Quỷ phu - ngoại truyện: Cùng quân nối tiếp tiền duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Lai sinh chi nhật, nguyện vi phu phụ như sơ.》

Nếu có kiếp sau, vẫn nguyện kết làm phu thê như thuở ban đầu.

Ngoại truyện: Cùng quân nối tiếp tiền duyên

Mộ Ôn Ngọc như xác không hồn, lầm lũi đi theo Hắc Bạch Vô Thường xuống Minh giới. Nơi này không có ánh sáng, không phân ngày đêm, chỉ thấy những vong hồn dật dờ lướt qua, không một tiếng động, không một hơi thở. Dọc hai bên đường là những khóm hoa bỉ ngạn đỏ rực, mùi hương của chúng quẩn quanh nơi chóp mũi Mộ Ôn Ngọc, đưa những ký ức sinh tiền hiện về trong tâm trí. Những chuyện từng xảy ra lần lượt lướt qua trong đầu chàng, từ ngày đầu tiên gặp gỡ biểu muội ở Yến Tử ổ, cho đến khi ly biệt, sau đó trùng phùng, rồi lại vĩnh viễn biệt ly. Đời người như giấc mộng, chớp mắt đã tan biến.

Bước qua con đường trải đầy hoa bỉ ngạn đỏ rực, các quỷ hồn sẽ dừng chân trước Vọng Hương đài, quay đầu nhìn lại cố hương nơi trần thế một lần cuối, cũng là lần cuối cùng trông thấy người thân ở đời này kiếp này.

Mộ Ôn Ngọc thẫn thờ đứng trước Vọng Hương đài. Chỉ thấy nơi đó hiện lên hình bóng một thiếu phụ, nàng địu con trên lưng, tất bật chạy tới chạy lui trong một quán ăn nhỏ. Có người khách trông thấy đứa bé, liền xuýt xoa:

"Đứa bé dễ thương quá, trông không giống cô lắm, chắc là giống phụ thân nó nhỉ?"

Nụ cười xã giao trên khuôn mặt thiếu phụ chợt tắt ngấm. Nàng cúi đầu, khẽ đáp:

"Phải."

Vị khách kia không phát hiện ra tâm trạng ủ dột của nàng, lại hỏi:

"Vậy phụ thân nó ở đâu, sao lại để cô một mình vất vả như vậy?"

Thiếu phụ quay mặt đi, lau vội giọt nước mắt, đáp:

"Chàng ấy... đang ở trên trời, dõi theo hai mẹ con ta."

Vị khách kia bấy giờ mới nhận ra mình lỡ lời, vội xin lỗi nàng, sau đó liền im lặng mà ăn.

Cảnh vật chung quanh lại thay đổi, thoáng chốc đã là buổi tối. Thiếu phụ ngồi may áo bên ngọn đèn leo loét, thi thoảng lại với tay đưa nôi ru con ngủ. Bất chợt, nàng dừng mũi kim, lặng lẽ ngắm nhìn đứa con trong nôi, nhìn mãi, nhìn mãi, cho đến khi nước mắt chảy ra.

Mộ Ôn Ngọc nhìn cảnh tượng hiện ra trước mắt, thoáng ôm mặt cúi đầu, bờ vai khẽ run lên.

Quỷ sai đã nhìn thấy quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, mặt không chút cảm xúc, lạnh lùng giục:

"Mau đi thôi, sắp tới giờ đầu thai rồi."

Mộ Ôn Ngọc quay đầu nhìn thê tử cùng con trai lần cuối, rốt cuộc cũng phải bước tiếp.

Con đường tăm tối u ám ấy đưa chàng đến bên một bờ sông. Nước sông đen ngòm, bên dưới vọng lại tiếng kêu la thảm thiết ghê rợn của các vong hồn. Có một bà lão đứng ở đầu cầu Nại Hà, mỉm cười đưa một bát canh cho chàng, nói:

"Uống đi, uống xong bát canh này, mọi đau khổ của tiền kiếp đều sẽ tan biến hết, bắt đầu một cuộc đời mới."

Mộ Ôn Ngọc lắc lắc đầu, nói:

"Ta không uống canh này, ta không thể quên đi nương tử."

Mạnh Bà thở dài, khuyên:

"Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ. Nếu không uống canh, ngươi phải chịu hình phạt dưới đáy sông Vong Xuyên năm trăm năm, mới có thể đầu thai. Hình phạt ấy không hề dễ vượt qua, từ trước đến nay chẳng có mấy kẻ chịu đựng nổi năm trăm năm, cuối cùng đều bỏ cuộc. Trong khi ngươi chịu khổ ở dưới đó, nương tử của ngươi đã đầu thai mấy kiếp, quên lãng ngươi đi, cùng người khác tình nồng mật ý. Giả sử ngươi chịu được nỗi khổ đó, mang theo ký ức đầu thai kiếp khác, lại cũng chưa chắc sẽ gặp lại nàng. Giả sử ngươi gặp được nàng, nàng cũng chưa chắc sẽ nhớ ra ngươi, càng không nhất định sẽ yêu ngươi. Đánh đổi như vậy, có đáng không? Chi bằng uống cạn bát canh này, quên hết vướng bận, thanh thản mà đầu thai."

Mộ Ôn Ngọc khẽ cười, nói:

"Không cần nàng nhớ đến ta, chỉ cần ta nhớ nàng, vậy là đủ rồi."

Mạnh Bà lắc đầu thở dài, cuối cùng lấy lại bát canh, gọi quỷ sai giải chàng xuống đáy sông Vong Xuyên.

Tương truyền, Đức Phật khi còn tại thế có một đệ tử tên là A Nan. A Nan yêu một cô gái, nguyện vì nàng mà hóa thân thành cây cầu đá, chịu năm trăm năm phong sương, năm trăm năm mưa gió, chỉ đổi lấy một lần nàng bước qua cây cầu đó.

Mộ Ôn Ngọc tuy không thể hóa thân thành cầu Nại Hà, thế nhưng chàng cũng ở dưới đáy sông, chịu đủ mọi loại đau đớn giày vò. Mỗi lần đau đến chịu không nổi, chàng luôn nghĩ đến nàng, thế rồi lại có thể vượt qua thêm một ngày.

Ngày nối tiếp ngày, năm nối tiếp năm. Đến một ngày nọ, chàng trông thấy Vương Mật Nhi bước lên cầu Nại Hà. Chàng cất tiếng gọi:

"Mật Nhi... Mật Nhi..."

Nàng quay đầu, thoáng nhìn một cái, không thấy một ai, lại dửng dưng bước tiếp. Bước qua cầu Nại Hà, mọi ký ức tiền kiếp liền tan ra. Mà chàng, chỉ có thể ở dưới đáy sông tăm tối, trơ mắt nhìn nàng lướt qua trước mắt mình.

Đó là một nỗi đau nhói tận tâm can, đau hơn bất kỳ loại khổ hình nào.

Thấm thoát năm trăm năm cũng qua, chàng vẫn ở đó, cắn răng chịu đựng đau đớn, hết lần này đến lần khác nhìn người mình yêu bước vào lục đạo luân hồi. Người trên cầu, kẻ dưới sông, lại không cách nào chạm vào nhau, không cách nào nói với nhau một câu.

Cuối cùng, hạn kỳ năm trăm năm cũng kết thúc. Mộ Ôn Ngọc được ra khỏi Vong Xuyên, tập tễnh bước qua cầu Nại Hà.

Kiếp này, chàng đầu thai vào một gia đình thương nhân họ Ôn. Có lẽ là số trời đã định, chàng vẫn không có sức khỏe tốt, đôi chân lại bị tật, không thể đi đứng như người bình thường. Mang theo ký ức tiền kiếp, chàng tìm cách thuyết phục phụ mẫu dời đến Yến Tử ổ, lấy cớ nơi đó yên tĩnh, non xanh nước biếc, thích hợp dưỡng bệnh. Trở về chốn xưa, chàng cho người xây Ôn phủ dựa vào Mộ phủ đã bị thiêu rụi trước kia. Mỗi ngày, chàng đều ngồi trong ngôi đình giữa hồ sen, vừa gảy đàn, vừa nhớ nàng da diết, lại vẫn không thể đi tìm kiếm nàng. Bởi vì, chàng bây giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Mười ba năm trôi qua, chàng ngày ngày đều bị nỗi nhờ giày vò, chờ đợi cuộc trùng phùng trong vô vọng.

Có lẽ là ông trời cũng không nỡ đày đọa chàng thêm, ngày hôm ấy, khi chàng đang gảy một khúc "Hậu đình hoa" ở lương đình, chợt nghe thấy tiếng bước chân. Quay đầu nhìn lại, liền gặp nàng.

Đã lâu như vậy, nhưng chỉ cần một liếc mắt, chàng liền nhận ra, đó là Mật Nhi của chàng.

Chàng vui sướng đến không dám tin là thật, muốn lao tới ôm lấy nàng, nhưng lại không thể.

Bởi vì, đôi chân tàn phế.

Bởi vì, bây giờ, trong mắt nàng, chàng chỉ là một người lạ.

Ở trên đời, chẳng điều gì xót xa cho bằng, rõ ràng từng tình nồng ân ái đến vậy, rốt cuộc, lại trở thành hai kẻ xa lạ, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ăn xong hồng lăng, Vương Mật Mật lại hỏi chàng:

"Đại ca ca, huynh vẫn còn chưa trả lời, sao huynh lại biết tên muội?"

Chàng cười buồn, đáp:

"Có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau, ở trong cõi tiền kiếp nào đó."

............

Thời gian dần trôi, đã bao mùa hồng lăng qua đi, Vương Mật Mật cũng đã trở thành thiếu nữ mười lăm. Mấy năm nay, chàng đã qua nhược quán từ lâu, lại vẫn lần lữa thành thân, phụ mẫu hối thúc, chàng lại luôn lảng tránh, khiến bọn họ rất sầu lo.

Vương Mật Mật thường xuyên qua tìm chàng, có hôm là chui lỗ chó, có hôm là leo tường. Nàng là một cô nương rất hoạt bát, rất hiếu động. Nàng thường nói, ước mơ của nàng chính là có thể đi khắp đại giang nam bắc, tự do nhìn ngắm thế giới rộng lớn.

Vì thế, đã bao lần lời muốn thốt ra miệng, cuối cùng chàng lại im lặng. Thứ nàng muốn, chàng vẫn không thể cho nàng.

Trong đầu chàng, có hai luồng suy nghĩ đang giao đấu với nhau. Một cái bảo chàng hãy buông tay, nàng còn có cả một tương lai phía trước, không nên bị trói buộc vào một phế nhân. Một cái khác lại nói, chàng khó khăn lắm mới chờ đợi được ngày này, tại sao không thể ích kỷ một lần, giam giữ nàng ở bên cạnh mình, vĩnh viễn không rời xa nữa.

Đang lúc chàng rối rắm giữa hai suy nghĩ đó, Vương Mật Mật lại tới thăm chàng.

Đêm hôm ấy, trăng rất sáng, rất tròn, rất đẹp. Nàng gối đầu lên chân chàng, thủ thỉ hỏi:

"Đại ca ca, tại sao huynh vẫn chưa thành thân? Ca ca của muội nhỏ hơn huynh nhiều, tháng trước cũng cưới tẩu tẩu rồi."

Chàng khẽ cười, nói:

"Có ai lại muốn gả cho một phế nhân chứ?"

Nàng vội lắc đầu, bảo:

"Muội thấy rất nhiều tỷ tỷ muốn gả cho huynh, chỉ là huynh lạnh nhạt với người ta quá thôi!"

"Còn muội thì sao?", chàng bật thốt ra miệng câu hỏi chôn dưới đáy lòng bấy lâu, nhưng lại không có dũng khí nghe câu trả lời, liền sửa lại, "Ý ta là muội có dự tính ra sao, khi nào thì xuất giá?"

Vương Mật Mật bật cười, nói:

"Muội không xuất giá sớm như vậy đâu, muội còn chưa đi du ngoạn đại giang nam bắc mà! Đúng rồi, quên nói với huynh, muội sắp rời đảo, phụ thân đã cho phép muội đi du ngoạn một chuyến!"

Chàng sững sờ, khẽ hỏi:

"Khi nào muội khởi hành?"

Vương Mật Mật vui vẻ đáp:

"Ngày mai."

Chàng lặng người đi. Sau đó, nàng đã nói những gì, chàng cũng không nghe vào một chữ nào nữa, trong tâm trí chỉ nghĩ đến việc ly biệt ngày mai.

Rốt cuộc, đêm đã khuya, nàng đứng dậy, chuẩn bị trở về nhà.

Chàng nhìn nàng quay người về phía mình, chỉ để lại cho chàng một bóng lưng, giống như cái hôm nàng cáo biệt chàng để đi Thượng Ngu ở tiền kiếp. Lúc đó, chàng một mực giữ lễ, một câu níu kéo cũng không nói, để khi trùng phùng đã là nhân quỷ thù đồ, âm dương cách biệt.

Lẽ nào, sống thêm một kiếp, kết cục vẫn như vậy?

Không. Chàng sẽ không ngu ngốc như kiếp trước, luôn sống trong tự ti bệnh tật, bị ràng buộc bởi lễ giáo, cuối cùng chỉ biết im lặng, đến chết mới hối hận.

Vương Mật Mật chuẩn bị bước đi, bỗng nhiên cổ tay lại bị nắm giữ. Nàng nhất thời mất thăng bằng, ngã vào lòng chàng.

Đại ca ca thường ngày vẫn quân tử thủ lễ, bây giờ lại ôm ghì lấy nàng, khẽ nói:

"Đừng đi, nàng đừng đi... Không có nàng, ta không thể sống nổi..."

Giọng chàng vẫn êm ái như vậy, lúc này lại hạ giọng nài nỉ, càng khiến người ta không nỡ lòng nào cự tuyệt. Vương Mật Mật ngẩn ngơ nhìn chàng, không biết phải làm sao.

Cuối cùng, nàng vẫn không thể thốt lên lời từ chối.

Ở một góc nàng không trông thấy được, chàng khẽ cong lên khóe môi.

..............

Tuy Vương lão gia không quá hài lòng khi gả con gái cho một nam nhân có tật ở chân, nhưng Ôn gia cũng môn đăng hộ đối, nhìn Ôn công tử cũng là quân tử đường hoàng, quan trọng nhất là con gái thích, ông cũng chỉ đành bấm bụng mà gả.

Vào một ngày xuân trăm hoa khoe sắc, hoa đào nở rộ trên Yến Tử ổ, Vương Mật Mật bước lên kiệu hoa, gả cho đại ca ca mà nàng quen biết từ lúc nhỏ.

"Đào chi yêu yêu

Chước chước kỳ hoa

Chi tử vu quy

Nghi kỳ thất gia." [1]

Vương Mật Mật ngồi trong tân phòng, lòng vừa hồi hộp vừa sờ sợ. Rất nhanh, có tiếng bánh xe lăn gỗ lạch cạch vang lên, khăn hỉ chầm chậm được nhấc lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, nàng chỉ thấy, phu quân nhìn nàng, mỉm cười dịu dàng. Trong mắt chàng, có một bể nhu tình.

Chàng nhẹ cầm lên một lọn tóc của nàng, tỉ mẩn tết vào đuôi tóc của chàng.

Nàng thấy lạ, hỏi:

"Chàng làm gì vậy?"

Chàng khẽ cười, thì thầm:

"Kết phát vi phu phụ, ân ái lưỡng bất nghi."

Hai đời hai kiếp, mọi thứ cứ như một vòng tròn trong guồng quay luân hồi. Xoay một vòng, cuối cùng cũng viên mãn.

Lâu thật lâu sau, dưới ánh trăng mờ ảo, nàng gối đầu lên chân chàng, mỉm cười nhìn bọn trẻ nô đùa ngoài sân. Bất chợt, nàng khẽ nói:

"Thuở thiếu thời, thiếp cứ nghĩ, tự do chính là phiêu bạt khắp nơi. Bây giờ, thiếp mới hiểu, kỳ thực, tự do, cũng có thể là ở lại, đem lòng mình neo giữ trên người một ai đó. Chỉ cần sống như ý mình muốn, ở bất cứ nơi nào, cũng có được tự do."

Đêm hôm ấy, trăng rất sáng, rất tròn, rất đẹp.

Trăng tròn đầy, người cũng viên mãn.

...............

*Chú thích:

[1] Bài "Đào yêu" trong Kinh Thi, dịch thơ:

"Đào tơ mơn mởn xinh tươi,

Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.

Hôm nay nàng đã theo chồng,

Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui."

.....................

@Tác giả: Có lẽ sẽ có bạn trách tại sao mình không cho anh ma một thân thể toàn vẹn ở kiếp sau để hạnh phúc hoàn mỹ, nhưng mình vẫn cảm thấy không hoàn mỹ mới là hoàn mỹ nhất. Xưa nay tạo hóa thường đố kỵ những gì hoàn mỹ, thế nên thà rằng khiếm khuyết một chút, hạnh phúc là tốt rồi. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net