Họa bì - Tiền truyện: Ngàn năm bừng tỉnh mộng dài (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản

#hoabi

HỌA BÌ

Tiền truyện: Ngàn năm bừng tỉnh mộng dài

"Long Nữ lệ rơi thành sông dài

Nhân duyên đã đứt sao nối lại

Trên đài Liễu Nghị ai đang diễn

Giật mình Lư thị chẳng phải ta." (*)

1.

...........

Ta tên là Thương Tang. Chính là "thương" trong "thương hải", "tang" trong "tang điền". [1]

Người người đều nói rằng ta rất có phúc, vừa sinh ra đã là tiên thai, lại là Cửu công chúa của Long tộc cao quý, từ nhỏ đã hưởng tận ba ngàn sủng ái, không cần cố gắng vẫn ở trên vạn người. Bản thân ta cũng cảm thấy như thế. Cuộc đời này của ta nhất định sẽ rất mỹ mãn, nếu ta không gặp phải chàng.

Ta từ nhỏ sống dưới biển sâu, không hiểu chuyện nhân thế. Mỗi lần các tỷ tỷ đến trần gian chơi, thường mang về cho ta những quyển thoại bản. Thoại bản viết, trong thâm tâm mỗi thiếu nữ đều có một đại anh hùng cái thế vô song, chàng mình mặc hoàng kim giáp, đầu đội tử kim quan, cưỡi trên áng mây ngũ sắc đến đón nàng.

Ta lớn lên cùng những thoại bản ấy, cùng giấc mộng về một đại anh hùng cái thế vô song kia. Ta nghĩ, một ngày nào đó, ta cũng sẽ tìm thấy đại anh hùng của mình.

Có lẽ, bi kịch cuộc đời ta đã khởi sinh từ đó.

Ngày hôm ấy, ta trốn ra phàm gian dạo chơi, lại gặp phải ba con xà yêu. Bọn chúng muốn hút lấy long khí của ta để sớm ngày hóa rồng. Cũng do ta bình thường ham chơi lơi là tu luyện, đường đường là công chúa Long tộc mà lại bị lũ rắn bắt nạt, cuối cùng phải bỏ chạy trối chết.

Đúng lúc ấy, từ trên trời xuất hiện một dải lụa trắng quấn lấy thắt lưng ta, cứu ta thoát khỏi đám xà yêu kia. Sau đó, ta đã gặp được người ấy. Bạch y tiên nhân từ trên trời bay xuống, tay áo bay bay trong gió, ba ngàn tóc đen khe khẽ lay động, dung mạo đẹp như tranh vẽ, thần sắc điềm tĩnh cao khiết tựa ánh trăng. Chàng mỉm cười thật dịu dàng, vỗ vỗ đầu ta trấn an:

"Không sao rồi, đừng sợ."

Giọng nói của chàng là thanh âm tuyệt diệu nhất mà ta từng nghe thấy. Chỉ cần vừa nghe thấy, lòng bỗng nhiên lắng xuống, an nhiên lạ thường.

Một khắc ấy, ta nghĩ, ta đã tìm thấy đại anh hùng trong lòng mình. Chàng không mặc hoàng kim giáp, không đội tử kim quan, cũng không cưỡi áng mây ngũ sắc đến đón ta. Nhưng chẳng hiểu vì sao, ta lại cảm thấy, chàng chính là người mà ta luôn mơ về. Có lẽ, đó chính là cái gọi là kiếp số. Chạy không thoát, tránh không khỏi.

Nói theo cách của phàm nhân, chính là:

"Tường đầu mã thảo dao tương cố

Nhất kiến tri quân tức đoạn trường." [2]

Sau này, hỏi thăm các tỷ tỷ, ta mới biết, người cứu ta hôm đó là Hồ quân của Thanh Khâu, tự là Mặc Nguyệt. Cũng từ ngày ấy, ta bắt đầu yêu thích ánh trăng. Mỗi đêm, ta đều trồi lên mặt nước, ngơ ngẩn ngắm ánh trăng bàng bạc trên trời cao, để vầng nguyệt quang lành lạnh chiếu rọi lên lớp vảy của mình. Ta cảm thấy, chàng thật giống ánh trăng kia, đẹp đẽ như vậy, nhưng cũng xa xăm nhường ấy.

Dò hỏi các tỷ tỷ, ta mới biết Mặc Nguyệt là thượng tiên phi thăng thành thần sớm nhất, chỉ vừa hai ngàn tuổi đã là thần. Bọn họ đều nói, ngày mà chàng trở thành thượng thần cũng không còn xa nữa. Có điều, trở thành thượng thần phải trải qua một tràng đại hạo kiếp. Ta nghĩ, chàng vẫn cứ như bây giờ thì hơn.

Tộc quy của Long tộc nghiêm ngặt, xưa nay không cho tộc nhân giao thiệp với người ngoài. Nhưng mà, ta lại liên tục phạm quy, thường xuyên trốn lên bờ, tìm đến Thanh Khâu, sau đó bám lấy Mặc Nguyệt không rời. Mặc Nguyệt đã thành thần, tất nhiên không bao giờ để lộ đuôi, nhưng mọi người ở Thanh Khâu đều biết, ta chính là cái đuôi của chàng. Chàng đi đâu, ta đi theo đó. Chàng đọc sách, ta ngồi cạnh nhìn chàng. Chàng gảy đàn, ta ngồi cạnh lắng nghe. Chàng tu luyện, ta cũng học theo chàng.

Tính tình của Mặc Nguyệt rất ôn hòa, đối với ai cũng dịu dàng bao dung, tất nhiên là chẳng bao giờ tỏ ra khó chịu vì sự bám theo nhằng nhẵng của ta. Lúc ấy, ta chỉ là con tiểu long chưa đầy một ngàn tuổi, tính ra vẫn còn chưa trưởng thành, Mặc Nguyệt cũng không tị hiềm, khi rảnh rỗi còn dạy ta đọc sách viết chữ, chỉ điểm ta tu luyện. Cho dù ta có ngốc nghếch phạm lỗi sai, chàng vẫn luôn ôn hòa chỉ bảo, chưa từng nổi giận, càng chưa từng lớn tiếng với ta.

Khuyết điểm duy nhất, chính là chàng luôn không thể nhớ được tên của ta. Ta nói, ta tên là Thương Tang, "thương" trong "thương hải", "tang" trong "tang điền". Nhưng mà, chàng không khi nào nhớ đúng, chỉ gọi "Long nhi", "Long nhi", bởi vì chân thân của ta là một con rồng. Ta biết, chàng bận rộn nhiều việc, không có thời gian ghi nhớ tên ta cũng là chuyện thường. Nhưng mà, ta chỉ có một mong ước nho nhỏ, đó là một ngày nào đó, chàng có thể gọi ta một tiếng "Thương Tang". Chỉ cần như vậy thôi, ta đã đủ mãn nguyện.

Thời gian chầm chậm qua đi, thoáng chớp mắt, ta đã quen biết Mặc Nguyệt được năm trăm năm. Năm trăm năm đối với thần tiên chẳng qua chỉ như năm năm của phàm nhân. Nhưng mà, ngần ấy thời gian cũng đủ để ta từ một tiểu nha đầu trở thành một thiếu nữ.

Long tộc chúng ta không có tính tốt gì, chỉ được ở chỗ rất thẳng thắn. Lòng ta thích Mặc Nguyệt, liền không thể ở trước mặt chàng giả vờ tứ đại giai không. Đã từng không dưới mười lần, ta trực tiếp thổ lộ với chàng. Mà lần nào, Mặc Nguyệt cũng chỉ lắc đầu cười, nói rằng ta chỉ là một đứa trẻ, không hiểu thế nào là thích. Nhưng mà, ta tất nhiên là biết. Ta biết, Long tộc xưa nay không thông hôn với ngoại tộc. Ta cũng biết, Thanh Khâu Hồ quân không thể cưới thê tử khác loài. Ta càng biết, thượng thần phải thanh tâm quả dục, đoạn tình tuyệt ái. Mà Mặc Nguyệt lại muốn trở thành thượng thần.

Cho nên, chút tình cảm nhỏ nhoi này của ta, ngay từ đầu đã định sẵn là cùng đường tuyệt lộ. Ta cũng không cầu khai hoa kết quả, chỉ mong mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chàng. Chỉ như vậy, ta đã đủ hạnh phúc.

Một năm ấy, Yêu giới xâm phạm thiên đình, Tiên – Yêu đại chiến, sinh linh đồ thán. Mặc Nguyệt nhận lời mời của Thiên đế, đến Cửu Trùng Thiên trợ chiến. Ta không muốn cho chàng đi. Thiên đình nhiều thần tiên như vậy, tại sao mỗi khi đến lúc nguy cấp lại chỉ bắt Mặc ca ca của ta ra mặt? Thường ngày, hương khói của nhân gian là tất cả cùng hưởng. Đến khi đại họa kề cận, lại chẳng có kẻ nào chịu đứng lên. Đó, chính là Thiên giới.

Tất nhiên, Mặc Nguyệt chẳng bao giờ dừng bước chỉ vì một lời nói của ta.

Lần đó, chàng đã diệt được Yêu hoàng. Nhưng bản thân chàng lại bị trọng thương, tính mạng như chỉ mành treo chuông. Ta khóc hết nước mắt, cuối cùng lẻn về Long tộc, trộm lấy Long châu - bảo vật trấn tộc. Thật may mắn, Long châu đã cứu được tính mạng của chàng. Còn ta, lại trở thành tội đồ của Long tộc.

Phụ vương tuyên bố:

"Long nữ Thương Tang vi phạm tộc quy, phạt xóa bỏ long tịch, đuổi khỏi Long tộc, từ đây không được bén mảng quay về nữa, bản vương cũng không có đứa con gái này."

Ta chết lặng bên bờ biển, nơi ta đã sinh ra và lớn lên. Từ đây trở đi, ta chỉ còn là người lạ qua đường. Không còn Cửu công chúa, không còn long nữ Thương Tang, không còn phụ vương, không còn mẫu hậu, không còn tỷ muội.

Mặc Nguyệt nói với ta:

"Long nhi, muội vẫn còn có ta. Mặc ca ca nhất định sẽ chăm sóc tốt cho muội. Muội không còn là công chúa Long tộc, nhưng ở Hồ tộc, muội vẫn là công chúa, không ai dám bắt nạt muội."

Ta tựa vào lòng chàng, bật khóc nức nở.

Từ hôm nay trở đi, trên đời này, ta chỉ còn chàng là thân nhân duy nhất. Cũng chỉ có chàng là chốn nương tựa duy nhất của ta. Ta không còn nhà. Nơi nào có chàng, nơi đó chính là nhà của ta.

Nhưng mà, từ sau trận chiến với Yêu hoàng, Mặc Nguyệt trở nên rất kỳ lạ. Chàng thường nhốt mình trong tẩm thất, không chịu bước ra bên ngoài, cũng ít gặp mặt ta, mỗi lần gặp mặt đều rất lạnh nhạt. Ta rất lo sợ. Các người sẽ không thể nào tưởng tượng ra lúc ấy ta đã sợ hãi đến nhường nào. Ta sợ chàng có chuyện, càng sợ chàng bỏ rơi ta. Trên thế gian này, ta cũng chỉ còn có chàng là nơi bám víu duy nhất.

Đêm hôm ấy, ta lẻn vào tẩm thất của chàng, muốn hỏi cho rõ ràng rốt cuộc chàng bị như thế nào.

Sau đó, ta cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra.

Ta chỉ biết, sáng hôm sau, Mặc Nguyệt nói rằng, chàng sẽ thành thân với ta.

Ta rất vui mừng. Tất nhiên rồi, người mà ngươi rất thích rất thích rất thích, vốn ngỡ rằng chỉ như ánh trăng xa xăm, đột nhiên lại muốn cưới ngươi, có thể không vui mừng được sao?

Ta háo hức chuẩn bị làm tân nương.

Ngày hôm ấy, ta mặc thử hỉ phục, đứng trước gương xoay một vòng, Mặc Nguyệt ngồi một bên lặng lẽ nhìn. Ta cười tươi rạng rỡ, hỏi:

"Có đẹp không?"

Chàng mỉm cười, đáp:

"Đẹp lắm."

Nhưng trong đáy mắt chàng, ta không tìm thấy bất cứ niềm vui nào. Rõ ràng là chàng đang cười với ta, nhưng ta lại cảm thấy muôn phần lạnh lẽo, muôn phần xa cách.

Chàng cầm lên mũ phượng, nói:

"Long nhi, nàng đội thử phượng quan này đi."

Ta chần chừ.

Ta là rồng, Long tộc xưa nay vốn kiêu ngạo, trang sức cũng đều là châu ngọc san hô, không đời nào chịu đặt một giống loài khác lên đầu mình. Ta thật sự không muốn đội phượng quan đó, nhưng vì chàng, ta vẫn đội nó lên, mỉm cười thật tươi, vờ như mình rất vui vẻ.

Chàng sẽ không bao giờ biết được, ta cực kỳ ghét nó.

Thế rồi, ngày thành thân cũng đến. Ta rất rất vui mừng. Trong đầu ta vẽ ra vô vàn viễn tưởng hạnh phúc về chuỗi ngày ân ái hạnh phúc sắp tới, ta muốn làm một hiền thê lương mẫu, giúp chồng dạy con, khiến cả lục giới đều ngưỡng mộ chàng.

Lúc ấy, ta cứ nghĩ rằng, những chuỗi ngày hạnh phúc chỉ mới bắt đầu. Nào ngờ, đó lại là mở đầu cho mọi bi kịch.

Đêm tân hôn, Mặc Nguyệt nhấc lên khăn hỉ. Chàng nói:

"Từ hôm nay, nàng đã là thê tử của ta. Đời này kiếp này, vi phu sẽ không phụ nàng."

Chàng cài lên tóc ta cây trâm bạch ngọc, nói rằng:

"Đây là của hồi môn của mẫu thân ta năm ấy."

Ta sờ sờ cây trâm, trong lòng như ướp mật.

Sau đó, chàng phất tay áo quay đi, chỉ để lại cho ta một bóng lưng.

Ta bước ra ngoài, tình cờ bắt gặp chàng đang nói chuyện với mẫu thân của chàng – Hồ thái hậu.

Bà ấy hỏi:

"Mặc nhi, tại sao con lại thành thân cùng long nữ đó? Lẽ nào vì tình yêu mà con cam tâm bỏ đi ngôi vị Hồ quân hay sao?"

Chỉ nghe Mặc Nguyệt đáp:

"Ta không phải vì yêu mới thành thân cùng nàng ấy. Nàng ấy có ân với ta, lại vì ta mà rơi vào cảnh này, ta không thể không cưới nàng ấy."

Ta nghe trời đất như sụp đổ dưới chân mình.

Hóa ra, tràng hôn nhân mà ta khấp khởi chờ đợi bấy lâu, tất cả chỉ là một cuộc báo ân. Một khắc trước, ta còn háo hức kỳ vọng vào hạnh phúc, một khắc sau, mộng tưởng vỡ tan tành như bóng nước.

Ta lặng lẽ quay về tân phòng, gục đầu lên giường khóc nức nở.

Đêm hôm ấy là đêm động phòng hoa chúc của ta. Ta cũng đã khóc suốt một đêm. Ánh trăng ngoài song cửa luồn vào, rọi lên hỉ phục đỏ thẫm của ta, tựa hồ đang giễu cợt tình cảnh buồn cười của ta lúc này. Đêm ấy, chỉ có đôi nến long phụng bầu bạn cùng ta vượt qua đêm trường.

Sáng hôm sau, ta chưa kịp gặp Mặc Nguyệt hỏi rõ mọi chuyện, lại nghe tin chàng đã đến phàm gian cứu tế nạn dịch. Ta chạy vội ra ngoài, trên mình vẫn còn mặc hỉ phục, đầu vẫn còn đội phượng quan, nước mắt còn chưa khô trên má. Chỉ thấy, bóng chàng đã khuất sau ngàn mây.

Vì thành thân với ta, Mặc Nguyệt bỏ xuống ngai vị Thanh Khâu Hồ quân. Tuy đã được chàng căn dặn, mọi người ở đây không ai bất kính với ta, nhưng ta biết, trong lòng bọn họ đều không ưa gì ta. Long tộc vốn cao ngạo, ta cũng không muốn hạ mình làm thân với những kẻ ghét mình. Vì vậy, từ ngày thành thân, ta luôn luôn chỉ có một mình, không nói chuyện với ai, cũng không ai nói chuyện với ta. Mặc Nguyệt thì vẫn bặt vô âm tín. Những ngày đầu tiên, ta ấm ức, ta buồn bực, ta khóc rất nhiều. Dần dần, ta không khóc nữa. Nước mắt chỉ có tác dụng khi có người đau lòng vì nó. Đã không ai đau lòng vì ta, tội gì phải khóc thương thân?

Cứ thế qua được một năm. Năm thứ hai, ta gặp được một con tiểu bạch hồ ở một góc hẻo lánh của Thanh Khâu. Nghe nói, nó là con riêng của lão Hồ quân cùng một hồ yêu, tính ra thì cũng là đệ đệ của Mặc Nguyệt. Đáng tiếc, từ khi sinh ra đã thiếu một phách, ngây ngây ngô ngô, lại nửa thần nửa yêu, thân phận vô cùng xấu hổ. Vì vậy, không ai thèm để ý đến nó, cũng không ai yêu thương nó. Ta cảm thấy, ở Thanh Khâu này, chỉ có tiểu bạch hồ này là giống như ta, đều lẻ loi một mình, ăn nhờ ở đậu, không người quan tâm, bèn mang nó về phủ.

Cũng không biết kẻ nào tung tin đồn ác ý như vậy, tiểu bạch hồ rõ ràng là rất thông minh lanh lợi, ta không hiểu vì sao mọi người lại cho rằng nó bị thiếu mất một phách. Có điều, nó không thể hóa thành người, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể ngước đôi mắt ươn ướt nhìn ta. Ta không biết nó tên gì, bèn tự nghĩ ra một cái tên.

"Tiểu bạch hồ, ta gọi ngươi là Cổ Nguyệt đi, có được hay không? "Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân." Là một cái tên hay đó!"

Ta không đọc nhiều sách lắm, chỉ là lúc nhỏ từng nghe Mặc Nguyệt đọc qua câu này, liền ghi nhớ trong lòng. Không ngờ cũng có ngày dùng đến.

Từ hôm đó, ta vẫn một mình trong tòa nhà quạnh vắng, nhưng không còn cô đơn nữa. Ta thường ôm Cổ Nguyệt ngắm trăng, rồi lại nghĩ, không biết lúc Mặc Nguyệt còn nhỏ có phải cũng giống như Cổ Nguyệt bây giờ hay không, toàn thân trắng muốt, chín cái đuôi mềm mại như bông.

