Chương 24: Ghen linh tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

20/11 đã qua nhưng dọc đường Tôn Thất Tùng vẫn có nhiều sạp bán hoa. Hôm nay mới gặp được giảng viên dạy Triết học, Bách đại diện lớp đi mua hoa tặng cô, đang đứng tần ngần trước quầy hoa rực rỡ thì chợt bắt gặp hai bóng lưng quen quen. Cậu chỉnh lại gọng kính, nheo mắt nhìn. Người cao cao kia, không phải hot boy máy ảnh, nam thần đa khoa thì còn ai vào đây? Mà nếu đứa con trai là Lâm Khoa Hoàng, vậy thì cô gái đi bên cạnh 99,99% là nàng thơ tổ 11 Hà Như Kiều. Thật ra cô ấy cũng không xinh đẹp lắm, chẳng qua là do học giỏi, trầm tĩnh, áo quần đơn giản nên mọi người mới gọi như vậy. Cô ấy không phải gu của Bách nhưng cậu lại tương đối thân thiết với Hoàng từ cấp ba tới giờ, hiển nhiên biết rõ cô gái mà anh chàng có thể sóng vai gần gũi, sẵn lòng đi chậm như rùa thế kia chỉ có thể là Kiều.

Bách ngáp một cái, đang định không để ý tới nữa thì bỗng thấy hai người kia nắm tay nhau.

Bách: ???!!!

- Vãi chưởng cuối cùng cũng yêu nhau rồi à!?

Cậu không kìm được khẽ thốt, vội vàng lôi điện thoại mở box chat của 6 đứa chơi chung.

[Trăm lụi trăm trúng: @LKH @Kieu Nhu hai đứa này hẹn hò từ bao giờ khai nhanh!]

Điện thoại cả hai đồng thời vang lên tiếng thông báo tin nhắn. Kiều nhìn sang người bên cạnh, thấy anh đã rút điện thoại ra liền hỏi:

- Nhóm mấy đứa Bách Phong à?

- Ừ. - Hoàng trả lời, dùng một ngón gõ tin nhắn, tay còn lại nắm chặt hơn - Tớ nhắn một một tay được mà.

Kiều toan rút tay ra để cho anh nhắn tin, nghe vậy thì đành mặc kệ. Bàn tay ấm áp rắn chắc của anh làm cô cảm thấy mặt mình nóng lên, lặng lẽ sờ sờ má. Hoàng đã nhắn xong từ lúc nào, thấy động tác nhỏ của cô liền buồn cười trêu chọc:

- Nắm tay đã đỏ mặt rồi, thế sau này làm mấy chuyện khác thì cậu tính sao?

Cô ngượng đến mức hoa cả mắt, không để ý là tai anh cũng hồng hồng. Hoàng cười cười, siết chặt tay cô hơn. Đến tận khi sắp vào lớp, thấy anh không có ý định buông ra, Kiều đành nói nhỏ:

- Không phải cậu bảo là ở bên ngoài thì vẫn không nên để lộ ra à?

Nói thật thì, cái lúc Hoàng nói đừng công khai mối quan hệ của hai đứa, Kiều đã rất thất vọng. Cô đã mơ về cái ngày đó được ba năm, cái ngày mà cô hãnh diện nói với mọi người rằng chàng trai ưu tú dịu dàng Lâm Khoa Hoàng này là bạn trai của cô. Tuy thế cô cũng không nói với anh, chỉ gượng cười đáp ứng. Có lẽ lúc đó vẻ mặt của cô quá rõ ràng nên Hoàng biết được suy nghĩ của cô, anh hôn lên tóc cô rồi nói:

- Một tháng. Cậu đợi tớ thêm chút nữa, chỉ một tháng thôi, được không?

Kiều biết anh có lý do riêng của mình, cô tin vào phẩm chất con người anh. Hơn nữa, cô biết gần đây anh đang lo lắng về chuyện gì đó. Nhiều lần khi cô bắt gặp anh nói chuyện điện thoại, anh đều lập tức ngắt máy hoặc tránh đi chỗ khác. Mặc dù có hơi buồn khi anh có ý giấu nhẹm, cô cũng không gặng hỏi gì. Anh giấu cô đâu phải chỉ một hai điều đâu, chỉ thêm lần này thôi mà. Lời an ủi sứt sẹo ấy chẳng khác nào cắn vào vết ngứa, nhưng ít ra nó giúp cô cảm thấy ổn hơn phần nào.

- Ý không để lộ ra là chuyện tớ với cậu yêu nhau thôi, còn chúng mình dính lấy nhau là chuyện từ thuở nào rồi, có dính sát hơn nữa thì bọn họ cũng không để ý đâu.

Kiều ngượng chín mặt khi nghe những câu từ Hoàng nói. Cô không biết sao anh có thể thoải mái thốt ra những câu như vậy mà không bị xấu hổ, từ bé đến lớn chưa ai nói yêu cô, lời yêu mới mẻ đến mức chỉ cần nghe đến một chữ liên quan đến nó thôi cũng khiến cô đỏ lựng cả mặt. Như để quyết tâm làm quen với vấn đề này, Kiều dồn hết can đảm hỏi:

- Thế tớ với cậu y... yêu nhau rồi thì sau, sau này cậu có nói... nói với tớ không?

Bởi vì ngại nên cô bị rối, nói năng không rõ ràng. Ấy thế mà Hoàng vẫn hiểu được ý cô muốn nói, anh siết chặt tay cô hơn, dịu dàng đáp:

- Ừ, đợi đến lúc thích hợp, tớ nhất định sẽ kể hết cho cậu nghe.

Kiều còn chưa kịp nhíu mày vì sự mơ hồ của cụm từ "lúc thích hợp", Hoàng đã bổ sung:

- Nhanh thôi, sắp đến lúc đó rồi.

Mặc dù Hoàng nói mọi người sẽ không để ý bởi vì hai người đã kè kè bên nhau bao lâu nay, nhưng thực tế thì suốt cả buổi học hôm nay, không chỉ điện thoại Kiều thường xuyên thông báo tin nhắn mới mà ai trong giảng đường cũng liếc mắt ngó cô rồi bàn tán xôn xao.

- Mới năm hai nên họ rảnh rỗi sinh nông nổi đấy, ít lâu nữa là không còn ai quan tâm đâu.

Hoàng nhẹ giọng trấn an khi thấy bạn gái mình cứ lúng túng mãi. Anh đoán rằng dấu chấm mình gửi trong nhóm chat sáng nay đã thành chủ đề buôn lê bán dưa của hàng tá sinh viên rồi, nhưng anh cũng mặc kệ. Sinh viên Y chăm chỉ hóng chuyện nhưng hầu hết chỉ hóng trong nhóm kín với nhau, mọi thứ sẽ chỉ nằm trong tầm "tin đồn chưa được kiểm chứng". Để đề phòng thì trước đó anh đã vài lần âm thầm phát tán một số tin đồn tương tự nhằm đánh lạc hướng đám người đang theo dõi mình, lần này dù tin đồn gì được truyền về thì người đàn ông đó chắc chắn sẽ không còn quan tâm nữa. Lần đầu tiên đã tra xét đủ rồi, ắt hẳn những lần sau đó chỉ như cỏ dại mọc bừa thôi.

Mặc dù nói không công khai nhưng suốt một tháng này, gần như tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận mối quan hệ của bọn họ, trừ một số người cố chấp muốn tiếp cận Kiều hoặc Hoàng ra, mà chủ yếu là mấy cô muốn cưa cẩm Hoàng. Kiều cảm thấy mình đã bị Hoàng chiều hư, cô càng ngày càng ỷ lại vào anh, thể hiện cảm xúc nhiều hơn. Hoàng chẳng thấy phiền hà gì, lúc trước cô chưa bao giờ chủ động như thế, bây giờ cô mở lòng hơn với anh, nào có điều gì tuyệt vời bằng.

