Họa bì - Phần IV: Mộng cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phần IV: Mộng cảnh

Trời chiều vừa bảng lảng bóng hoàng hôn, Lý Nguyệt Nương lại mang theo hộp thuốc đi đến Bạch phủ. Như mọi ngày, đã quá quen thuộc với vị cô nương họ Lý này, gia đinh trong Bạch phủ không cần bẩm báo với công tử nhà họ, cứ trực tiếp cho nàng vào hậu viện.

Lúc Lý Nguyệt Nương bước vào, chỉ thấy vị bạch y công tử đang đọc sách bên khung cửa, nắng chiều vàng hoe chiếu vào ba ngàn tóc đen của chàng, biến chúng trở thành những sợi tơ óng ánh trong ánh tà dương. Giữa không gian tĩnh lặng, thi thoảng có cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm đong đưa tay áo chàng. Thật là một khung cảnh yên bình đẹp đẽ.

Lý Nguyệt Nương chần chừ một lúc, cuối cùng cũng đành cất tiếng phá vỡ khoảnh khắc tuyệt mỹ đó:

"Bạch công tử, ta đến xem bệnh cho huynh, không làm phiền huynh chứ?"

Bạch y công tử nghe tiếng, ngẩng đầu lên nhìn nàng, khẽ cười, đáp:

"Lý cô nương đến rồi, mau vào uống tách trà đi."

Giây phút chàng nhoẻn miệng cười ấy, tựa hồ trăm hoa nhất tề đua nở, cảnh vật chung quanh như lu mờ, người ta bỗng chốc quên hết mọi sầu lo trần thế, đắm chìm trong nụ cười ôn hòa tựa gió xuân mơn man đó.

Cũng may, Lý Nguyệt Nương đã nhìn quen, không còn ngây ra như lần đầu tiên. Nàng bước vào trong, ngồi xuống đối diện vị công tử nọ.

Bạch y công tử tủm tỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng rót một tách trà, nói:

"Cô nương đường xa mệt nhọc, uống tách trà định thần đi, tại hạ không vội xem bệnh."

Lý Nguyệt Nương không phải lần đầu tiên chứng kiến hành động như vậy, vẫn không thôi tán thưởng sự tinh tế hiểu lòng người của Bạch công tử này.

Trà là loại Vũ Tiền Long Tĩnh thượng hạng, hương trà thơm ngát dịu nhẹ vấn vương nơi chóp mũi, vị trà thanh tao mát lành quẩn quanh đầu lưỡi, trong làn khói trà nghi ngút bốc lên giữa nắng chiều lóng lánh, thật là một mỹ cảnh ý vị nên thơ. Lý Nguyệt Nương thưởng thức xong tách trà, bấy giờ mới đưa tay bắt mạch cho Bạch công tử kia. Nàng nghiêng đầu lắng nghe mạch tượng, cuối cùng mỉm cười, nói:

"Bệnh tình của công tử đã thuyên giảm, huynh cứ sắc thuốc uống theo đơn cũ, ba ngày sau ta đến xem bệnh lại lần nữa, nếu không có vấn đề gì thì đã khỏi hẳn, không cần dùng thuốc nữa."

Bạch công tử khẽ cười, ôn hòa nói:

"Tất cả đều nhờ cô nương tận tâm chữa trị, tại hạ không có gì để báo đáp. Sẵn hôm nay là Thất Tịch, tại hạ vừa làm một cây trâm, hay là cô nương nhận lấy, xem như chút tâm ý nho nhỏ."

Nói đoạn, chàng ta lấy từ tay áo ra một cây trâm ngọc. Lý Nguyệt Nương cúi xuống nhìn, chỉ thấy đầu trâm đính ba viên hồng đậu. Đêm Thất Tịch tặng hồng đậu, ngụ ý không nói cũng hiểu.

Lý Nguyệt Nương cười gượng, đẩy cây trâm về phía chàng ta, cất tiếng từ chối:

"Bạch công tử có lòng, ta vốn không ưa trang sức chưng diện, không dám nhận món quà này, hay là công tử tặng cho người khác sẽ thích hợp hơn..."

Bạch công tử bất chợt khẽ nắm lấy bàn tay nàng, giọng dịu dàng như nước nói:

"Chúng ta quen biết đã lâu, nàng còn công tử tới công tử lui xa lạ vậy sao. Gọi ta là Cổ Nguyệt, "Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân".(1)"

Lý Nguyệt Nương vội vàng rụt tay lại, lúng túng nói:

"Xin lỗi công tử, ta còn bệnh nhân cần đến xem bệnh, xin cáo biệt."

Vừa dứt lời, nàng đã chạy đi mất bóng, ngay cả hộp thuốc cũng quên không mang về, lại cũng không quay lại lấy, không cần nghĩ cũng biết xem bệnh gì kia chỉ là lấy cớ.

Bạch Cổ Nguyệt liếc nhìn hộp gỗ bị bỏ quên ở góc phòng, khẽ bật cười lắc lắc đầu, thì thầm:

"Cô nương ngốc, sợ vậy sao, ta còn chưa nói vào chính sự mà..."

Tiếng thở dài khẽ khàng vang lên trong không gian tĩnh lặng, như sầu như oán.

........

Lý Nguyệt Nương chạy một mạch về đến nhà, dáng vẻ thất kinh như gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm. Lý Vân Nhi thấy thế liền hỏi:

"Tỷ gặp phải yêu quái à, sao lại sợ đến vậy?"

Lý Nguyệt Nương lắc lắc đầu, thở hổn hển đáp:

"Chuyện này còn đáng sợ hơn gặp yêu quái... Bạch công tử kia... Bạch công tử kia lại tặng trâm cho tỷ... Cây trâm đính hồng đậu..."

Lý Vân Nhi phì cười, bảo:

"Vậy là chuyện vui mới phải, sao lại đáng sợ?"

Lý Nguyệt Nương thở dài, nói:

"Muội cũng biết, tỷ không có ý định thành thân mà."

Lý Vân Nhi chán chường nhìn tỷ tỷ nhà mình, bảo:

"Tỷ tỷ, muội là muội muội, lẽ ra không có quyền giáo huấn tỷ. Nhưng cha mẹ mất sớm, căn dặn tỷ muội chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau, muội không thể để tỷ như thế mãi được. Tỷ xem, cô nương trong thôn bằng tuổi tỷ đã làm mẹ của hai, ba đứa bé, tuổi xuân nữ nhi có hạn, tỷ còn muốn phí hoài đến bao giờ?"

Lý Nguyệt Nương ấp úng đáp:

"Tỷ... Tỷ muốn lo cho muội xuất giá đã, chuyện của tỷ từ từ tính sau, không cần vội vàng..."

Lý Vân Nhi thở dài thườn thượt, nói:

"Từ sau khi Triệu tú tài chết oan thì trong thôn liền có lời đồn không hay, khó khăn lắm mới có một công tử ở nơi khác tới lại có tình ý với tỷ, người ta cũng là công tử nhà giàu, lại là người đọc sách, tài mạo đều hơn người, nếu tỷ bỏ lỡ, sau này nhất định sẽ hối hận. Tỷ tỷ, có những cơ hội không đến hai lần, tỷ rốt cuộc vẫn đang chần chừ chờ đợi gì vậy? Tỷ và Triệu tú tài chỉ mới xem mắt, còn chưa đính hôn, tỷ định vì huynh ấy ở góa cả đời sao?"

"Tỷ..." Lý Nguyệt Nương hé miệng muốn giải thích mình không phải vì Triệu tú tài, rồi lại không biết phải nói thế nào. Nói rằng bản thân chỉ vì một bóng hình trong mộng mà cố chấp bao năm ư? Việc hoang đường như vậy, ngay cả nàng còn thấy mình nhất định điên rồi, muội muội sao có thể tin nàng?

Lý Nguyệt Nương thở ra một hơi, nói:

"Tỷ biết rồi, tỷ sẽ suy nghĩ lại. Muội đừng lo lắng, tỷ sẽ không vì một người vừa gặp một lần mà bỏ lỡ chung thân đại sự đâu."

