Họa bì - Phần kết: Tỉnh mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


#Đoản

#hoabi

HỌA BÌ

Phần kết: Tỉnh mộng

"Quả thực, phong thủy chuyển dời, người níu giữ năm ấy cuối cùng đã buông, người buông tay năm ấy rốt cuộc lại cố chấp muốn níu giữ. Chỉ đáng tiếc, ái tình như nắm cát, càng nắm thật chặt, càng chóng tuột khỏi tay."

.........

Ban đêm, Lý Nguyệt Nương lạ chỗ khó ngủ, lại nghe thấy bên ngoài vọng lại tiếng đàn như xa như gần. Nàng ngồi dậy, khoác lên áo choàng, lần theo tiếng đàn bước ra ngoài.

Chỉ thấy, dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, bạch y nam nhân đang ngồi gảy đàn, mười ngón tay như ngọc nhẹ nhàng lướt trên những sợi dây đàn, phát ra tiên nhạc êm ái du dương tựa sóng cuộn nước chảy. Nàng nhìn kỹ lại, mới phát hiện bảy dây đàn đã bị đứt một, chỉ còn lại sáu dây, vậy mà người này vẫn có thể tấu lên cầm khúc tuyệt diệu đến thế, cầm nghệ quả thực siêu phàm trác tuyệt, thậm chí là còn trên phu quân nàng một bậc.

Mặc Nguyệt nghe tiếng bước chân liền quay đầu nhìn lại. Trông thấy nàng, y tức khắc mỉm cười, hỏi:

"Nàng còn chưa ngủ sao?"

Lý Nguyệt Nương lắc lắc đầu, đáp:

"Nghe thấy tiếng đàn rất hay, kiềm lòng không được lại bước ra đây."

Mặc Nguyệt nghe vậy, ý cười dâng lên đáy mắt, ôn nhu nói:

"Nếu Long nhi thích nghe, sau này ta mỗi ngày đều đàn cho nàng nghe."

Y đưa tay nhẹ vuốt ve cây cổ cầm như vỗ về tình nhân, khẽ thở dài, nói:

"Cây đàn này là năm xưa nàng tặng cho ta, chỉ tiếc nó cũng không chịu được sự bào mòn của thời gian, đứt mất một dây. Ta tìm trăm phương ngàn cách nối lại vẫn không thể nào gảy ra được âm điệu như xưa nữa."

Lý Nguyệt Nương nói:

"Có những thứ, đã đứt chính là đứt rồi, cho dù nỗ lực cách mấy, cũng không thể nối lại. Nhược bằng có miễn cưỡng nối lại, cũng không thể tìm lại cảm giác như ngày xưa. Đã không tìm lại được cảm giác ngày xưa, tại sao không quên đi quá khứ, thay một dây đàn mới, tận hưởng những cảm giác mới?"

Mặc Nguyệt khẽ lắc đầu, cười buồn, nói:

"Thứ đã ghi tâm khắc cốt, dung nhập huyết quản, làm cách nào để quên?"

Nói đoạn, chưa đợi Lý Nguyệt Nương đáp lời, y đã ôm đàn đứng dậy, khẽ bảo:

"Đêm đã khuya, nàng đi nghỉ ngơi sớm đi, thức khuya không tốt cho con."

Lý Nguyệt Nương bước vào trong, lại thấy y cũng theo mình vào phòng. Nàng hơi cảnh giác, hỏi:

"Sao ngài không trở về phòng nghỉ ngơi?"

Mặc Nguyệt bật cười, đưa tay nhẹ điểm vào chóp mũi của nàng một cái, nói:

"Đây chính là phòng của vi phu."

Lý Nguyệt Nương vội bảo:

"Vậy ngài ngủ ở đây, ta đi sang phòng khác!"

Nàng vừa quay người định bước đi, tay đã bị níu lại. Mặc Nguyệt bất chợt bế nàng lên, nàng sợ y có ý xấu, la hét tán loạn, vung tay đấm túi bụi vào người y, cố sức đẩy y ra, lại thấy y chỉ nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, sau đó nằm xuống bên cạnh, kéo chăn đắp lại.

Y hôn nhẹ lên trán nàng, thì thầm:

"Ngủ đi. Đừng lo lắng, ta không làm gì nàng đâu, ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, ta không muốn rời xa nàng thêm một khắc nào nữa."

