Ngộ tiên - Ngoại truyện: Cố mộng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản
MỘNG TRUNG KÝ - NGỘ TIÊN
Ngoại truyện: Cố mộng (1)

"Chuyện cũ như mộng
Tỉnh giấc đoạn trường."

....

Ta là một con rắn, tên gọi Bích Dao.

Cái tên này của ta lấy ý từ bốn câu thơ:
"Khả liên dao đài thụ
Chước chước giai nhân tư
Bích hoa ánh chu thực
Phan chiết thanh xuân thì."

Thật ra, xà tộc của chúng ta nào có tên văn vẻ như thế. Yêu tinh bọn ta mười đứa hết chín là không biết chữ, tên cũng lấy bừa là A Hoàng, Tiểu Hắc gì đó thôi, dù gì yêu tinh lấy đạo hạnh làm trọng, có ai đi so bì tên nào hay hơn làm chi đâu. Trước đây, bởi vì ta là một con rắn nước màu xanh, thế nên mẫu thân bèn gọi ta là Tiểu Thanh. Vừa nghe đã biết màu sắc của con rắn ta, quả là cái tên dễ nhớ dễ gọi.

Sư phụ lại chê tên này tục, đặt cho ta cái tên Bích Dao, rồi đọc mấy câu thơ cổ kia ra giải nghĩa. Nói thật, cho đến bây giờ ta cũng không hiểu hết mấy câu thơ đó nghĩa là gì, chỉ cố gắng học thuộc để lôi ra dọa đám tiểu yêu lâu la thất học thôi.

Ngẫm lại, vị thần văn nhã như sư phụ lại dạy ra một đứa đồ đệ có trình độ văn hóa kém như ta cũng là một sự sỉ nhục.

Nói đến sư phụ, ta luôn tràn đầy cảm giác tự hào. Sư phụ ta là Tử Vi Thần Quân, còn gọi là Tử Vi Đại Đế, ngự tại Tử Vi cung ở cực Bắc Thiên giới, cai quản tất cả tinh tú trên trời. Người là thứ tử của Đẩu Mẫu Nguyên Quân Tây Vương Mẫu, nhiều vị thần có máu mặt trên Thiên giới gặp sư phụ ta cũng phải cúi đầu gọi một tiếng "Nhị điện hạ". Mỗi khi ta gây ra họa gì, gặp được kẻ thù mạnh đến đâu, chỉ cần nói ra tên của sư phụ, tất cả đều nể sợ mấy phần, không dám làm khó ta.

Chính ta cũng phải tự khen bản thân quả là có con mắt nhìn người, năm xưa mặt dày bám đuôi sư phụ quả thật vô cùng đúng đắn.

Một vị thần cao cao tại thượng như vậy, lại chịu nhận ta làm đồ đệ, hơn nữa còn là đồ đệ duy nhất, âu cũng là do ta may mắn.

Năm đó, ta còn là một con rắn nhỏ vừa tròn một trăm tuổi, mới học cách hóa hình người, còn chưa hóa đuôi thành đôi chân được. Khi ấy, ta sống cùng mẫu thân ở Yêu thành trên đỉnh Hoa sơn, xung quanh là đủ loại yêu quái từ rắn rết, bò cạp, đến hoa cỏ, hổ báo.

Lúc đó, ta còn quá nhỏ, cũng không nhớ gì nhiều. Chỉ nhớ, có một ngày nọ, mẫu thân vội vàng giấu ta trong động sâu, sau đó chạy đi đâu mất. Ta cuộn tròn người trong động, nghe thấy tiếng chém giết ầm ĩ bên ngoài không ngừng vang lên. Một lúc sau, mọi thứ âm thanh im bặt. Ta chờ rất lâu, vẫn chưa thấy mẫu thân quay về.

Sau đó, có kẻ bước vào động, túm ta ra ngoài, quăng mạnh xuống đất, bên cạnh còn có những yêu quái khác cũng bị bắt tới. Ta đau đớn hóa thành hình người, trạc cỡ đứa bé năm, sáu tuổi ở trần gian, nhưng chiếc đuôi rắn không giúp ta đứng vững như con người, chỉ đành bò rạp dưới đất.

Ta hoảng sợ ngẩng đầu lên, trông thấy cả Hoa sơn đã bị đốt trụi, khắp Yêu thành trở nên một vùng hoang tàn, trên mặt đất la liệt xác yêu tinh. Trong đó có cả mẫu thân ta.

