Ngoại truyện 1: Hà Như Kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do phát hiện vợ ngoại tình, bố của Kiều đã ly hôn với mẹ cô vào năm cô mới lên ba tuổi.

Bố mẹ cô đều là người có đầu óc kinh doanh, lấy nhau theo yêu cầu của trưởng bối nên không có tình cảm với nhau là chuyện thường. Nhưng việc vợ ngoại tình bị phát hiện khiến việc kinh doanh của bố cô bị ảnh hưởng, ông liền lập tức chấm dứt cuộc hôn nhân chính trị này.

Họ tái hôn chỉ sau một tuần chia tài sản.

Họ lựa chọn đến với người mình yêu, cùng xây dựng gia đình, sinh con đẻ cái. Chỉ có đứa con của họ bị bỏ lại trong cái tổ ấm đã tan tác, ngơ ngác giữa sự tranh chấp của họ hàng nội ngoại.

Đứa trẻ bị vứt bỏ được coi như một thứ tài sản, trong mắt họ hàng chỉ là một cục tiền béo bở không hơn. Cuối cùng, cô chú vịn vào lý do không có con, giành được quyền nuôi dưỡng đứa con gái bị bỏ rơi của anh trai mình.

Đứa trẻ đã có chốn để về, nhưng đó lại chẳng phải "ngôi nhà" của nó.

...


Kiều vốn chẳng có mấy người bạn. Tính cách cô lầm lì khó gần, thường xuyên treo trên mặt nụ cười xã giao giả tạo, không có ai kiên nhẫn ở bên cô và luôn rời đi khi cô chịu mở lòng tiếp nhận họ. Vì thế từ nhỏ đến lớn, Lâm Khoa Hoàng là người ở lại bên cô lâu nhất.

Thật ra thì Kiều không hiểu nổi con người Hoàng. Lần đầu tiên gặp nhau dưới tán phượng vào ngày mưa năm ấy, cô nhìn ánh mắt đã biết anh chỉ cảm thấy hứng thú với mình nên mới vươn ô ra. Vừa hay cô lại không quan tâm đến sự chân thành của bất kì ai, anh đưa ô, cô nhận lấy. Nhưng ngày mưa đó lại quá lạnh lẽo, bàn tay anh khi chìa ra trước mặt cô dù không có tình cảm thì cũng đã sưởi ấm phần nào cõi lòng buốt giá của cô.

Tựa như một sự cứu rỗi cao cả.

Ngày còn học cấp hai, một bạn nam cũng đưa tay ra với cô như vậy. Khi cô đang chơi vơi trong sự cô lập thờ ơ của bạn bè, cậu ta đột ngột xé tan bức tường ngăn cách, bước đến bên cô như một mặt trời nhỏ, cười nói:

- Tớ muốn làm bạn với cậu.

Kiều không rõ mọi người ghét cô vì lý do gì, vì mẹ cô ngoại tình, vì bố mẹ cô tái hôn ngay sau khi li dị, vì cô chú coi cô như con ở hay vì vẻ ngoài, vì nhân cách của cô. Sinh ra trong sự cãi vã, tranh chấp của bố mẹ, lớn lên dưới ánh mắt khinh thường, thương hại của xã hội, cô trưởng thành từ nhỏ, như một ngọn cỏ dại đơn độc trong đêm, dù bị giẫm đạp vẫn sẽ kiên cường sống tiếp. Nhưng cỏ dại nơi góc tối cũng lưu luyến hơi ấm mặt trời, chỉ cần nhận được một tia nắng, nó sẽ không chần chừ đón lấy, mặc kệ tia nắng đó có thể làm nó héo úa hay không.

Cậu trai tiếp cận cô hồi cấp hai chính là tia nắng gay gắt như thế.

Cậu ta rất hay cười, làn da trắng và khuôn mặt đẹp trai với lúm đồng tiền hai bên má. Cậu ta kể cho cô nghe về ước mơ, hoài bão, về tương lai đầy triển vọng của cậu ta, tâm sự với cô những khó khăn trong cuộc sống. Mỗi sáng, cậu ta đặt trên mặt bàn cô một hộp sữa bò. Mỗi trưa, cậu ta nhét vào tay cô một cây kẹo ngọt trước khi tan học. Mỗi chiều, cậu ta bày trò chọc cô cười, rủ cô đến xem cậu ta chơi bóng. Mỗi tối, cậu ta lẻn đến trước cổng nhà cô, cùng cô hàn huyên về đủ thứ chuyện trên đời.

Cô luôn sống độc lập và cô đơn, nhưng khi được quan tâm, cô vẫn sẽ không kìm nổi sự vui vẻ, mong đợi trong lòng. Ngày qua ngày, khi cô bắt đầu mở lòng, sẵn sàng chia sẻ câu chuyện xấu xí của bản thân, cậu ta lại lộ ra vẻ mặt mà cô chưa từng biết.

Cô đứng ở góc khuất sân bóng, lần đầu biết được người bạn thân thiết suốt một năm của mình hóa ra lại có một khuôn mặt lạnh lùng, ác độc như thế.

- Sao lại cáu rồi? Bạn thân mày làm sao hả?

Cậu ta nhổ một bãi nước bọt, giọng điệu khinh thường, nói những lời tàn nhẫn nhất:

- Con nhỏ Kiều đấy thì có chuyện gì được? M* kiếp, tao đã nhún nhường con nhãi đấy một năm rồi, nếu không phải nó có cái mặt đẹp với thành tích tốt thì ai thèm quan tâm đến thứ lập dị như nó? Suốt ngày ra vẻ thanh cao thẳng thắn cho ai xem? Phí thời gian vãi.

- Thật ra tao thấy làm bạn với nó cũng có lợi mà.

- Thôi xin, tao thích cái mặt nó thôi, ai thèm làm bạn với loại quái gở đấy? Đợi nó đổ tao thì chúng mày sẽ phải xì năm triệu ra đây. Đừng hòng hủy cược của bố mày.

Ngọn lửa tuy ấm áp nhưng rốt cuộc nó xuất hiện chỉ để thiêu sống cô. Kiều thà chết cóng chứ không muốn bị bỏng, dù sao đã sớm quen với cái lạnh thì từ bỏ ấm áp trở về với giá rét cũng chẳng hề gì.

Hà Như Kiều của thời điểm đó cực kì vô cảm và lạnh lùng.

Đến hết cấp hai, cô vẫn luôn được ví như hoa hồng dại úa tàn. Không ai dám bắt nạt người đứng đầu khối, cũng không ai tiếp cận được. Thái độ của cô với ai cũng nhạt nhẽo, không thể hiện sự quan tâm đặc biệt với điều gì, lặng lẽ như một bóng ma chỉ xuất hiện trên bảng tin vào lúc công bố thành tích. Nhưng khi lên cấp ba, học tại một ngôi trường ở huyện khác, Hà Như Kiều chỉ còn là thứ xui xẻo chẳng ai thèm.

Dù đứng top 10 trong bài kiểm tra đầu vào, một người sống ở huyện nhỏ có hoàn cảnh gia đình như cô vẫn khiến người ta xa lánh. Không thân quen ai, không thể hòa hợp, cô bị đào thải ra khỏi "vòng tròn xã hội" của lớp như một lẽ dĩ nhiên. Điều duy nhất cô không lường trước được là bản thân lại dính phải bạo lực học đường.

Thực ra cũng chẳng nghiêm trọng lắm. Những người trong lớp thường nói xấu, đặt điều lan truyền tin đồn bậy bạ với nhau. Đến cái ngày bọn họ bắt đầu động chân tay với cô, cô đã gặp được người đứng nhất trong bài thi tuyển sinh - Lâm Khoa Hoàng.

Kết quả học tập tốt, vẻ ngoài tuấn tú sáng sủa, dáng người cao gầy đã khiến Hoàng trở thành điểm sáng trong lứa học sinh lớp 10. Thế nên dù anh có bày vẻ khó chịu rõ ràng đối với tất cả những ai tiếp cận mình, họ vẫn một mực muốn lấy lòng anh. Lớp học này chỉ trong vài ngày đầu tiên đã để lộ ra bản chất xấu xí của nó: trọng nam khinh nữ, phân biệt vùng miền.

Sẽ chẳng có gì thay đổi nếu ngày hôm ấy Hà Như Kiều không bị bắt nạt thậm tệ, nếu trời không mưa, hoặc nếu Lâm Khoa Hoàng không trùng hợp bắt gặp cô ở trước cổng trường. Như một sự sắp đặt có chủ đích của Thượng đế, Hoàng tình cờ nghe được bạn cùng lớp bàn tán về chuyện gia đình của Kiều, cho rằng cô là "đồng loại" và bắt đầu thể hiện thái độ thân thiện với cô. Để có mối quan hệ tốt với anh, chẳng ai trong lớp dám công khai động đến cô nữa.

Lâm Khoa Hoàng là một chàng trai kì lạ. Anh không cho cô đồ ăn hay thức uống, không rủ cô đi đâu, cũng không tâm sự hay tám nhảm với cô. Anh sẽ hỏi về giấc ngủ của cô khi nhìn thấy quầng mắt cô hơi sậm màu, sẽ vu vơ nhắc cô khi tóc bị rối, sẽ giúp cô chỉnh quai cặp, thờ ơ chỉ cho cô cách giải câu sai trong bài kiểm tra, gửi cho cô vài tấm ảnh bầu trời, vườn hoa khi tâm trạng cô không tốt. Suy nghĩ của Kiều chưa bao giờ được coi trọng, cô muốn gì, cần gì đều không được để tâm. Chỉ có Lâm Khoa Hoàng tinh ý phát hiện những chi tiết nhỏ nhặt trong thói quen, cử chỉ của cô, từng bước từng bước tiến vào cuộc sống của cô, thắp lên từng đốm sáng nhỏ trong cõi lòng u tối hoang vu của Hà Như Kiều.

Kiều chấp nhận mở lòng mình, thử đón nhận thiện ý của thế giới, thử bộc lộ những tính cách chân thật nhất của mình. Nhưng cùng với sự thay đổi của cô, Lâm Khoa Hoàng cũng đổi khác.

Cô thấy anh cười nói với những cô gái khác, thấy anh hủy cuộc hẹn với mình để giúp chị khóa trên, thấy anh khen mái tóc dài của em khóa dưới. Anh chẳng kể cho cô nghe chuyện gia đình, che giấu bản thân quá kín kẽ. Có lẽ anh chẳng đối xử đặc biệt với cô như cô tưởng. Anh chỉ là một chàng trai tốt bụng muốn thắp sáng mọi nơi anh tới, còn cô chỉ là một hạt cát trên bãi biển nào đó mà anh đã đi qua.

Chỉ cần vướng vào tình yêu, không ai có thể nhìn rõ câu chuyện của mình.

Cô nhìn không rõ, càng không có ai giúp cô xem xét bất cứ điều gì. Chỉ trách bản thân cô mù đường lại nhất quyết muốn đi tiếp, đặt hi vọng vào người mình thích nhất trên đời.

Đến hơi thở cuối cùng của sinh mệnh đầy tuyệt vọng này, người cô thích nhất trên đời vẫn chỉ có người con trai ấy.

#tntt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net