Bấy giờ, trái tim hoảng loạn của nàng mới dần bình tĩnh lại.

Mặc Nguyệt vòng tay ôm nàng, bàn tay thoáng run lên, tựa hồ đang kiềm nén vô vàn cảm xúc. Đúng lúc đó, bỗng dưng, sau lưng y hiện lên chín cái đuôi trắng muốt. Lý Nguyệt Nương nhìn chín cái đuôi ấy, đột nhiên lại nhớ đến đuôi của phu quân. Mặc Nguyệt đã sống vạn năm, tính theo tuổi tác thì đã là lão hồ ly, đuôi đương nhiên vừa dài vừa to lớn, nhưng có lẽ y chẳng bao giờ dùng đến chúng, vì thế chúng trông cứng đờ như đồ giả, không mềm mại uyển chuyển như của Bạch Cổ Nguyệt.

Mặc Nguyệt nhìn đuôi của mình, cười khổ, nói:

"Thành thần đã tám ngàn năm nay, đây là lần thứ hai ta để lộ đuôi trước mặt người khác."

Lần thứ nhất, chính là cái đêm tâm ma chiếm lĩnh thân thể, y mất đi lý trí, ôm ghì lấy nàng, cùng đến Vu sơn. Khoảnh khắc đó, y đã nghĩ, chỉ cần có được nàng, dù cho có từ bỏ Thanh Khâu, từ bỏ thần vị, phản lại Thiên giới, hạ phàm làm yêu, thì cũng cam tâm tình nguyện. Vừa khi ấy, chín cái đuôi của y lộ ra.

Một khắc ấy, y không còn là thần, mà chỉ là một con hồ ly.

Cầm thú tu hành luôn khó hơn thảo mộc, huống hồ loài hồ ly, hồ tính bản dâm, muốn thanh tâm quả dục thật sự khó khăn vô cùng. Y vẫn luôn nghĩ, bản thân đã bỏ được thất tình lục dục, vượt qua khỏi thất khổ nhân sinh, nhưng vừa gặp được nàng, bao năm tịnh tu đều tan thành mây khói, biết rõ đó là trầm mê bất ngộ, lại không nỡ tỉnh dậy.

"Ngủ đi." Mặc Nguyệt khẽ thở dài, vòng tay ôm chặt lấy nàng, bàn tay nhè nhẹ vỗ đều đều lên lưng nàng tựa như dỗ dành.

Ngàn năm trước, nàng luôn ôm chặt y không buông, chỉ sợ y nửa đêm bỏ đi mất. Ngàn năm sau, y lại ôm chặt nàng không dám lơi lỏng, chỉ lo vừa sẩy tay, nàng đã biến mất, tan thành sương khói, vĩnh viễn không tìm thấy nữa.

Quả thực, phong thủy chuyển dời, người níu giữ năm ấy cuối cùng buông, người buông tay năm ấy rốt cuộc lại muốn níu giữ. Chỉ đáng tiếc, ái tình như nắm cát, càng nắm thật chặt, càng chóng tuột khỏi tay.

.............

Sáng hôm ấy, Lý Nguyệt Nương vừa mơ màng muốn mở mắt ra, đã thấy một bàn tay lành lạnh đặt lên trán nàng. Sau đó, nàng liền mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ sâu.

Mặc Nguyệt cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, âu yếm thì thầm:

"Ngủ đi, sau khi nàng tỉnh dậy, đã là Long nhi của ta."

Nói đoạn, y lưu luyến rời khỏi giường, bước ra bên ngoài.

Đạo đồng đã đứng trước một cái đỉnh lớn chờ sẵn. Thấy y bước đến, hắn lại lên tiếng khuyên nhủ:

"Tôn thượng, xin người hãy suy nghĩ thật kỹ, đây là cấm thuật thượng cổ, cũng là nghịch thiên hành sự! Nếu hôm nay tay ngài nhuốm ác nghiệt, thì vĩnh viễn sẽ không thể thanh tẩy! Tại sao tôn thượng không xóa đi trí nhớ của phu nhân về hồ yêu kia, cùng người bắt đầu lại từ đầu, há chẳng phải dễ dàng hơn sao?"

