Quỷ phu - phần II: Cùng quân kết trăm năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Kết phát vi phu phụ

Ân ái lưỡng bất nghi》 [1]

Phần II: Cùng quân kết trăm năm

Vương Mật Nhi hoảng hốt, hỏi:

"Biểu ca, sao tay huynh lại lạnh như vậy?"

Mộ Ôn Ngọc khẽ thở dài, đáp:

"Gần đây ta nhiễm phải chứng thể hàn, cả người luôn lạnh hơn người thường một chút. Vi huynh làm Mật Nhi sợ rồi sao?"

Vương Mật Nhi lắc lắc đầu, chủ động nắm lấy tay chàng, áp lòng bàn tay lạnh lẽo ấy vào má mình, cười nói:

"Mật Nhi không sợ, Mật Nhi chỉ đau lòng cho biểu ca thôi..."

Nàng lớn lên bên cạnh chàng, từ nhỏ đã chứng kiến chàng bị bệnh tật giày vò, trong lòng nàng cũng rất xót. Mọi người ở Mộ phủ đều biết, nàng chính là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Mộ, dì dượng nuôi dưỡng nàng bao năm cũng chỉ vì muốn nàng gả cho vị biểu ca đã sớm bị đại phu phán rằng không sống quá ba mươi tuổi này. Nhưng Vương Mật Nhi không oán trách, cũng không cảm thấy mình thiệt thòi. Phụ thân đưa nàng về Thượng Ngu, vốn là muốn tìm một mối hôn sự khác cho nàng, tránh cái cảnh gả sang Mộ phủ làm quả phụ. Nhưng mà, nàng lại tất tả quay về Yến Tử ổ này. Chỉ bởi, biểu ca từng nói, chàng sẽ ở đây đợi nàng. Vì một câu nói đó, nàng cam nguyện dùng cả đời để đặt cược.

"Biểu ca, muội nghe nói... nghe nói... xung hỉ có thể xua đuổi xui xẻo, khiến người ta nhanh chóng khỏi bệnh, hay là..." Vương Mật Nhi cúi đầu, ngập ngừng nói. Dù gì nàng cũng là nữ nhi, lại chủ động mở lời trước như vậy, khó tránh khỏi xấu hổ.

Mộ Ôn Ngọc dịu dàng xoa xoa khuôn mặt mềm mại của nàng, thở dài nói:

"Mật Nhi, muội biết rõ, biểu ca không thọ được bao lâu..."

Vương Mật Nhi vội ngẩng đầu lên nhìn chàng, kiên định nói:

"Muội không ngại. Không cần biết tương lai ra sao, chỉ cần có thể ở bên huynh ngày nào thì vui vẻ ngày đó, có thể hạnh phúc được bao lâu thì hạnh phúc tới chừng nấy. Tám mươi năm là một đời, mười tám năm cũng là một đời. Đời người đâu quan trọng dài hay ngắn, chỉ cần không hối tiếc, mỗi ngày đều vui vẻ, vậy là được rồi..."

Mộ Ôn Ngọc lẳng lặng nhìn nàng, trong đáy mắt sâu thẳm chợt thoáng qua một tia sáng quỷ dị. Chàng xoa đầu nàng, nói:

"Nha đầu khờ, muội suy nghĩ cẩn thận đi, muội còn có cơ hội rút lại những gì vừa nói."

Vương Mật Nhi nhoẻn miệng cười, vòng tay ôm lấy chàng, thì thầm:

"Muội nghĩ kỹ rồi, muội sẽ không hối hận."

Đáng tiếc, lúc này, nàng không thể nhìn thấy, dưới rèm mi dài như liễu rủ, đôi mắt phượng của Mộ Ôn Ngọc trở nên sâu thẳm, tựa như biển sâu không đáy cuồn cuộn phong ba.

Chàng cúi người, khẽ đặt lên bờ môi nàng một nụ hôn nhẹ như gió thoảng, ôn nhu vô hạn. Vương Mật Nhi như mê bị mê hoặc, chìm trong sự dịu dàng khôn xiết ấy, mơ mơ màng màng bị đặt lên giường.

Hai người đang tình nồng mật ý, bên ngoài lại vọng đến một tiếng gọi thất thanh:

"Vương cô nương! Vương cô nương!"

Tiếng gọi này khiến Vương Mật Nhi bừng tỉnh, cúi đầu nhìn xuống, mới hay thắt lưng của nàng đã người nào đó cởi ra từ lúc nào, hai vạt áo lỏng lẻo không che được cảnh xuân bên trong. Nàng xấu hổ đỏ mặt, vội khép vạt áo lại, nói:

"Muội quên nói cho huynh biết, bên ngoài có một vị công tử đã từng giúp đỡ muội, muốn xin tá túc một đêm..."

Mộ Ôn Ngọc vẫn không ngừng đặt lên cổ nàng chi chít những nụ hôn, lơ đễnh bảo:

"Nếu chỉ là tá túc một đêm, vậy thì cứ nghe theo Mật Nhi an bài đi. Từ nay về sau, nàng chính là nữ chủ nhân ở nơi này."

Vương Mật Nhi thoáng rụt cổ tránh né từng cái hôn nóng rực kia, lí nhí nói:

"Vậy muội... muội ra ngoài sắp xếp phòng cho Trương công tử..."

Mộ Ôn Ngọc khẽ cười, nói:

"Chuyện nhỏ này để hạ nhân làm là được rồi."

Dứt lời, chàng gọi một tiếng:

"Cao thúc."

Bên ngoài cửa bỗng xuất hiện một bóng đen khom lưng đợi lệnh. Vương Mật Nhi đang thắc mắc Cao thúc này là ai, rõ ràng gia nhân trong phủ trước kia dường như chẳng có người nào họ Cao, thì lại nghe biểu ca nhẹ giọng căn dặn:

"Cao thúc, ông ra ngoài mang vị công tử kia tới phòng khách đi."

Cao thúc nọ "dạ" một tiếng, sau đó nhanh chóng biến mất, tốc độ thật khiến người ta thấy kinh ngạc.

Vương Mật Nhi chưa kịp trấn định lại, đã nghe biểu ca khẽ dỗ nàng:

"Mật Nhi ngoan, buông tay ra, để biểu ca nhìn nàng."

Vương Mật Nhi đỏ mặt, lại thầm nghĩ, trước sau gì nàng cũng là người của biểu ca, thân thể này sớm muộn cũng phải cho chàng, chi bằng thuận theo chàng, để chàng vui vẻ.

Nàng chầm chậm buông tay ra, để cho vạt áo he hé mở. Biểu ca xoa đầu nàng, khen một tiếng:

"Mật Nhi ngoan."

Sau đó, bộ xiêm y màu ngó sen của nàng dần dần tuột ra khỏi đầu vai, cuối cùng là đà như cánh bướm rơi xuống mặt đất. Vương Mật Nhi cảm thấy như mình đứng giữa hai tầng băng và lửa, thân thể biểu ca lạnh tựa băng, nhưng những nơi trên người nàng bị chàng chạm vào thì lại nóng rực như lửa.

Đêm khuya canh thâu, trên Yến Tử ổ tĩnh lặng vô cùng, chỉ có tiếng nức nở không ngừng của nàng dưới thân biểu ca, hòa cùng tiếng kẽo kẹt của chiếc giường vang lên trong đêm.

Một đêm thật dài dần trôi qua.

...........

Ở bên này, Trương Thiếu Khanh được ông lão quản gia mặt lạnh như xác chết kia đưa tới gian phòng nhỏ dành cho khách, hắn vừa quay lại, đã không thấy ông ta đâu, chỉ đành tự mình đi vào. Gian phòng này cũng không phải dột nát, nhưng lại có vẻ tiêu điều lạnh lẽo, tựa hồ đã lâu không có hơi người, trong không khí luôn ám một mùi ẩm mốc khó chịu. Trương Thiếu Khanh ngồi xuống bàn, chợt hắt xì liên tục. Nhìn lại, hắn mới thấy trên bàn bụi đã đóng một lớp dày, có vẻ mấy năm chưa được quét dọn.

Thật kỳ lạ, cho dù nơi này là phòng cho khách ở tạm, gia nhân trong phủ hẳn cũng phải thi thoảng quét dọn một lần chứ?

Hắn nằm lên giường, cả đêm trằn trọc không ngủ, trong lòng mơ hồ linh cảm có sự kỳ quái. Bên ngoài, tiếng gió rít không ngừng vọng vào tai hắn, càng khiến hắn bất an, không thể chợp mắt.

...........

Đến canh ba, gà gáy sáng, Vương Mật Nhi mới được buông tha. Nàng mệt mỏi rã rời, cảm thấy như sức lực của mình cũng bị hút cạn, chỉ muốn vùi trong lòng biểu ca ngủ một giấc.

Trong bóng đêm, Mộ Quân Ngọc nằm nghiêng người, chống tay nhìn tiểu cô nương đang say ngủ. Sắc mặt của nàng hơi tái đi so với vừa nãy, ấn đường cũng tối đen. Chàng khẽ thở dài, cúi xuống nhẹ hôn lên trán nàng, thì thầm:

"Mật Nhi, đừng hận ta."

Vừa lúc đó, có một cơn gió thổi mạnh qua, khiến cánh cửa sổ bật tung ra. Gió lạnh tràn vào, thiếu nữ co người lại, càng nép sát vào lòng biểu ca. Chàng khẽ cười, vòng tay ôm lấy nàng, đoạn phất tay áo một cái, cánh cửa sổ nhẹ nhàng đóng lại.

Trời hừng sáng.

Mặt trời vừa ló dạng, Trương Thiếu Khanh đã phải từ biệt lên đường. Hắn cố tình muốn đợi Vương Mật Nhi để nói vài câu nhắc nhở về sự kỳ quái trong tòa phủ đệ này, nhưng nghe Cao thúc kia lạnh lùng bảo biểu tiểu thư còn đang ngủ trong phòng của công tử, tâm tình của hắn thoáng chốc vô cùng ủ dột, chẳng còn tâm trí chờ đợi nàng nữa, liền mượn một chiếc thuyền lên đường.