Mấy hôm nay có một cô gái ở tổ bên cạnh thường xuyên bám theo Hoàng, kì kèo đòi kết bạn với anh trên mạng xã hội. Dù anh chẳng khác nào một cỗ máy diệt "trà xanh" nhưng bạn gái anh lại bị "overthinking" nặng, cô thấy hai người đi đâu cũng gặp được bạn nữ kia, cảm thấy rất không vui, trong buổi hẹn học chung hàng ngày còn giận dỗi không thèm nói chuyện với anh. Hoàng không hiểu nổi vì sao cô lại giận, module S2.3* có leucémie**, cũng là một phần chuyên môn của anh, hơn nữa còn là phần tương đối khó nên anh muốn giảng kỹ hơn cho cô về phần này. Mọi thứ đã khác trước rồi, nhưng có lẽ cái gì cần tới vẫn sẽ tới. Những dấu hiệu giai đoạn đầu của bệnh không biểu hiện rõ, nếu việc giảng kỹ vẫn không giúp cô tự nhận biết những điều bất thường thì cũng không sao, anh có thể đưa cô đi khám định kỳ thường xuyên, mọi thứ chắc chắn sẽ được cứu vãn. Lo lắng, bất an, những dự đoán và ký ức xưa cũ choán ngợp tâm trí anh, mãi mới nhận ra rằng từ nãy đến giờ Kiều chỉ ừ hử chứ không nói thêm bất kỳ câu nào khác. Hoàng giật mình tỉnh táo lại, hỏi cô:

*là một tổ hợp các bệnh, về bản chất thì tương tự như một môn học ở các trường đại học khác, 1 module có thể tương đương từ 3 - 8 tín, nội dung và thời gian học phụ thuộc vào số tín, càng nhiều tín học càng lâu. Ví dụ module S2.3 ở đây là huyết học - truyền máu..., học về các bệnh về máu như rối loạn đông máu, tan máu, nhiễm trùng huyết, xuất huyết giảm tiểu cầu...

**bệnh bạch cầu (ung thư máu/máu trắng)

- Cậu có muốn hỏi gì thêm về thalassémie*** không?

***bệnh tan máu bẩm sinh

Kiều nhìn anh, không thể hiện cảm xúc gì nhưng Hoàng vẫn nhận ra sự tức giận trong ánh mắt của cô. Anh lấy một cái kẹp sách bằng lá cây ép mỏng, đặt vào giữa trang sách đang đọc rồi gấp nó lại. Kiều liếc mắt, rất muốn hỏi đó là lá gì nhưng cơn giận lớn hơn nỗi tò mò, cô quyết định không nói gì, môi mím chặt thành một đường thẳng. Hoàng quay người sang đối diện cô, dịu dàng nắm lấy hai bàn tay cô. Cơn giận trong lòng chợt bay biến, Kiều không muốn thừa nhận rằng mình là người dễ dỗ đến thế, bèn tiếp tục cố gắng giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh. Hoàng nhận ra cô đã chẳng còn bực dọc là mấy, nhịn cười hỏi:

- Cậu sao thế? Giận tớ à?

Kiều lắc đầu, song lại nghĩ Hoàng không đọc được lòng mình, không nói ra thì anh không biết, cô bèn gật đầu. Đúng là anh không biết thật, thấy cô gật đầu lại hỏi tiếp:

- Tại ban nãy tớ mất tập trung à? Hay tại tớ quên cái gì đấy?

- Không phải. - Kiều đáp, chợt thấy hơi yếu thế vì lý do của cô tào lao hết sức - Tớ... Tớ không giận lắm đâu. Thật ra... Thật ra là tại tớ...

Giọng cô nhỏ dần về cuối câu, gần như lí nhí. Không gian yên ắng nhỏ hẹp nên Hoàng vẫn nghe được, anh nhích về phía cô thêm một chút nữa. Kiều có thể thấy hai hàng lông mi của anh hơi rũ xuống nhưng vẻ chiều chuộng nơi đáy mắt không gì che lấp được. Cô hơi ngơ ra, trái tin lặng lẽ nhảy lên một nhịp, bối rối nói:

- Tớ... Tớ... Thật ra cậu không sai. Tại tớ... tớ ghen linh tinh...

Giọng cô nhỏ như muỗi kêu. Hoàng bỗng cúi gục đầu vào vai cô, khẽ bật cười. Kiều giật bắn, cảm giác tê rần chạy ngang dọc khắp người lên đến tận óc. Cô thấy não mình bị bỏng đến hỏng mất, nghe thấy anh thở dài như đang kiềm chế điều gì đó.

- Cậu dễ thương quá đáng luôn ấy. Tớ điên lên vì cậu mất thôi.

#tntt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net