Nhưng mà, nàng lại vì một người thậm chí còn không thấy rõ mặt trong mộng mà đóng lại lòng mình, không muốn tiếp nhận bất cứ ai.

Có lẽ nàng thật sự điên rồi.

.........

Đêm hôm đó, Lý Nguyệt Nương lại nằm mơ.

Trong mơ, nàng lại trông thấy bóng người bạch y ấy. Y vẫn ngồi trong lương đình nọ, đàn một khúc "Mai hoa tam lộng" dịu dặt. Mây trắng thảnh thơi trôi trên trời, rèm trắng bay bay trong gió, nàng thấy như mình lạc vào tiên cảnh. Khúc nhạc dứt, bạch y nam tử chầm chậm quay đầu lại.

Lý Nguyệt Nương thoáng sững sờ.

Chỉ thấy, dung mạo của y giống Bạch công tử như đúc. Khác biệt duy nhất, chính là dưới khóe mắt y không có nốt lệ chí kia, bớt một phần yêu mị hoặc chúng, thêm ba phần tiên phong đạo cốt.

Nàng còn đang ngây ngẩn, mộng cảnh lại đột nhiên thay đổi. Bây giờ, nàng thấy mình đang đứng ở giữa hỉ đường đỏ rực, mà bạch y công tử kia đã đổi một bộ hỉ bào đỏ thẫm. Nàng cứ thế đứng đó, nhìn y bái đường, nhìn y cùng tân nương bước vào tân phòng.

Cảnh vật chung quanh lại biến đổi.

Bấy giờ, nàng đã đứng trong tân phòng. Nàng trông thấy người kia cầm lên hỉ xứng, nhẹ nhàng nhấc lên khăn hỉ trên đầu tân nương.

Lý Nguyệt Nương lại rơi vào một nỗi kinh sợ khác.

Bởi vì, dung mạo của tân nương kia không khác gì nàng.

Nàng ngẩn ngơ, bên tai vẫn văng vẳng giọng nói êm dịu ấm áp như tiên nhạc của người trong mộng kia. Y nói:

"Từ hôm nay, nàng đã là thê tử của ta. Đời này kiếp này, vi phu sẽ không phụ nàng."

Cứ thế, Lý Nguyệt Nương lặng lẽ chứng kiến những chuỗi ngày ân ái hạnh phúc của đôi phu thê nọ, lại thấy như chính mình đã từng trải qua. Nàng trông thấy, thiếu phụ giống hệt mình kia kiên trì học nấu ăn, học pha trà, từng chút từng chút một trở nên trầm ổn hơn, đoan trang hơn. Nàng trông thấy, mỗi khi bạch y nam tử kia gảy đàn, thiếu phụ sẽ đốt hương, mỗi khi y đọc sách, nàng ta sẽ pha trà, mỗi khi y múa kiếm, nàng ta sẽ lặng lẽ chuẩn bị điểm tâm.

Dưới trăng sáng vành vạnh, nàng nghe thấy thiếu phụ vui vẻ nói:

"Tuy rằng ta không biết gì cả, nhưng ta sẽ học, học làm một hiền thê lương mẫu, hầu chồng dạy con cho thật tốt, khiến cả thiên hạ đều ngưỡng mộ chàng."

Nhưng kỳ lạ là, Lý Nguyệt Nương lại không cách nào nhìn rõ biểu cảm trên mặt của họ. Nàng không thể trông thấy thiếu phụ kia hạnh phúc ra sao, cũng không thể thấy bạch y nam tử vui vẻ nhường nào.

Thế rồi, mộng cảnh tan biến, nàng giật mình tỉnh dậy.

Ngoài kia, gà vừa hửng sáng. Hóa ra, tất cả chỉ là giấc mộng hoàng lương. Trong mộng trải qua một đời người, tỉnh giấc nồi kê chưa vàng.

..........

Ba ngày sau, trời đổ mưa lớn. Lý Nguyệt Nương chần chừ do dự cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định cầm lên ô, đi về hướng Bạch phủ.

Bạch Cổ Nguyệt đang ngồi gảy đàn trong lương đình, thoáng thấy bóng nàng, liền dừng tay, khẽ cười, nói:

"Lần trước dọa nàng sợ tới vậy, ta còn tưởng là nàng không đến nữa."

Lý Nguyệt Nương lắc đầu, bảo:

"Chuyện ta đã hứa, nhất định sẽ giữ lời."

Nói đoạn, nàng tiến đến bắt mạch cho chàng ta, sau đó bảo:

"Bệnh tình của công tử đã khỏi hẳn, từ nay không cần thăm bệnh dùng thuốc nữa. Đã đến lúc nên chào từ biệt rồi."

Bạch Cổ Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói:

"Bệnh bên ngoài đã khỏi, bệnh trong tim cách nào chữa trị?"

Lý Nguyệt Nương bật cười, nói:

"Bạch công tử, huynh đừng đùa với ta nữa. Ta chỉ là nữ tử thôn quê dân dã, không muốn bị cuốn vào trò chơi của công tử hào môn, xin huynh đừng tiếp tục trêu đùa ta. Bệnh trong tim ư? Huynh gặp ta được bao lâu mà nói những lời sâu nặng này?"

Dứt lời, nàng đứng bật dậy, dợm bước đi.

Đúng lúc này, từ đằng sau bỗng vang lên tiếng đáp:

"Hai mươi lăm năm."

"Huynh nói gì?" Lý Nguyệt Nương dừng bước.

"Ta nói, ta đã gặp nàng suốt hai mươi lăm năm qua, trong những giấc mơ chập chờn, giữa mộng cảnh mờ ảo. Nàng vì ta học pha trà, vì ta học nấu ăn, vì ta học làm hiền thê lương mẫu. Nàng còn nhớ không, nương tử?"

Hai tiếng "nương tử" làm Lý Nguyệt Nương sững sờ đánh rơi chiếc ô trên tay.

Nàng run run quay đầu, hỏi:

"Thật... thật là chàng sao?"

Chẳng biết từ bao giờ, Bạch Cổ Nguyệt đã âm thầm đứng ở sau lưng nàng. Chàng ta mỉm cười ôm lấy nàng, dịu dàng đáp:

"Phải, là vi phu."

Lý Nguyệt Nương bật khóc, nghẹn ngào nói:

"Ta đã tìm chàng rất lâu, rất lâu..."

Bạch Cổ Nguyệt đưa tay nhẹ lau nước mắt trên má nàng, dịu giọng dỗ:

"Không khóc, không khóc, vi phu ở đây."

Lý Nguyệt Nương tỉnh táo lại, phát hiện chàng ta vẫn còn ôm lấy nàng, mặt ửng đỏ, vội đẩy chàng ta ra, nói:

"Trời sắp tối rồi, ta phải về với Vân Nhi."

Nàng đang muốn quay đi, bất chợt bị ôm lấy từ phía sau. Chỉ nghe giọng nói êm như cầm âm kia thì thầm bên tai nàng, nửa như nài nỉ, nửa như mê hoặc:

"Đã đến đây rồi, vậy thì đừng đi nữa."

Khoảnh khắc ấy, nàng như mụ mị đi, không còn lý trí để cự tuyệt nữa.

Suốt một đêm, trời vẫn mưa rả rích, trong lương đình quạnh vắng, giữa muôn trùng nhu tình mật ý, nàng chẳng còn phân rõ đâu là hiện thực, đâu là mộng hư.

Rất lâu rất lâu về sau, có người nói với nàng, đừng bao giờ tin lời hồ ly nói.

Mà chữ Cổ đặt cạnh chữ Nguyệt, chính là chữ Hồ.

...........

*Chú thích:

[1] 2 câu trong bài "Bả tửu vấn nguyệt" của Lý Bạch, tạm dịch:

"Người nay đâu thấy vầng trăng cũ

Trăng cũ từng soi bóng người xưa."

@Tác giả: Đừng tin nó lừa đấy Nương ơi. :'(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net