Đoản 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay về với hiện tại hai ông bà đang ngồi trên ghế đối diện với ông bà là anh đang cãi cọ nhau về việc trách xa cậu ra. từ khi biết cậu quen anh do thuê thám tử mới biết được

bà nóng giận không kiêng nể việc muốn dạy cho cậu một bài học nhớ đời. bà ngay lập tức tác động vào cuộc sống của cậu, mời anh ra đây nói một số chuyện

Và hai người đang dằn co làm sao giải thoát cho cậu đi bao nhiêu tiền bà cũng chi. Bà không có kiêng nhẩn để nói chuyện người nghèo như anh

Tức giận lên đến đỉnh điểm khi anh cứ mãi không chịu bà liền đứng dậy chỉ vào mặt anh với giọng khinh bỉ

" chờ đó đi...Kim Taehyung "

Anh vẫn giữ thái độ kính trọng lễ phép với mẹ của cậu. Bình tĩnh đi về nhà mình để được gặp cậu, có bao phiền muộn đến đâu khi gặp cậu nó đều biến mất

Anh về nhà thấy một đám người áo đen xông vào cửa nhà mình tay liên tục nắm kéo áo cậu muốn bắt cậu đi mất. anh biết ngay là chuyện này do bà làm thế nên anh ra ngăn cản, đánh nhau với mấy người kia một trận

" mày là thằng nào "

" tao là thằng nào không liên quan gì đến mày. Mày đang đụng vào người yêu tao "

" anh đừng đánh nhau "

Một đám người như vậy anh sao có thể đánh lại nổi cậu biết điều đó muốn chặn tay lại không cho anh đánh vì đánh cũng không làm được gì còn khiến bọn hắn càng hăng hơn. Nhưng cậu không làm được gì ngoài kêu gào. Anh nghe cậu khóc đau đớn không kém gì để rồi bị ngã một cú đau điếng

Chúng nó đánh tới tấp một lúc sau khi anh không còn khả năng đáp trả lại nữa nhanh tay lôi cậu đi, cậu không muốn đi nắm chắt những thứ gì có thể bám cậu lại được

" Taehyung cứu em ..."

" ..."

Anh bây giờ nói không được được ánh mắt nhìn cậu bị bắt đi anh lúc đó bấu chặt vào tay mình hận tại sao cơ thể mình không đứng lên dành lại tình yêu của mình chúng nó đang chia cắt anh với cậu. Anh tuyệt vọng nhìn cậu bị bắt đi mà không làm được gì

...

Anh không thể sống thiếu cậu được và cậu cũng như vậy mất rồi mới biết sự tồn tại của đối phương quan trọng rất nhiều hơn mình nghĩ. bên chỗ cậu không khá hơn là bao, từ ngày về cậu liền nhốt mình vào căn phòng không ăn không uống để dọa mẹ cậu sợ không cấm cản nữa

Cậu nhìn cửa sổ bằng cặp mắt vô định không thấy điểm tựa nhớ anh đến mức sống cũng như chết. Ma xui quỷ khiến cậu lại nghĩ ra một trò bỏ trốn táo bạo không thua kém ai

Cậu nhìn xuống mặt đất rồi âm thầm nuốt nước bọt của mình. Jungkook không suy nghĩ gì nhiều với châm ngôn hiện tại chỉ có liều ăn nhiều

Cậu nhảy ngay xuống mặt đất, không cách mặt đất quá xa lại nằm ngay chỗ khuất thành ra không ai nghe được tiếng động ngã xuống

Lúc cậu nhảy xuống đã muốn trẹo hết cả chân, đau điếng người nằm đó không dám rên rỉ một lúc lâu mới có thể nghĩ ra cách khác để tiếp tục bỏ trốn. cơ thể không đủ chút sức lực vì cậu không nạp năng lượng mấy ngày nay

Cậu ráng đánh lạc hướng mấy tên bảo vệ canh gác trước cửa nhà. cậu nhìn sang cái camera trước cửa nhà, ra kí hiệu tạm biệt rồi nhanh chóng bỏ đi. Cậu vẫn còn chút nhân từ để cho mọi người biết mình đã bỏ trốn

Cậu chạy thật nhanh đến chỗ nhà anh. bên trong nhà anh là khoảng tối đen không thể nào biết chính xác các vật nằm đâu. cậu gọi tên anh trong bóng tối hi vọng anh nghe được giọng mà đáp lại

" Kim Taehyung... Taehyung anh ở đâu em trở lại rồi. Kim Taehyung"

" jungkook là em thật sao "

" là em đây tất cả mọi chuyện không sao nữa rồi sẽ không còn ai ngăn cản hai chúng ta nữa "

Anh dần xuất hiện từ nơi bóng tối ấy ôm chầm lấy cậu, sợ có thể mất cậu trong một phút giây nào nữa. cậu đáp trả lại anh bằng cái quàng tay ấm áp ôm trọn cả đôi vai đang run rẩy không tin cậu xuất hiện trước mặt mình

" em nói như thế là sao "

