十四 ✿ Tôi sẽ là người yêu thương cậu (IV)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Kanae's pov-

[Thì ra là vậy... Giyu-san, hẳn phải đau đớn lắm...] Tôi dần hiểu tại sao cậu ấy luôn giữ khoảng cách với mọi người. Cậu ấy có một ánh mắt buồn, khi tôi nhìn sâu vào nó, hằn lên những nỗi đau của quá khứ. [Trong những năm qua, chắc hẳn cậu đã cảm thấy cô độc lắm nhỉ?...] Có điều, tôi chắc chắn không thể cảm thấu hết được nỗi cô đơn ấy. 

Tôi thực sự muốn hiểu hơn về Giyu-san, muốn chia sẻ nhiều điều với cậu hơn vào khoảnh khắc mà cậu yếu đuối nhất. Nhưng đáng tiếc là tôi đã quá mệt mỏi, mắt tôi nặng trĩu, có cảm giác như tôi có thể ngã gục lúc nào không hay vậy.

"Khoan đã!... Cậu có thể... nghỉ lại... ở nhà tôi..." Giyu-san ngập ngừng nói, khiến tôi khá bất ngờ và... hạnh phúc?

Tôi mừng vì ngày hôm nay tôi đã đến thăm cậu ấy, mừng vì cậu đã tin tưởng tôi để kể ra những điều thầm kín trong cậu, và tôi mừng vì tôi có thể giúp được gì đó cho cậu. 

◓◑◒◐

Buổi trưa tại Thủy phủ thật yên tĩnh và thanh bình, không gian xung quanh như đang ngủ say dưới những cơn gió nhẹ. Dù trời xanh trong và cảnh vật rất đẹp, cùng với cơn buồn ngủ đã suýt đánh ngất tôi ban nãy, nhưng không hiểu sao mắt tôi vẫn mở trô trố. Có lẻ là do lòng tôi còn đang trăn trở cùng những suy nghĩ vẩn vơ.

Là nữ sát quỷ duy nhất trong đội, tôi luôn phải nỗ lực để chứng minh bản thân mình, không để bản thân thua kém bất kỳ ai khác. Mặc dù thỉnh thoảng cảm thấy lạc lõng giữa những người đồng đội, nhưng tôi biết tôi vẫn còn những cô em gái, chúng là hậu phương vững chắc, là nguồn động lực to lớn của tôi. Nhưng Giyu-san, đã mất tất cả gia đình cậu ấy...

[Nhưng từ hôm nay cậu đã có tôi bên cạnh rồi, nên hãy sống vui vẻ hơn nhé, Giyu-san!] Tôi tự nhủ và cố gắng tìm kiếm một giấc ngủ. Tôi nhẹ nhàng quay sang nằm thẳng, lén nhìn người nằm bên cạnh trước khi thiếp đi... hoặc là tôi đã nghỉ vậy.

Vì hỡi ôi! Giấc ngủ của tôi lại bị trì hoãn. Trước mặt tôi là khuôn mặt đang ngái ngủ dễ thương như một đứa trẻ. Một dòng điện bỗng chạy dọc sống lưng tôi, lúc này tôi mới để ý rằng tôi đã ôm cậu ấy, còn nhìn nhau đắm đuối nữa, đã thế tôi còn khóc nhè như một đứa trẻ, và giờ lại nằm cạnh nhau như thế này. 

[Lúc đó, mình đã nghĩ cái gì vậy nhỉ?] Tôi ngồi dậy và khẽ kéo tấm futon của tôi ra xa một chút. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tôi ngủ với một người đàn ông khác ngoài cha tôi đó?

Một cảm giác ấm nóng lan tỏa khắp cơ thể. [Hình như mình đã có cảm giác này một lần rồi, không phải là với gia đình, mà là...?] Tôi cố gắng lục lọi trong tâm trí, và nhìn thấy một chàng thanh niên tóc trắng. [Tệ rồi, chẳng lẽ mình đang thích cùng lúc hai người sao?] 

[Không!] Tôi nhanh chóng phủ định suy nghĩ đó, bởi lẽ, lần này thật sự đặc biệt... Có lẽ, tôi đã biết yêu là gì rồi...