Mặc Nguyệt khẽ lắc đầu, cười khổ nói:

"Bản tọa đã từng hứa, đời này tuyệt không xóa đi trí nhớ của nàng ấy nữa."

Dứt lời, y ngẩng đầu nhìn trời, thấy "thiên cẩu thực nhật" bắt đầu diễn ra, trời đất bỗng chốc tối sầm lại, y liền giơ lên Tọa Vong kiếm, truyền thần lực vào Ma đỉnh, sau đó niệm bí chú.

"Vào ngày "thiên cẩu thực nhật", nhân lúc chí âm chí tà, dùng một vạn vong hồn để tế Ma thần, có thể hóa giải nước Vong Xuyên, triệu hồi ký ức tiền kiếp."

Lúc Bạch Cổ Nguyệt phá giải được kết giới chung quanh Thiên sơn, mình đầy thương tích bay đến đỉnh núi, đã thấy trời đất tối sầm, Ma đỉnh phát ra vầng hồng quang đỏ ối như máu. Trái tim của chàng ta run lên một cái, vội vàng vung kiếm ngăn lại người kia. Đạo đồng tiến đến cản lại, bị chàng ta đánh bay ra xa. Bình thường, chàng ta tất nhiên không phải là đối thủ của Mặc Nguyệt, nhưng bây giờ y đang dồn chín phần thần lực cho Ma đỉnh, chỉ có thể dùng một phần để đối phó chàng, vì vậy giằng co một lúc lâu vẫn chưa phân thắng bại.

"Uổng ngươi mang danh thượng thần, lại dùng cấm thuật thượng cổ này! Chẳng phải ngươi luôn khinh ta tàn độc sao, vậy tôn thượng đây là đang làm gì? Dùng một vạn vong hồn vô tội để đổi lại ký ức mà nàng không muốn nhớ lại, đây chính là thượng thần tôn quý nhất lục giới hay sao? Ta thấy, ngươi mới thật sự là tà ma tàn ác." Bạch Cổ Nguyệt khẽ cười mỉa mai.

Mặc Nguyệt không tức giận, chỉ hờ hững đáp:

"Chỉ cần nàng có thể quay về bên ta, cho dù phải cùng nhau hạ phàm làm yêu quái cũng tốt, Thiên giới có thể làm gì được ta?"

Bạch Cổ Nguyệt tức giận, hỏi:

"Vậy ngươi có từng nghĩ đến nàng, nàng có muốn nhớ lại những ký ức đau khổ đó hay không? Khó khăn lắm ta mới có thể giúp nàng quên đi, ngươi lại một mực muốn nàng nhớ lại, để nàng một lần nữa trải qua nỗi đau đó, đây là tình yêu của ngươi sao?"

Bàn tay cầm kiếm của Mặc Nguyệt khẽ run lên, y cố tỏ ra trấn tĩnh, nói:

"Đợi nàng trở về là Long nhi của ta, ta sẽ từ từ bù đắp cho nàng, phu thê chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc, giống như ba năm đó vậy."

Đúng lúc này, Bạch Cổ Nguyệt không thể kiên nhẫn nữa, liều mạng dùng chiêu "Thiên địa đồng thọ". Chiêu này năm đó được một người sáng tạo ra để báo thù, mục đích là cùng chết chung với kẻ thù, chính là mặc kệ tính mạng của mình, chỉ cần giết được đối phương. Ngay khi thanh kiếm của Bạch Cổ Nguyệt cứa qua người Mặc Nguyệt, thì Tọa Vong kiếm của y cũng đâm vào người chàng ta. Cả hai đều bị trọng thương, lại bị linh lực phản phệ, cùng văng ra xa, ngã xuống đất.

Bấy giờ, trên Ma đỉnh vẫn cháy rực hồng quang.

Cấm thuật này, một khi đã khởi động, liền không thể dừng lại nữa.

..........

Lý Nguyệt Nương cảm thấy mình đã mơ một giấc thật dài, thật thật dài.