" chúng ta... bỏ trốn nha  "

" làm cách nào mà em trốn ra được "

" không điều gì làm khó đối với em rồi chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi "

" nhưng mà anh không có gì trong tay e em có nguyện đi theo cũng anh không... Anh sợ khổ cho em "

" không sao em không sợ khổ em chỉ cần ở bên anh thôi"

" anh ...anh yêu em "

" ...em cũng yêu anh "

Một câu nói quen thuộc lúc này làm lắng động cả tâm hồn của anh. Anh không tự chủ cuối xuống hôn lấy cậu, trao đi nụ hôn ngọt ngào khẳng định anh sẽ là điểm tượng vững chắc cho cậu dựa vào

Trong đêm tối ấy đã mất đi thiếu gia họ Jeon giờ là người của Kim Taehyung này

...

Anh và cậu bôn ba khắp chốn đi đến cái vùng quê hẻo lánh không một ai đếm xỉa. Thời gian đầu khổ cách mấy không nói một lời than nào. Hai người nhìn nhau mĩm cười cũng đủ mãn nguyện trong lòng

...

Sáu năm sau cũng tại nơi đó không có ai thân thiết sống như cách biệt với thế giới hoàn toàn

Sáng ra cậu buôn bán ở chợ nơi cậu thường nghĩ nó đẹp đẽ biết bao nhưng mấy năm nay nhìn nhiều đến nổi ngán ngẩm chẳng muốn đi. anh thì đi làm thuê cho người ta làm những việc nặng. Mọi mệt mỏi không có chỗ nào để xả hết lâu dần tích tụ lại đến khi buổi tối cả hai cùng nhau ăn cơm mới bắt đầu có cuộc trách mốc

" anh đóng tiền nước tiền điện tiền nhà chưa. Tới kì rồi "

" mấy nay anh chưa kiếm ra tiền chắc xin khất vài bửa "

"   đủ chưa... không thấy nhục nhã hả "

" mình làm gì có tiền không xin nợ thì làm gì bấy lâu nay vẫn như vậy thôi... Đó là điều hiển nhiên mà "

" aiss ...sao anh vô dụng quá vậy. Cũng đi làm mà vẫn không đủ. Hằng ngày không dám ăn tiêu sài gì ngày nào cũng cơm với rau vậy mà không còn đồng nào dư ra hay là anh lấy tiền sài một mình ... "

Mặc dù biết anh thật thà không dám làm vậy như cơn giận đã che mờ đi lí trí. Cậu không còn biết mình đã thốt những gì

"Em đừng ăn nói bậy bạ... Em bình tĩnh đi "

" tôi không thể nào bình tĩnh được nữa. thanh xuân, tuổi trẻ của tôi đều đi theo anh bị anh chôn vùi xuống cái nơi thối rửa này ....anh nói anh lo cho tôi rồi anh làm được gì ngoài thằng bất tài dô dụng... Đồ hèn hạ"

" em câm miệng...."

" tao nói sai sao... Tao là đồ ngu nên mới đi theo mày "

" bây giờ em muốn sao mọi chuyện thành ra như vậy là chúng ta lựa chọn, thôi thì đừng nói dụ tiền bạc nữa... Ngồi xuống đây ăn cơm đi... Nay có món rau x... "

" Có Tiền Đi Rồi Ăn "

Cậu quát thẳng vào mặt anh bao nhiêu năm qua tất cả cái khổ đều do anh mà ra càng nghĩ cậu càng câm hận anh. Cậu bỏ mặc anh một mình với bửa cơm sơ sài ấy

Anh nắm chặt đôi tay đã nổi đầy gân xanh cố giữ bản thân thật bình tĩnh tự trách mình vô dụng không lo cho được cậu.

Anh dọn dẹp bửa cơm không được ai động đũa này, từ hồi ở chung cái tính nóng nảy của cậu ngày càng lớn. Hở một chút là cáu gắt không chịu được thì bỏ đi không muốn gặp mặt anh

" em xin lỗi "

" hả ... Không em không có lỗi. Lỗi là do anh đã dẫn em đi vào con đường này"

" em sai rồi em xin lỗi... Anh đừng giận em nhé... E em sẽ không làm như vậy nữa" cậu khóc lớn mong anh dỗ dành

Sau trận cãi nhau cậu thấy mình nói hơi nặng lời sợ anh bỏ rơi không còn yêu mình nên cậu đã chủ động nhận lỗi

" xin lỗi em vì đã không cho em hạnh phúc mà anh từng nói "

" anh mới là người sai... tương lai của em đáng lẽ phải có một cuộc sống bình yên chứ không phải trốn tránh như thế này"

" chúng ta cố gắng phấn đấu nha anh "

" được "

Cậu vui vẻ ôm anh rồi dần dần đi vào giấc ngủ nhưng chỉ có anh là không ngủ được ôm cậu trong lòng mà không ngừng suy nghĩ miên man. Vuốt tóc cậu nhìn cậu thật lâu như thể sẽ không còn nhìn thấy cậu nữa











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net