũng cau có với ảnh cả, còn nói "bắt bọ phiền chết đi được" nữa chứ!." Kanae dịu dàng trêu cậu.

"Ờ thì, đúng là vậy." Sanemi đảo mắt. Mọi thứ trở nên yên ắng. Ánh mắt Sanemi dịu lại khi nhớ những ngày tháng mà cậu đã ăn uống, tập luyện và chiến đấu cùng Masachika. Kanae cũng đã để ý đến đôi mắt đượm buồn của cậu và quyết định nói điều gì đó để thay đổi chủ đề.

"...Thật ra, em gái tớ cũng thích côn trùng. Nhà tớ có một vườn hoa mà, nên cũng có nhiều côn trùng ở gần đấy."

"Vậy, cậu có thích côn trùng không?"

"À thì, tớ thấy chúng cũng bắt mắt, nhưng mà thấy hơi sợ nếu chúng bay vào mặt. Ngoại trừ bướm ra, chúng rất là đẹp."

"Đồng ý.... Mà này Kocho, nếu cậu muốn, tôi có thể bắt cho cậu vài con sâu bướm!" Sanemi cười đưa ra lời đề nghị.

"Hì hì. Cảm ơn cậu. Nhưng mà bắt chúng thì có hơi tội nghiệp chúng đấy?" Kanae mỉm cười lại với Sanemi.

"À ừ cũng đúng..."

Sanemi cảm thấy rằng Kanae là người duy nhất mà anh có thể bày tỏ những cảm xúc thật nhất của mình. Cô hiểu được đằng sau sự cục súc thường ngày của anh hẳn là có lí do gì đó. Cô có một tấm lòng vị tha và bao dung.

"Nè K-Kanae..." Khuôn mặt hung dữ thường ngày của cậu ta nay trông thật dễ thương khi ấp úng.

"Hửm? Sao thế?" Kanae nghiêng đầu nhìn cậu.

"Ờ ừm tôi gọi cậu là Kanae được chứ?"

"Ừm! Tất nhiên là được, tớ rất vui vì điều đó đấy Sanemi-kun!" Kanae vui vẻ cười gọi tên Sanemi.

"Hẹn gặp lại, Kanae!" Sanemi đỏ mặt cười và chào tạm biệt Kanae, chạy đi làm nhiệm vụ của mình. Anh được giao một nhiệm vụ ở một nơi khá xa và mất khoảng bốn, năm ngày để hoàn thành nhiệm vụ. Thế nên Sanemi đã đến gặp Kanae để thông báo điều này.

"Hẹn gặp lại cậu, Sanemi-kun!" Kanae mỉm cười và vẫy tay về hướng cậu. Cô dường như nhận ra sự thay đổi tích cực của Sanemi và dần dần trở nên thấy thích cậu ta hơn. Lúc khi Sanemi đề nghị bắt sâu bướm cho cô, Kanae đã khá bất ngờ, một niềm hạnh phúc nhè nhẹ dâng trào bên trong cô. Kanae nhớ lại khoảnh khắc ấy và mỉm cười nhìn bóng lưng Sanemi xa dần.

◒◑◓◐

Tối hôm ấy Kanae vẫn đang tiếp tục đi làm nhiệm vụ tuần tra, trong đầu vẫn đang lâng lâng những điều mà Sanemi đã nói lúc chiều. Càng nghĩ về anh cô lại cảm thấy trong người nóng ran.

"Kh-không lẽ mình đã th-thích cậu ấy sao?" Cặp má Kanae đỏ ửng lên, tò mò với cảm xúc mới mẻ của mình.

"QUẠ! QUẠ! TRIỆU TẬP KHẨN CẤP! TRIỆU TẬP KHẨN CẤP! HOA TRỤ KANAE MAU CHÓNG TIẾN ĐẾN TỔNG HÀNH DINH!"

Tiếng quạ kasugai báo tin cắt đứt dòng suy nghĩ mơ hồ của cô. Vào khoảng giữa đêm thì Kanae bất ngờ được triệu tập đến dinh thự của ngài Ubuiyashiki, nơi mà cô gặp lại Giyu, người đã đến ngồi từ trước đó, ánh mắt vô định nhìn về hướng ngài chúa công.

=====o0o=====


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC