39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bỗng nhiên được đỡ lấy với tốc độ cao, cảm thấy có phần hơi nhức mỏi người. Mở mắt ra thì đập vào mất cô là một người đàn ông xa lạ (.-.), à nhầm là hắn. 
"Anh là ai?"
Hắn đen mặt...
Trời đất! Bao công sức chăm sóc cô suốt bao tháng ngày qua mà cô còn hỏi "Anh là ai?"

Hắn đỡ cô xuống đất, rồi chậm rãi nói, như muốn cô không bao giờ quên nữa:
"Tôi là Hắc Thiên Phong."

Cô phủi phủi quần áo rồi nói với anh như kiểu lên mặt dạy đời (:v).
"Này anh có biết không thế? Sao anh lại có thể là một người vô duyên như thế cơ chứ?! Trông mặt mũi thì sáng sủa mà tôi không ngờ anh lại là một con người như thế!! Anh có biết là, lúc người ta đang nhảy lầu tự tử thì cứ mặc kệ người ta đi chứ anh có biết không? Tự nhiên vô duyên vô cớ đi đỡ người ta làm mất cả hứng! Ủa mà sao tôi lại ở đây? Đây là đâu? Ê mà sao anh cứ đứng thừ ra đấy nhìn tôi mãi thế?! Này..."

Hắn không chịu được nữa, vác cô về phòng. Mà cũng phải, một xã hội đen như hắn mà phải nghe một nữ nhân dạy đời chắc!? Không cần!!!!

Vứt cô lên giường rồi sai người chăm sóc cho cô xong, hắn về phòng nghỉ ngơi. Nằm trên không ngủ được, hắn càng ngẫm nghĩ. Càng nghĩ lại càng thấy nữ nhân này thật thú vị~ Ơ hay là... Hắn đã thích cô rồi sao? Không, không... Hắn lắc đầu, sao có thể?!...

Một ngày lại trôi qua, ngày mới đã bắt đầu. Cô vẫn còn nhìn hắn với ánh mắt kì lạ, sao lại có người lạ lùng thế cơ chứ! Còn hắn thì lại càng thêm thú vị, từ hôm vác cô về dinh thì đây là lần đâu tiên cô có phản ứng với hắn. Coi như có 1 bước tiến triển. Hôm nay hắn dắt cô ra ngoài cho đỡ chán vì suốt bao ngày qua toàn nhốt cô ở nhà.

Đầu tiên hắn dắt cô đi mua sắm. Hắn định dắt cô đi vào hàng váy vóc hãng -Winsly'z siêu nổi tiếng (:33). Bỗng dưng vừa dắt cô vào thì cô đã ngạc nhiên rồi sốc cmn nặng. Cô cứ đứng đờ đấy nhìn về một phía. Hắn nhìn theo phía cô thì thấy một người con trai đang chọn đồ cho một người con gái, sau đó người con gái hôn vào má người con trai. Đó không phải ai khác, chính là anh và Trình Diễm. 
Quả nhiên cô đoán không sai, anh không thèm quan tâm cô có biến mất hay không mà chỉ toàn tập trung vào Trình Diễm. Cô nhìn thấy cảnh này còn sốc nặng hơn. Thà không nhìn còn hơn. Cô lại một lần nữa chạy đi như chạy trốn...

Hắn cảm thấy kì lạ rồi chọn bừa một cái váy thanh toán nhanh rồi chạy theo cô. Hắn nhanh tay bắt được tay của cô, sau đó hắn kéo cô lại, nhẹ giọng hỏi:
"Có chuyện gì?"
Cô khóc thít thít một hồi, nước mắt nước mũi tèm lem dây vào áo của hắn. Tuy nhiên hắn không nổi giận mà chỉ để yên cho cô khóc, hắn nhìn cô mà cảm thấy đau lòng..
Sau một hồi "xả" trên cái áo không đắt lắm của hắn (.-.), cô bắt đầu kể rõ mọi chuyện cho hắn nghe. 
"... Là vậy đấy, anh có hiểu không? Tôi cảm thấy nản và tôi muốn tự tử, ai ngờ anh lại ra đỡ tôi làm chi... Chắc từ nay về sau tôi cũng không có ai cưới về mất...."
"Ai bảo thế!?" - Hắn nghe đến đây thì nhăn mặt. "Không ai cưới thì tôi cưới!!"
"Hả??"

Nói đến đây hắn cũng cảm thấy kì lạ và ngạc nhiên, không hiểu sao ban nãy mình lại nói thế nữa... Thôi thì đã trót thì cho lỡ luôn đi!! (:Đ)

"Đây, em nhìn xem, ban nãy em khóc làm bẩn áo tôi rồi, đền đi!" - Hắn nói. 
"Đền như nà..."
Cô chưa nói xong đã bị hắn hôn cho tới ngạt thở. 
"Cái giá em phải trả là cưới tôi! Không được từ chối!!" - Hắn nhẹ giọng nói thì thầm vào tai cô làm cô nóng bừng hết cả mặt, vội vã đẩy hắn ra. 
"Cưới gì mà cưới, tôi với anh có tình cảm gì đâu!?"
"Vậy sau này cưới xong rồi bồi đắp tình cảm cũng không muộn!"
Hắn nói đến đây thì cô bỗng nhớ về hoàn cảnh của mình, chính anh cũng là người hỏi cô cưới anh, nhưng điều khác biệt ở đây là anh còn tôn trọng ý kiến của cô, không bắt ép cô buộc cô phải lấy anh. Nhưng ngược lại, hắn thù khác, hắn bắt cô phải lấy hắn mà không được phép từ chối hay than vãn dù chỉ nửa lời!! 
Cô đau buồn nhìn hắn, hắn là người đến sau, có thể hắn sẽ mang hạnh phúc đến cho cô hoặc có thể mang đau thương đến cho cô, cái này chỉ có trời mới biết! Nhưng dẫu sao, cô với hắn vẫn chưa là gì của nhau, cô vẫn một mực đem lòng hướng về anh kia mà...! 
Ơ,! Không đúng!! Nếu anh đã tuyệt tình như thế, thì sao cô phải si tình với anh?? Đúng rồi, cô cần phải thay đổi, chuyển sang trang giấy mới mới phải! 
... Giờ ngẫm lại mới thấy... Cái kiểu lúc nãy hắn nói không phải là đang cầu hôn cô chứ!? Kiểu cầu hôn này cũng có sao!!??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#doãn