Trong giấc mơ, nàng là long nữ Thương Tang. Nàng cùng Thương Tang đi qua một đời, từ lúc ngẫu ngộ ở rừng Tử Trúc, năm trăm năm làm bạn tại Thanh Khâu, cho đến khi vì chàng búi tóc khoác hỉ phục thành thân, ngàn năm chờ đợi chỉ đổi lại ba năm hạnh phúc ngắn ngủi, cuối cùng một tờ hưu thư kết thúc duyên phận. Nàng cười cùng Thương Tang, khóc cùng Thương Tang, đau lòng đứt ruột cùng Thương Tang.

Sau đó, nàng trông thấy, đầy trời sấm sét giáng xuống, ngay lúc nàng ngỡ mình sẽ hồn phi phách tán, tan biến trong thiên địa, thì bỗng đâu, có một bạch y nam nhân chắn trước người nàng, vì nàng cản lại một phần thiên kiếp.

Có một khắc ấy, nàng đã rất vui mừng. Nàng nghĩ, cuối cùng y vẫn xuất hiện cứu nàng, y không hề lãng quên nàng.

Nhưng mà, không phải người nàng tâm tâm niệm niệm kia.

Người này có ba phần giống Mặc Nguyệt, nhưng dung mạo lại yêu diễm hơn. Nếu Mặc Nguyệt đẹp như bạch liên cao khiết, thì chàng ta lại tựa hồng liên rực đỏ yêu mị, luận về đường nét, thậm chí còn có mấy phần tinh xảo hơn dung nhan của Mặc Nguyệt.

Nhân gian thường nói, cửu vĩ yêu hồ đẹp đến câu mất hồn người, quả thực không sai.

Nhưng mà, nàng đã chính mắt nhìn thấy, nam nhân dung mạo như họa ấy bởi vì cứu nàng mà mặc cho sấm sét đánh xuống khuôn mặt tuyệt mỹ của mình, tạo nên một vết thương vô cùng đáng sợ.

Ngày hôm ấy, cuối cùng nàng vẫn không sống được. Nhưng cũng nhờ chàng ta, con của nàng có thể chào đời. Nàng nhìn thấy, chàng ta mang con của nàng trao cho phụ vương chăm sóc, sau đó cẩn thận gom lại hồn phách của nàng. Thần tiên không có kiếp sau, chết chính là kết thúc, tan thành mây khói. Chàng ta cắt xuống một đuôi trao đổi với quỷ sai, mới có thể đưa hồn phách của nàng vào lục đạo luân hồi.

Lý Nguyệt Nương choàng tỉnh dậy.

Nàng vội vàng lao ra ngoài, chỉ thấy hai bóng trắng đang ngã trên đất, người ai cũng loang lổ máu. Tuy rằng hai người trông giống nhau vô cùng, nàng chỉ cần liếc nhìn một cái, lập tức có thể nhận ra ai là ai.

Hai người trông thấy nàng, đồng thanh gọi:

"Nương tử!"

"Long nhi!"

Lý Nguyệt Nương đưa mắt nhìn họ, khẽ nói:

"Ta đã nhớ lại mọi chuyện. Ta là Thương Tang, long nữ Thương Tang..."

Mặc Nguyệt kinh hỉ mỉm cười.

Bạch Cổ Nguyệt lại thấy như trời đất sụp đổ, thoáng chốc không thể gắng gượng chống tay nữa, ngã rạp xuống đất. Chàng khẽ cười chua xót, thì thầm:

"Nàng cuối cùng cũng nhớ ra hết thảy rồi... Cuối cùng cũng không cần ta nữa... Có phải nàng cũng cảm thấy ta rất ti tiện không, dùng mặt của hắn để lừa gạt nàng, trộm được một đoạn duyên phận ngắn ngủi như sương sớm, trong lòng đã vui sướng vô hạn... Thật ra, ta rất căm ghét khuôn mặt này, nhưng nàng thích, cho nên ta cam nguyện mang nó lên. Giống như, ta không hề thích đọc sách, cũng không hề thích gảy đàn, nhưng vì nàng, ta đều học tất thảy, chỉ mong nàng vui lòng. Ta giả làm hắn, giả đến mức suýt quên mình là ai. Đáng tiếc, thật có thể biến thành giả, nhưng giả không thể trở thành thật. Ngày đó, kể từ lúc trông thấy hắn, ta đã biết, ta sắp mất nàng rồi... Đến cuối cùng, ta cũng chỉ là một chiếc bóng, đoạn duyên phận trộm được, rốt cuộc phải trả..."