Buổi trưa hôm đó đã trôi qua một cách thanh bình, ánh nắng mùa thu vẫn đang hắt vào từ ngoài hiên. Cơn đói bụng đã đánh thức Giyu, anh chồm người dậy và ưỡn người ra. Đã lâu rồi anh không có một giấc ngủ ngon đến vậy. Anh khẽ nhìn người bên cạnh vẫn đang say giấc nồng mà mỉm cười, lòng vẫn chưa thể tin được những gì vừa xảy ra.

Tomioka Giyuu nay như được sinh ra một lần nữa. Đã có một người quan tâm anh, chấp nhận con người đầy u sầu như anh. Những bóng ma u ám bấy lâu nay đã thôi không đeo bám anh nữa. Anh ngước nhìn cửa sổ, trên bầu trời trong xanh anh thấy hai hình bóng mập mờ đang nhìn anh và nở những nụ cười hạnh phúc.

[Là chị và Sabito sao? Cảm ơn hai người đã trao em cuộc sống này.] Anh khẽ cảm ơn, rồi ngồi dậy kiếm một thứ gì đó để bỏ bụng.

◓◑◒◐

Những áng mây trên căn Thủy phủ đã khoác lên mình một chiếc áo màu vàng cam êm đềm. Trong gian phòng vẫn có một người đang còn ngáy ngủ.

"Nè Kocho, dậy đi. Kocho!" Giyu nhẹ nhàng lay người chưa chịu thức giấc. 

"Để chị ngủ thêm chút nữa đi mà Shinobu-chan!" Kanae cựa quậy và quay người về phía Giyu, trên má là hàng nước dãi.

"Nói mớ sao?" Giyu khẽ cười. Khuôn mặt Kanae lúc ngủ thật đáng yêu, khiến anh không nỡ đánh thức.

Thêm một vài phút nữa trôi qua, nàng thơ Kanae cuối cùng cũng đã thức giấc.

"Oáp~!"

"Chịu dậy rồi sao?" Giyu ở bàn bên chống cằm nhìn Kanae.

"Hửm? Giyu-san? Mấy giờ rồi?" Kanae uể ỏi vươn vai, một tay đang duội một bên mắt.

"Năm giờ."

"H-hả đã năm giờ rồi sao?" Kanae hốt hoảng, vốn dĩ chỉ định chợp mắt đến buổi trưa nhưng cô đã ngủ quá lố. Bây giờ trời đã chập tối mất rồi.

"Bác sĩ hay ngủ kiểu này hả?" Mặt Giyu không cảm xúc hỏi Kanae.

"T-tớ đi rửa mặt đây." Cô xấu hổ vì câu hỏi ngây ngô của anh và nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. 

"Ừm..."

Kanae đi đến cái giếng trời, mặt vẫn chưa hết đỏ. [Trời ạ, ngủ gì mà lắm thế? Đã thế còn chảy nước miếng nữa! Mất mặt quá đi Kanae! Xấu hổ quá đii!]


Sau khi lau mặt sạch sẽ, Kanae quay trở lại với một khuôn mặt vui tươi đầy sức sống.

"Giyu-san, hôm nay cậu nhớ phải đến Điệp phủ nhé! Tớ sẽ báo cáo về tình trạng của cậu với chúa công bằng quạ truyền tin." Kanae nói trong lúc đang ghi chép trên một mảnh giấy.

"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu."

"Đây là địa chỉ. Khi đến Điệp phủ hãy đưa tờ giấy này cho Shinobu. Con bé có mái tóc đen, ở cuối lọn tóc có màu tím." Kanae mỉm cười và đặt lên tay Giyu tờ giấy, trong đó là địa chỉ của Điệp phủ kèm những lời giải thích và hướng dẫn của cô về tình trạng của Giyu.

"Ừm." Bụng anh tuy vẫn còn rát nhưng Giyu đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều. Tuy vậy anh nghĩ mình nên nghe lời vị bác sĩ bất đắc dĩ của mình.

"Ưm, tớ sẽ đi ăn gì đó đây. Tạm biệt cậu."

"Khoan đã." Giyu gọi với. "Tôi có mua đồ ăn cho cậu rồi. Đây này." Anh chỉ vào một hộp mì ở trên bàn.

