số 1107: 3.2: Điều mình thật sự thích (TT)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Có lần nó khi thấy Viên bỏ cả buổi tối ra chỉ để nghĩ ra một đoạn hội thoại hay, con Minh quay sang tôi nói:
     - Mỗi lần làm bánh sai công thức tao cũng như vậy đó. Nghĩ hoài coi mình làm sai chỗ nào. Có khi càng làm càng sai, mà chưa bao giờ tao nản hết.
    - Mày thích học Y không Minh? - Tôi hỏi con bạn.
     - Tao mà nhìn thấy máu là tao xỉu ngay tại chỗ.
      Ngay lúc đó tôi biết suy nghĩ của chúng tôi đã chuyển hướng, cũng không rõ bởi sự cứng đầu của Viên hay thật sự chúng tôi đã nhìn thấy niềm hạnh phúc của bản thân khi được làm điều mình yêu thích. Đầu năm lớp 12, Viên cùng nhóm của nó đi quay một bộ phim ngắn ở ngoại thành. Trên đường về xe của tụi nó bị tai nạn giao thông, đáng lẽ Viên chỉ bị thương nhẹ nhưng nghe tụi cùng đoàn kể lại, Viên đã cố vươn tay tóm lấy cái máy quay phim còn chứa những đoạn phim chưa được xử lí xong, nên bị gãy chân. Lúc bọn tôi đến thăm Viên trong bệnh viện, con nhỏ chỉ cái chân bị băng bột kín mít, cười nói với bọn tôi:
     - Tao cứu được cả một bộ phim hay đấy.
     Minh mắng Viên ngu ngốc, nhưng giọng con nhỏ yếu xìu, chắc nó cũng không biết nên cảm động hay nên tức giận nữa. Ngưng tôi biết rõ cảm xúc của tôi lúc đó là gì, tôi khâm phục Viên, tôi vẫn luôn khâm phục nó. Rồi cuối cùng Minh nói:
      - Bọn tao khác mày Viên ạ. Mày giỏi, mày có nghị lực còn bọn tao không giỏi, gia đình cũng không đồng ý...

      - Đừng ở đó biện hộ với tao. Nếu bọn mày thích thì bọn mày sẽ tìm cách, nếu bọn không thích thì bọn mày sẽ tìm ra lý do. - Viên bĩu môi.
      Tôi và Minh rời khỏi bệnh viện, chúng tôi đứng cạnh nhau ở trạm xe buýt, bỏ qua một lúc hai chuyến xe mà vẫn đứng đờ người ra. Cái câu Viên nói, chúng tôi vẫn thấy nó nhan nhản trên mạng, nhưng chưa bao giờ thấm thía bằng lúc Viên nói thẳng vào mặt hai chúng tôi. Rõ ràng bọn tôi chỉ là một lũ hèn nhát chui rúc đằng sau một đống lí do mà không một lần can đảm nắm lấy cơ hội được là chính mình. Khi bọn tôi xuống chuyến xe buýt cuối ngày để về nhà, Minh khẽ nói:
      - Viên nó điên rồi mày ạ.
      - Ừ.
    Chúng tôi chỉ nói đến đấy rồi đường ai nấy đi. Thời gian sau đó troi rất nhanh, tôi cũng không nhớ chúng tôi đã đánh vật với mọi thứ ra sao, tôi chỉ nhớ ngày mà bộ phim của con Viên giành giải Nhất cuộc thi không chuyên khu vực châu Á, nó đã ôm cái giấy mời đi nhận thưởng chạy từ đầu ngõ đến cuối ngõ, thò đầu vào từng nhà mà hét lên: " Giải Nhất đấy nhé!!!". Vì bận chạy khoe giải thưởng như một con điên, hẳn nó không biết cùng lúc ấy, Minh đã cầm một cái chảo đặt trước mặt mẹ nó, sau đó trịnh trọng ngồi xếp bằng trước cái chảo và mẹ nó rồi nói:
       - Con không muốn làm bác sĩ, con muốn làm bánh. Mẹ cứ nướng con đi ạ.
      Lúc mẹ Minh cầm cái chảo đuổi nó chạy khắp nhà, tôi đã mở một tài khoản trong ngân hàng trước con mắt ngạc nhiên tột độ của bố mẹ. Bố run run hỏi tại sao hôm nay con lại tiết kiệm tiền, con bị ốm à? Tôi đã nghiêm túc trả lời:
      - Con để dành tiền để chi tiêu lúc vẽ không ra tiền.
       Tôi không muốn dong dài đến lúc Viên trở nên nổi tiếng hay đến lúc Minh mở một tiệm bánh và tranh của tôi được bày ở triển lãm. Tôi chỉ muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện về nhỏ bạn điên khùng của tôi, đứa bạn đã xé toạc cái kén chứa toàn nỗi sợ của chúng tôi và khiến tôi muốn nỗ lực hết từng giây từng phút mình được sống để trở nên can đảm. Và làm những điều mình thật sự thích.
                      Bảo Châu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net