Lý Nguyệt Nương đang muốn nói gì đó, chàng ta lại trước một bước ngăn lại:

"Không cần cảm thấy có lỗi với ta. Hai ngàn năm nay, tất cả những gì ta làm, đều là cam tâm tình nguyện. Ta đợi nàng hai ngàn năm, đổi lại ba tháng kề cận, lòng đã mãn nguyện, không oán không hối."

Nói đoạn, chàng cúi đầu, phun ra một ngụm máu.

Mặc Nguyệt nhìn vào mắt nàng, đưa tay ra, mỉm cười khẽ gọi:

"Long nhi, qua đây..."

Lý Nguyệt Nương chạy về phía y.

Đang khi y vui mừng chờ đợi nàng nhào vào lòng mình như những lần tiểu biệt trùng phùng ngàn năm trước, nụ cười lại chợt đông cứng bên khóe môi, bàn tay đưa ra chỉ chạm vào không trung lạnh lẽo.

Chỉ thấy, nàng lướt qua y, chạy đến bên Bạch Cổ Nguyệt gần đó, mắt nhìn về phía một cái đuôi tuy đã dài ra nhưng vẫn còn dấu cắt sắc lẹm kia, lòng khẽ đau xót, vội cẩn thận đỡ chàng ta lên, lo lắng hỏi:

"Phu quân, chàng có sao không?"

Bạch Cổ Nguyệt ngơ ngẩn, không tin vào tai mình.

Mặc Nguyệt thu lại bàn tay chơ vơ giữa không trung, sững sờ hỏi:

"Tại sao? Nàng đã nhớ ra chuyện kiếp trước, lẽ nào vẫn còn nhận nhầm? Hay là nàng còn oán giận vi phu..."

Lý Nguyệt Nương lắc lắc đầu, mỉm cười chậm rãi nói:

"Ta không hề nhận nhầm. Đúng vậy, kiếp trước, tôn thượng từng là phu quân của ta. Nhưng chàng ấy, mới là một phu quân mà ta luôn mong chờ, một lòng một dạ, bạc đầu không phân ly. Điều mà ta mong muốn nhất, tôn thượng có từng cho ta hay không? Bây giờ ta là phàm nhân, phàm nhân không giống với thần tiên, họ phải trải qua luân hồi hằng hà sa số kiếp, uống một chén canh Mạnh Bà liền quên đi chuyện tiền trần, vui vẻ bắt đầu một kiếp mới. Ta cũng vậy, ân oán tiền kiếp với ta bây giờ chỉ như một vở kịch gió thoảng mây bay, ta không còn oán hận tôn thượng, bởi vì, yêu không còn, hận từ đâu mà có?"

Nàng nhìn sắc mặt trắng bệch của y, khẽ thở dài một tiếng, lại nói:

"Có những chuyện, bỏ lỡ chung quy vẫn là bỏ lỡ, không cách nào có thể bù đắp lại, cũng giống như dây đàn kia, đã đứt rồi làm sao có thể nối lại? Tôn thượng, hãy giữ lại tình yêu của ngài cho chúng sinh lục giới đi. Long nữ Thương Tang, vốn dĩ đã chết từ ngàn năm trước rồi."

Bạch Cổ Nguyệt nắm tay nàng, run run hỏi:

"Nàng thật sự không trách ta lừa nàng?"

Lý Nguyệt Nương không đáp, đưa tay lột ra tấm mặt nạ trên mặt chàng. Bạch Cổ Nguyệt lập tức quay mặt đi, chỉ sợ nàng nhìn thấy vết sẹo trên mặt mình.

Lý Nguyệt Nương xoay người chàng lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt thật của chàng, cười khúc khích nói:

"Tiểu Bạch ngốc, dung mạo của chàng không hề thua kém tôn thượng chút nào, sao lại phải mang lên cái mặt nạ đó?"

Bất thình lình, chàng bỗng choàng tay ôm chầm lấy nàng. Lý Nguyệt Nương cũng ôm lấy chàng, rõ ràng hai người đang cười, lại không nén được nước mắt.

Giữa khung cảnh phu thê hạnh phúc đó, Mặc Nguyệt cảm thấy như mình là kẻ dư thừa. Y ôm ngực, vết thương vẫn âm ỉ đau, nhưng y lại không cảm thấy gì cả. Bởi vì, lòng đã đau đến tê dại.