Mặc Nguyệt thi thoảng vẫn trở về, nhưng rồi lại vội vàng đi. Chàng vẫn rất mực ôn hòa với ta, chẳng qua là, giữa chúng ta, không hề có cảm giác phu thê hạnh phúc, mà chỉ  kính nhau như khách. Ta từng tin rằng, bản thân có thể cứu vãn mối lương duyên lạnh như băng này. Ta biết mình không giỏi giang, không đảm đang, thế nên ta cố gắng học, học nấu ăn, học pha trà, học làm một hiền thê lương mẫu. Ta ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần mình cố gắng trở nên hoàn mỹ, thì có sẽ sánh vai cùng một người hoàn mỹ như Mặc Nguyệt.

Sau này, ta mới biết, thì ra, tình yêu cần sự cố gắng từ cả hai phía, chỉ một mình ta đơn độc nỗ lực, cuối cùng sẽ chỉ là phí công vô ích.

Những ngày ấy, Mặc Nguyệt luôn đi sớm về muộn, thức ăn mà ta nấu ra cũng không có người dùng. Ta bèn mang cho Cổ Nguyệt ăn.

Dù gì, cũng chỉ con tiểu bạch hồ này làm bạn cùng ta.

Có lẽ là khi cô đơn đến tột cùng, người ta thường ảo tưởng rằng những con vật bên cạnh mình biết nói. Ta dường như đã nghe thấy tiểu bạch hồ gọi ta.

Nó gọi: "Thương Tang".

Lâu như vậy, không có ai gọi tên ta, ta suýt đã quên, tên của mình là Thương Tang. "Thương" trong "thương hải", "tang" trong "tang điền".

Ta không phải Long nhi. Trên thế gian này có ngàn vạn con rồng, bọn họ đều là Long nhi. Nhưng trên đời này, chỉ có một mình ta là Thương Tang.

Ta bắt đầu nghĩ, tại sao ta lại yêu một người đến ngu ngốc như vậy, tự cam nguyện đánh mất chính mình, trở thành một kẻ nhạt nhòa trong hàng vạn kẻ kia. Trong khi, ta có thể làm chính mình, một Thương Tang độc nhất vô nhị.

..........

*Chú thích:

(*) "Liễu Nghị truyền" là một truyền kỳ của tác giả Lý Triều Uy thời Đường Cao Tông. Nội dung kể về Liễu Nghị là một sĩ tử thi trượt, trên đường về gặp một thiếu phụ chăn dê xinh đẹp nhưng dáng vẻ tiều tụy. Người ấy nói rằng mình là con gái của Long vương ở hồ Động Đình, vốn lấy con trai thứ của Kinh Xuyên, nhưng bị bạc đãi, nên muốn nhờ Liễu Nghị chuyển thư đến cho cha để báo tình cảnh của mình. Liễu Nghị đem thư xuống Long cung. Em trai Động Đình là Tiền Đường giận quá nên giết con trai của Kinh Xuyên, cứu cháu về, rồi định gả cho Liễu Nghị. Nghị từ chối, xin về, được Long vương ban cho nhiều vàng bạc châu báu. Rốt cuộc Liễu Nghị đến Quảng Lăng lấy vợ, nhưng hễ lần nào thành hôn xong vợ cũng chết. Con gái Long vương thấy vậy bèn nhớ lại việc tao ngộ xưa, muốn báo đáp bèn hóa làm người con gái xinh đẹp họ Lư để kết hôn với Liễu Nghị. Sau hai vợ chồng đều thành tiên.

[1] Thương hải tang điền: bãi bể nương dâu, ý chỉ sự vô thường của nhân thế

[2] Hai cầu trong bài "Tỉnh để dẫn ngân bình" của Bạch Cư Dị, nghĩa là:

"Người sau tường, kẻ trên ngựa nhìn nhau từ khoảng xa,

Một lần thấy nhau đã chợt thấy lòng nhức nhối."

@Tác giả: Dài quá nên mình cắt đôi, còn một phần mai mình sẽ post. Mọi người khoan mắng tôn thượng vì sang phần sau anh mới đáng chửi cùng cực. =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net