"Ara~ara, thật ngại quá đi!" Kanae che miệng mỉm cười và tiến đến bàn ăn.

"A!" Cô nói lớn.

"Hả, gì vậy?"

"Hôm nay là lần đầu tiên tớ đến thăm nhà cậu." Kanae nói và lấy ra từ trong người một bịch sencha (một loại trà xanh phổ biến, có hương vị tươi mát và hơi chát.) "Tớ hy vọng cậu sẽ thích món quà nhỏ này."

"Cảm ơn nhé, tôi thích loại trà đó lắm." 

Giyu nhận lấy bịch trà và đi đun nước nóng, sau đó đặt vào cốc những gam lá trà.

"Itadakimatsu!" Kanae gắp lấy những cọng mì trong khi lẳng lặng quan sát Giyu pha trà, không ngừng mỉm cười hạnh phúc. Không biết là vì đồ ăn ngon hay vì một thứ gì khác.

Tomioka rót nước nóng và hãm trà, anh quay lại ngồi vào bàn ăn phía đối diện với một cốc trà nóng hổi thơm phức. 

"Cảm ơn vì bữa ăn!" Kanae tươi cười bưng đồ xuống dưới bếp.

"Cứ để đó tôi dọn cho, cậu cứ đi làm nhiệm vụ đi." Giyu nói sau khi nhấp một ngụm trà nóng.

"Hihi~" Kanae khẽ cười. [Từ khi nào mà Giyu-san trở nên chu đáo quá vậy ta? Vui quá đi!]

"Cảm ơn cậu! Gặp lại sau nhé Giyu-san!" 

"Ừ, hẹn gặp lại. Kanae!" Thông thường Giyu chỉ đáp lại vắng tắt, nhưng lần này, anh bỗng muốn được gọi tên cô.

Và dường như Kanae cũng để ý được điều đó khi cô cười tươi thật tươi bước ra khỏi Thủy phủ.

Sau khi thưởng thức cốc sencha, Giyu đi xuống bếp để dọn dẹp. Sau khi làm xong hết việc nhà thì ngoài trời lúc này đã tối hẳn, căn phòng cũng tối thui.

◒◑◓◐

Lần theo chỉ dẫn trên tờ giấy mà Kanae đưa cho, Giyu bắt đầu di chuyển đến một nơi gọi là "trang viên hồ điệp". Cũng may chiếc quạ Kanzaburou lẩm cẩm của Giyu biết đường đến đó, chứ vác cái xác này đi tìm và hỏi đường chắc phải sáng mai mới đến. Nhưng mà chiếc quạ già cỗi đôi lúc bị nhầm đường, báo hại Giyu phải vòng qua vòng về tận mấy lần.

Sau gần ba tiếng đồng hồ đi bộ, cuối cùng anh đã đến trước một khuôn viên rộng lớn. [Ra đây là Trang viên hồ điệp sao? Rộng thật đấy.] Giyuu thầm cảm thán.

(Note: Ngoài việc có những triệu chứng đặc biệt do quỷ gây ra, bắt buộc phải điều trị tại Điệp phủ, các vết thương khác thông thường sẽ được điều trị tại các cơ sở y tế gần nhất. Do đó, đây là lần đầu Giyu đến điệp phủ.)

Cánh cổng dẫn vào sân vườn nổi bật với những bụi cây lá rậm rạp xung quanh. Khi bước vào khu vườn, anh nhìn thấy đủ loại cây hoa trồng ở đây. Những trụ đèn lồng đá chiếu sáng lối đi dẫn vào căn nhà chính, hai bên đường là um tùm những hàng cây dương xỉ xanh mướt. Ở đó anh đã gặp một cô bé đang quét sân trong bộ đồ đen cùng chiếc haori màu trắng. Cô bé có mái tóc đen được buộc gọn cùng hai lọn tóc đen chuyển dần thành tím được xõa ra. Trên đầu cài một chiếc kẹp tóc hình con bướm với viền màu tím bao bọc vân bướm màu xanh biển nhạt. Điểm đặc biệt là cô bé có đôi mắt to tròn chỉ có màu trắng chuyển tím, với con ngươi tím biếc hòa vào màu mắt.

=====o0o=====



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC