Đoản 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" nè út đi theo tao mua đồ cho mẹ. mẹ mày lại càm ràm việc mua thức ăn mãi "

" không đi đâu "

" nhanh lên mẹ mày nổi nóng lên thì anh em mình có mà đi bụi "

" đi một mình đi anh trai. Ai rảnh đi chứ, mẹ có chửi thì chửi mình anh thôi liên quan gì đến em "

" cái thằng này ..."

Y không nói gì lập tức kéo lê thằng nhóc nhỏ tuổi hơn mình đi về hứơng siêu thị

" sao lại bắt em đi chứ em muốn ở nhà "

" ở nhà cái gì tao đang trông mày đấy. Thử để mày ở nhà một mình xem, mẹ mày có đánh tao chết không "

" em lớn rồi em không muốn đi đâu em ở nhà một mình cũng được "

" không nhiều lời đi nhanh "

" anh jungkook ơi mấy cái anh đẹp trai gì trên ti vi mà anh thích kìa "

" mày nói cái gì vậy "

" nè anh "

Nói rồi cậu bé chỉ tay vào hướng màn hình lớn bên trên, Y ngước nhìn lên. Không hiểu tại sao khi nghe ở ngoài mặt phố như thế này trong lòng Y có chút gợn sóng

Jungkook ngắm nhìn trên ti vi không để ý cậu em của mình. cậu nhóc lúc đầu còn nghe giai điệu theo Y nhưng một lúc sau người nhỏ tuổi không thể nào đứng yên được nên nài nỉ kéo tay anh mình ra chỗ khác

" anh đi nhanh lên mẹ sẽ chửi đó"

" aiss... đừng làm phiền tao mày không xem thì biến "

" về nhà coi cũng được... anh nhanh lên đi mà "

" mày càm ràm như mẹ của mày vậy. Tiền đây muốn mua gì thì mua, mua làm sao đủ thức ăn cho cả gia đình không thì đừng hòng anh mày dắt mày về nhà "

Y nhìn lại phía màn hình phát ra giọng hát của idol mình mà còn lại cái người y đặc biệt chú ý. Chương trình kết thúc thì trời đã chuyển tối Y nhanh chóng lấy lại tinh thần

Bây giờ mới nhận ra thứ mình để quên là cái gì. Jungkook lay hoay tìm kiếm cậu em nhưng vẫn không thấy. Hiện giờ Y không biết phải làm sao tay chân đã run liên hồi cảm giác mồ hôi túa ra không ngừng nghỉ

Y bất ngờ la lớn tìm khắp nơi, các nẻo đường mình có thể biết nhưng một hi vọng vẫn không có. Trời càng ngày càng tối làm cho Y càng thêm sợ hãi, gương mặt đã rơi vài giọt nước mắt. cố la lớn nhưng không có cách để giải quyết

Đành bất lực quay về nhà. tay chân Y đều đỏ cả lên không dám đối diện với người nhà của mình. sợ mẹ sẽ giết jungkook chết mất

Cả nhà bây giờ rất tức giận vì chờ quá lâu. Lúc này jungkook chạy thẳng vào nhà, thấy thế bà liền chửi mắng trước

" cái thằng lề mề này đi từ chiều đến tối rồi đồ ăn đâu "

" mẹ ...mẹ ....mẹ ơi " Y sợ hãi nói được vài tiếng kêu, nước mắt đã đầm đì chảy dài chảy ngắn. Y sợ đến nổi chỉ biết kêu tên người có thể cứu giúp

" sao thế... Sao mày khóc "

" con xin ...lỗi con ... Con ...con lạc .a..mất em rồi ..."

" mày nói cái gì "

Jungkook nức nở không thành lời không dám đối diện với mẹ của mình hai bàn tay chà đi khuôn mặt lắm lem chủ yếu là không muốn nhìn thấy mẹ

" con lạc mất em rồi "

" trời ơi "

" con ... Con xin lỗi "

" còn không nhanh chân đi kiếm em mày đi. đứng đó làm gì hả thằng ngu này"

Không ngừng chửi rủa jungkook còn tức giận giáng những cú đánh vào người. Bà nổi cáu muốn cào nát mặt Y ngay lập tức may có người nhà ra cản bà lại nên bà chỉ có thể hét vào mặt Y

" tụi bây cũng đi tìm thằng út đi "

" dạ mẹ "

Rồi mọi người trong nhà chia nhau ra đi tìm thằng bé chỉ có mỗi bà vẫn ở nhà. bà vội vàng tiến tới bàn thờ tổ tiên gia đình mà thầm cầu nguyện cho mọi chuyện không sao. Bà chấp tay lại rồi cầu nguyện nhưng người bà không đứng nổi để hoàn thành việc quỳ lạy

Trở lại phía y, chạy đi tìm một lúc cũng không thấy đâu người bắt đầu thấm mệt. Ngồi lại suy nghĩ những chuyện xấu có thể xảy ra với em mình. Jungkook thở dốc nếu nghe kĩ sẽ nghe thấy tiếng thở của Y rất lớn, cố gắng hô hấp cho bản thân. Mặt y bây giờ đã đỏ hoe bàn tay đang tự cào xé chính mình để giữ bản thân bình tĩnh

Jungkook trách mình quá ngu dốt mới ra cớ sự này. một hồi nghỉ mệt thì y bắt đầu la lớn nhưng giọng đã không còn như trước nữa

Lạ thật gió cứ thoang thoảng lùa vào nhưng cơ thể cứ túa ra mồ hôi. mắt Y lờ đờ báo hiệu cơ thể đã quá tải. Jungkook xém xíu ngão nhào xuống mặt đường

Đúng lúc ráng hết sức để mở con mắt mình ra thì thấy bóng dáng quen thuộc nào đó. Bây giờ Y mới chắc chắn được rằng đó là thằng em của mình

Ở bên kia đường, thằng bé cũng thấy Y nên nước mắt không nhịn được mà khóc lấy khóc để, cũng không nói to tên anh mình được chỉ có thể gào khóc nức nở để Y nhận ra

Vừa khóc người nhỏ vừa chạy tới chỗ jungkook. Y vui mừng nhìn thấy cậu bé định nhấc chân lên tiến tới chỗ nó thì từ đằng sau có chiếc xe tải đang chạy với tốc độ cao

Nó nghe thấy tiếng còi inh ỏi nhưng cơ thể đã không thể nào chạy nổi đứng đực ra như người máy hết pin

" ÚT "

Két...

Tiếng thắng xe rất lớn. Sau tiếng điếng người đó chỉ còn bầu không khí trầm lặng. Người người ra xem có chuyện gì, đám đông ngày một lớn bao quanh chỗ bị tai nạn. ông tài xế do thắng gấp nên theo quán tính đầu đập vào kính rồi ngất đi

Lúc này mới có tiếng khóc vọng ra của cậu bé khiến người người thấy chỉ biết thương tâm

cậu bé chạy lại ôm lấy người to lớn kia máu rất nhanh dính đầy lên tay cậu bé. Người nằm dưới đã không còn nhận ra hình hài chỉ còn mảnh áo trắng đã nhuộm màu đỏ thẫm

" ai đó hãy cứu lấy anh cháu ...cứu đi mà... Bác sĩ, cứu anh cháu "

" mọi người... Gọi điện cấp cứu"

Mọi người nhanh chóng gọi điện. máu chảy ra rất nhiều thằng bé không chịu nổi hình ảnh này cứ ngồi khóc nhưng vẫn không chịu buông tay jungkook

" anh ơi tỉnh lại đi "

Quay trở về lúc ấy. Chiếc xe đang dần lao tới chỗ cậu em nhưng Y nhanh hơn một bước. không biết sức lực nào Y lại chạy thẳng ra đường đẩy cậu em sang chỗ khác. Vừa kịp lúc đẩy ra, khi quay đầu lại chiếc xe đã kề sát mặt Y

Jungkook chết ngay tức khắc, cơ thể đã bị nghiền nát không còn thấy tất da trắng trẻo nào chỉ toàn là máu thịt lẫn lộn. cậu em khóc ôm lấy người anh. Lau đi vết bẩn trên gương mặt Y

Cậu em nhìn mặt anh mình càng khóc lớn, tiếng khóc như xé tan không gian ồn ã. Thân xác thê thảm của Y thằng bé vẫn không tin rằng jungkook đã chết

" không được lấy anh của cháu "

" này cháu bé mau bỏ ra  "

" đừng lấy anh ấy đi xin chú đừng mang anh ấy đi ...xin chú "

Cậu em lắc đầu ngoe ngoảy vì biết chỉ sau đêm nay thôi sẽ không còn gặp được Y. không thấy được vẻ đẹp trai mà Y hay khoe khoang với nó nữa

" đừng mà mẹ ơi ...mấy chú mang anh đi mất rồi ..."

"..."

" mẹ ơi..."

Cậu bé vừa níu vừa kêu " mẹ ơi" như muốn có được chỗ dựa từ mẹ. Nhưng không một ai đáp lời cậu. Còn gì đau hơn khi chứng kiến người thân chết ngay trước mắt

Mất đi người thân vốn đã rất đau đớn nhưng đau xót hơn khi người vẫn chưa kịp nói gì đã ra đi















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net