Có rất nhiều người đang đứng trước mặt ta, ai cũng gươm giáp sáng lòa, mặt đằng đằng sát khí. Đứng đầu là một người mặc kim giáp, tay cầm trường thương, thần sắc lạnh lùng như băng. Hắn ta chẳng thèm liếc nhìn ta một cái, chỉ ra lệnh cho mấy tên bên cạnh:
"Giết hết đi."

Mấy tên kia tiến lại gần ta, vung kiếm chém chết mấy yêu quái cạnh bên, sau đó tới lượt ta. Ta sợ hãi cuộn tròn người lại, chỉ thấy ánh kiếm sáng lòa lạnh lẽo lóe lên, ta nhắm nghiền mắt lại, chờ đợi cái chết cận kề.

Đúng lúc này, thanh kiếm kia lại bị đánh bật ra, "keng" một tiếng rơi xuống đất.

Ta kinh ngạc, he hé mắt ra nhìn, chỉ thấy một bóng người đứng chắn trước mặt mình, vạt áo trắng phất phới bay bay trong gió, trắng muốt chẳng nhuốm bụi trần.

Sau đó, ta đã nghe thấy một giọng nói êm tai nhất trần đời. Người ấy bảo:
"Huynh trưởng, tiểu xà này chỉ là một đứa bé vô tội, chẳng can dự gì đến chuyện này. Trời cao có đức hiếu sinh, chúng ta là thần tiên lại càng phải bao dung nhân từ, sao có thể lạm sát vô tội?"

Ta cảm động đến rơi nước mắt, gật đầu lia lịa tán thành.

Cái người mặc kim giáp kia không chịu nghe lời hay lẽ phải, còn hừ lạnh một tiếng, nói:
"Nhổ cỏ phải nhổ cho tận gốc. Lòng dạ đàn bà như ngươi sao làm được việc lớn?"

Ta sợ vị bạch y tiên nhân kia cũng bị hắn ta thuyết phục, vội vàng hóa lại thân rắn, quấn lấy cổ tay người nọ, dụi dụi đầu vào tay người nịnh nọt.

Vị tiên nhân ấy thấy vậy, chỉ khẽ mỉm cười, nhìn ta bằng vẻ mặt vô cùng dịu dàng từ bi. Người đưa tay xoa xoa cái đầu rắn nhỏ xíu của ta, nói:
"Đừng sợ."

Ta chỉ nghe được tới đó, đã mệt nhoài ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ vẫn quên không quấn chặt lấy cổ tay của người nọ, chỉ sợ bị vứt bỏ.

Đợi khi ta tỉnh dậy, đã thấy mình ở trên Cửu Trùng Thiên.

Ta dò dẫm bước ra ngoài, bỗng bắt gặp vị tiên nhân nọ ngồi bên bờ Thiên Trì. Vẫn bạch y thắng tuyết, vẫn tóc đen như thác, thần sắc vẫn điềm tĩnh thong dong như nhìn thấu hồng trần, nhưng lần này nửa thân dưới của người lại là một chiếc đuôi dài màu bạc lấp lánh.

Hóa ra tiên nhân cũng cùng họ rắn với ta.

Ta còn chưa kịp nhìn kỹ chiếc đuôi ấy, người đã phát hiện ra ta, thoáng chốc chiếc đuôi đã biến mất.

Vị tiên nhân nọ nhìn ta, cười nói:
"Tiểu xà, ngươi đã tỉnh dậy rồi à? Bản tôn lệnh tiên đồng đưa ngươi về lại Hoa sơn nhé?"

Ta lập tức hoảng sợ, vội vàng chạy tới gần, ngồi xuống bên chân người, ôm chân người khóc lóc nói:
"Tiên nhân, xin người giữ tiểu xà ở lại... Bây giờ cả Hoa sơn bị thiêu rụi rồi, con quay về cũng không có gì để ăn, nói không chừng còn bị những yêu quái khác ăn luôn... Tiên nhân đừng đuổi con đi mà, dù gì chúng ta cũng là đồng loại, người hãy thu nhận con đi..."

Có lẽ ta khóc quá thảm thiết, bạch y tiên nhân cũng không đành lòng, đưa tay xoa đầu ta, nói:
"Đừng khóc nữa."

Ta quệt nước mắt, ngước nhìn lên, cười hỏi:
"Tiên nhân, vậy là người chịu thu nhận tiểu xà rồi ư?"

Bạch y tiên nhân khẽ cười, đưa bàn tay thon dài như ngọc cốc nhẹ vào đầu ta một cái, nói:
"Con rắn nhỏ hồ đồ nhà ngươi, ngay cả đồng loại cũng nhận nhầm sao..."

Ta đưa tay sờ sờ đầu, ai oán nói:
"Tiên nhân cốc như vậy người ta bị ngốc thật thì sao..."

Tiên nhân lắc lắc đầu, thở dài bảo:
"Ngươi quay về phàm gian đi. Nơi này không thích hợp với ngươi."

Ta lại rưng rưng nước mắt, lay lay tay áo người, nức nở nói:
"Xin tiên nhân hãy thu nhận tiểu xà, con có thể làm thị nữ hầu hạ người, cái gì con cũng làm được hết, chỉ cần người đừng đuổi con đi thôi..."

Tiên nhân liếc nhìn ta, không nói có nhận ta hay không, lại hỏi:
"Ngươi đã biết chúng ta là kẻ thù đến giết hại các ngươi, lẽ nào không căm hận chúng ta hay sao?"

Ta ngẩn ra, đáp:
"Mẫu thân từng nói, Yêu giới vốn luôn chém giết lẫn nhau, người không giết ta thì ta cũng giết người, thắng làm vua, thua làm giặc, kẻ mạnh là lớn nhất, có thua cũng chỉ trách bản thân yếu ớt vô dụng thôi, chẳng có gì phải căm thù cả."

Chắc có lẽ tiên nhân cũng không ngờ ta lại đáp với giọng bình thản như vậy, hơi sửng sốt. Người im lặng một lúc lâu, chợt bảo:
"Bản tôn không thiếu thị nữ."

Nói đoạn, tiên nhân đã bỏ đi mất.

Ta cũng không nản lòng, người đi đâu thì ta bám theo đó, người đọc sách thì ta pha trà, người viết chữ thì ta mài mực, người đi ngủ thì ta trải chăn... Cứ như vậy, ta đã ở Tử Vi cung một tháng.

Có một ngày, khi ta đang loay hoay quét dọn trước cửa cung, tiên nhân bỗng bước ra, ngoắc ta lại gần, khẽ nói:
"Chẳng phải bản tôn đã nói không thiếu thị nữ hay sao?"

Ta buông chổi xuống, òa khóc, nghẹn ngào van xin:
"Xin tiên nhân đừng đuổi tiểu xà đi mà..."

Tiên nhân khẽ thở dài, bảo:
"Nếu ngươi muốn ở lại thì phải làm lễ bái sư, bái ta làm sư phụ, từ nay phải nghe lời ta dạy bảo."

Ta lập tức nín khóc, cũng chẳng quan tâm đến sư phụ có nghĩa gì, chỉ cần được ở lại là tốt rồi, bèn ngước mắt hỏi:
"Tiểu xà phải làm sao để bái sư?"

Tiên nhân mỉm cười, bảo:
"Ngươi quỳ xuống, cúi lạy ta ba cái là được."

Ta lập tức làm theo, quỳ sụp xuống, cúi lạy người ba cái, gọi:
"Sư phụ."

Sư phụ xoa đầu ta, khen:
"Ngoan lắm."

Từ đó, ta có tên Bích Dao. Sư phụ thường gọi ta là Dao nhi.

Lúc ấy, mẫu thân không còn, ta chỉ muốn tìm một chỗ dựa để được che chở, nào ngờ bản thân lại vớ được một chỗ dựa vững chắc bậc nhất Thiên giới.

Mãi đến tận sau này, ta mới biết sư phụ không phải tiên, mà là thần. Từ khi sinh ra đã là thần, lại còn là thần long, tôn quý vô ngần, muôn người kính bái.

Ta cũng chẳng rõ vì sao sư phụ lại nhận mình làm đồ nhi, nhưng người quả thật rất tốt với ta. Sư phụ chỉ có một mình ta là đồ đệ, ngoài việc dạy dỗ pháp thuật tu hành, người còn dạy ta học chữ đọc sách, dạy cả đạo lý luân thường.

Ta vốn là một con rắn, cho dù có hóa được thành hình người, xà tính vẫn khó chừa. Sư phụ rất kiên nhẫn dạy ta từng li từng tí, từ cách đi đứng đến cách cầm bút, cầm đũa. Ta không biết búi tóc, mẫu thân của ta cũng là rắn, lại càng không biết búi tóc để mà dạy cho ta. Sư phụ bèn búi tóc giúp ta. Mỗi sáng, việc đầu tiên mà ta làm chính là đi tìm sư phụ, sau đó ngoan ngoãn ngồi trước gương. Chờ sư phụ búi tóc cho mình xong, ta sẽ quay đầu lại, nhoẻn miệng cười hỏi:
"Sư phụ, đồ nhi có đẹp không?"

Xà yêu vốn thích đẹp, rất để ý tới dung mạo của mình. Ta biết thừa sư phụ sẽ khen mình, nhưng vẫn thích hỏi để được nghe người khen.

Quả nhiên, lần nào sư phụ cũng xoa đầu ta, bảo:
"Đẹp lắm."

Ta không phải là con rắn chăm chỉ, thường ngày cũng không cần mẫn học hành, lại còn thường xuyên gây họa phạm lỗi.

Ta nhớ, có một lần ta bắt được một con thỏ, đã lâu không được ăn thịt, thấy hơi thèm, bèn mang con thỏ tội nghiệp đó đi hầm với linh chi bên bờ Thiên Trì, cuối cùng ra được một nồi canh thơm ngon.

Lúc sư phụ trở về, ta hớn hở dâng lên một bát canh cho người.

Sư phụ không ăn ngay, mà đưa mắt nhìn bát canh, rồi lại liếc nhìn ta, hỏi:
"Dao nhi, linh chi này ở đâu ra?"

Ta hí hửng đáp:
"Đồ nhi thấy mọc bên bờ Thiên Trì, nên hái về nấu với thịt thỏ."

Sư phụ hơi tái mặt đi, khẽ thở dài, nói:
"Linh chi này chỉ còn một năm nữa là đủ ngàn năm, vốn dĩ vi sư dự định làm quà tặng mừng thọ cho mẫu hậu."

Ta run lên, cúi đầu thấp xuống, không dám ngước nhìn người.

Sư phụ lại hỏi:
"Còn thịt thỏ này thì sao?"

Ta lí nhí đáp:
"Đồ nhi thấy có con thỏ đi lạc vào Tử Vi cung của chúng ta cho nên..."

Sư phụ nhíu mày lại, bảo:
"Cả Thiên giới chỉ có một con thỏ duy nhất, đó là thỏ ngọc ở Quảng Hàn cung."

Ta càng cúi đầu thấp hơn, thì thầm nói:
"Hằng Nga cô cô chỉ là Thái Âm Tinh Quân, thuộc quyền quản lý của sư phụ, xưa nay giao tình rất tốt, sư phụ nói với cô cô một tiếng... chắc là không sao đâu..."

Sư phụ càng nhíu chặt mày lại, vẻ mặt có vẻ không vui.

Ta vội nhích lại gần, lay lay tay áo của người, nài nỉ:
"Sư phụ, người đừng giận mà, đồ nhi biết lỗi rồi, sau này không phạm sai nữa..."

Mỗi lần ta phạm lỗi gì, chỉ cần lay lay tay áo người như thế, sư phụ tất sẽ hết giận.

Bấy giờ cũng vậy, sắc mặt sư phụ quả thật dịu đi một chút. Người lại thở dài, nói:
"Lần nào ngươi cũng chỉ biết nịnh vi sư, rồi vẫn tái phạm như cũ. Dao nhi, không phải ai cũng sẽ mềm lòng với ngươi như vi sư đâu. Bây giờ có vi sư che chở ngươi, lỡ như ngày nào đó không có vi sư thì sao?"

Ta cười hì hì, ôm cánh tay của người, tựa đầu vào vai người, đáp:
"Thế nên đồ nhi sẽ mãi mãi ở bên cạnh sư phụ, cho đến vạn năm, vạn vạn năm. Có sư phụ che chở, đồ nhi còn sợ gì chứ?"

Sư phụ lại chẳng vui vẻ chút nào, khẽ than rằng:
"Thế sự vô thường, có ai biết được tương lai ra sao."

Khi ấy, ta chẳng quá để tâm, cứ ỷ y vào sự che chở của sư phụ. Nào ngờ, một lời thành sấm, rồi cũng có một ngày, ta phạm phải sai lầm lớn, mà sư phụ đã chẳng thể che chở cho ta nữa.

Chuyện xưa như mộng, chớp mắt theo gió bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net