Lý Nguyệt Nương nhìn thấy đôi mắt y đã chuyển sang màu đỏ, liền ngồi chắn phía trước Bạch Cổ Nguyệt, nói:

"Phu thê vốn đồng mệnh, nếu hôm nay tôn thượng muốn giết phu quân ta, vậy hãy giết luôn cả ta, để phu thê ta được chết bên nhau."

"Được, ta cho nàng toại nguyện."

Mặc Nguyệt nâng lên Tọa Vong kiếm, đâm thẳng về phía nàng.

Lý Nguyệt Nương cùng Bạch Cổ Nguyệt nắm tay nhau, mười ngón đan chặt, vẻ mặt vẫn vô cùng hạnh phúc, chẳng hề giống như người đang đứng trước cái chết.

Đến khi mũi kiếm Tọa Vong chỉ cách cổ nàng một khoảng ngắn, tay Mặc Nguyệt bỗng run lên. Y bật cười lớn, cười đến chảy nước mắt, sau đó, chỉ nghe "keng" một tiếng, thanh kiếm rơi xuống đất.

Mặc Nguyệt khép mắt lại, thần sắc mệt mỏi nói:

"Hai người đi đi."

Lý Nguyệt Nương thoáng giật mình, nhưng cũng nhanh chóng đỡ phu quân dậy, khẽ nói:

"Đa tạ tôn thượng không giết."

Nói đoạn, nàng quay lưng, dìu Bạch Cổ Nguyệt tập tễnh xuống núi.

Tuyết bắt đầu rơi xuống Thiên sơn.

Mặc Nguyệt nhìn theo bóng lưng của nàng, muốn vươn tay giữ nàng lại, nhưng bàn tay lại chỉ chạm vào tuyết lạnh ngắt.

"Long nhi." Y khẽ gọi.

Lý Nguyệt Nương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người bạch y cô độc trên đỉnh Thiên sơn tuyết phủ trắng xóa, chàng lặng lẽ đứng giữa bốn bề tuyết trắng, dõi mắt nhìn theo nàng từng bước từng bước khuất xa. Bất chợt, nàng nhớ đến một ngày nào đó rất rất lâu về trước, bạch y tiên nhân từ trên trời bay xuống, tay áo bay bay trong gió, ba ngàn tóc đen khe khẽ lay động, dung mạo đẹp như tranh vẽ, thần sắc điềm tĩnh cao khiết tựa ánh trăng. Y mỉm cười thật dịu dàng, vỗ vỗ đầu nàng trấn an:

"Không sao rồi, đừng sợ."

Hóa ra, ngàn năm chỉ là một giấc mộng. Mà nàng, chỉ vừa mới bừng tỉnh giấc.

Chợt thấy bàn tay ấm áp, nàng nhìn lại, thấy Bạch Cổ Nguyệt nhẹ nắm lấy tay nàng, nhẹ nói:

"Đi thôi."

Nàng gật gật đầu, tiếp tục bước đi, không hề quay đầu nhìn lại.

Sau lưng nàng, tuyết phủ trắng Thiên sơn.

Rất giống với một ngày nào đó, nàng tựa đầu vào lòng y ngồi nhìn tuyết rơi ngoài song cửa, nghe y đàn một khúc "Dương xuân bạch tuyết".

Tuyết tan dần, tan dần thành nước mắt.

.............HOÀN............

@Tác giả: Cuối cùng cũng xong rồi. Lần đầu viết truyện HE mà đau lòng thế này, buồn cho tôn thượng của mình quá, mà lỡ hứa HE cho cáo rồi không rút lại được. :v Thật ra Tiểu Bạch không hề "tiểu bạch" tí nào, nàng vừa xuất hiện là anh ấy đã tuôn một tràng kể khổ, không cho tôn thượng có tí đất diễn hàn huyên chuyện cũ, rồi lúc nàng quay đầu lại định nói gì đó với tôn thượng thì anh ấy nắm tay nàng giục đi thôi, tất cả đều là có dụng ý hết. =)))) Hiu hiu, mai viết ngoại truyện cho tôn thượng yêu dấu. :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net