Lúc hắn rời khỏi Yến Tử ổ, vài ngư dân ở xa trông thấy hắn, chẳng rõ vì sao tất cả đều hoảng hốt, ra sức chèo thuyền bỏ đi, dáng vẻ cứ như là gặp ma. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, cũng có chút lo lắng cho Vương cô nương. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn chưa từng gặp Mộ công tử kia, nhưng linh cảm cho hắn biết, kẻ này tuyệt đối không đơn giản, Vương cô nương tâm tư đơn thuần, khó tránh khỏi chịu thiệt.

Trong lúc Trương Thiếu Khanh suy nghĩ rối như tơ vò, ở Yến Tử ổ, Vương cô nương mà hắn tâm tâm niệm niệm đang cười tươi như hoa mặc vào hỉ phục. Chính tay biểu ca giúp nàng thay hỉ phục, sau đó chải tóc, trang điểm cho nàng, nàng hạnh phúc đến mức khóe môi luôn bất giác tủm tỉm cười.

Chỉnh trang xong xuôi, chàng đi lấy mũ phượng đội lên cho nàng. Vương Mật Nhi nhìn vào gương đồng, chợt giật mình, rõ ràng biểu ca đứng ở phía sau nàng, nhưng trong gương lại không có bóng một ai. Nàng định thần lại, chớp mắt một cái, nhìn vào trong gương, lại thấy biểu ca đang mỉm cười đội lên phượng quan cho nàng. Nàng nhẹ thở ra, cho rằng mình hoa mắt, cũng không để trong lòng.

Hôn lễ của nàng và biểu ca diễn ra rất lặng lẽ đơn sơ, không khách mời, cũng chẳng có họ hàng dòng tộc. Vương Mật Nhi cũng không cảm thấy tủi thân. Từ nhỏ, nàng đã lên đảo này chăm sóc biểu ca, ít giao thiệp với người bên ngoài, cũng bị ảnh hưởng bởi tính tình trầm lặng của chàng, luôn thích yên tĩnh.

Bái đường xong, biểu ca đưa nàng vào tân phòng. Bấy giờ, trời đã chạng vạng tối. Khăn hỉ trên đầu nàng được từ từ vén lên, Vương Mật Nhi ngẩng đầu, chỉ thấy biểu ca đang mỉm cười nhìn nàng, trong mắt chàng như chứa cả một trời ôn nhu, khiến nàng ngẩn ngơ, thoáng chốc quên mất đêm nay là đêm nào.

Biểu ca vươn tay thắp lên đôi nến long phụng, lại rót ra hai ly rượu giao bôi, đưa cho nàng một ly. Vương Mật Nhi nhận lấy, vòng tay cùng chàng uống cạn ly rượu.

Từ lúc này, hai người đã chính thức là phu thê.

Vương Mật Nhi lập tức sà vào lòng chàng, tựa như một đứa trẻ không thể thiếu hơi mẹ dù chỉ một khắc. Hai người lớn lên cạnh nhau, rồi lại chia xa ba năm, bây giờ gặp lại, tất nhiên là quyến luyến không rời.

Biểu ca bỗng cầm lấy một lọn tóc của nàng, sau đó nhẹ nhàng tết vào lọn tóc mềm mại như nhung tơ của chàng. Nàng còn đang ngơ ngẩn, chàng đã mỉm cười, nói:

"Kết phát vi phu phụ, ân ái lưỡng bất nghi."

Đúng lúc ấy, trời đổ mưa to, sấm chớp rạch ngang trời, tiếng sấm ì đùng nổ vang.

Nhưng bất kể mưa gió thét gào thế nào, cũng không thể ảnh hưởng đến cảnh xuân mặn nồng bên trong tân phòng. Trên chiếc giường ấy, phía sau tầng tầng lớp lớp màn the buông xuống, Vương Mật Nhi mặc cho chàng đưa mình dạo qua một vòng cả thiên đường lẫn địa ngục, tiếng mưa che đi những âm thanh mờ ám vang lên từng đợt. Đến cuối cùng, nàng ôm chặt lấy chàng, nghẹn ngào nấc lên một tiếng.

Tột cùng của hạnh phúc.

Sau khi gió tạnh mưa ngừng, nàng cũng ngủ thiếp đi, biểu ca âu yếm hôn lên gương mặt đã tái xanh của nàng, nhẹ buông một tiếng thở dài rất khẽ.

Một đêm ấy, dân chúng bên bờ Thái hồ mất ngủ, nhà nhà lầm rầm tụng kinh niệm Phật, đến khi trời sáng mới dám ngừng.

Trời tờ mờ, có hai hòa thượng đi ngang qua đấy. Lão hòa thượng dừng bước, đưa mắt nhìn về phía hòn đảo ở ngoài xa kia, chân mày bạc phơ thoáng nhíu lại.

Tiểu hòa thượng hỏi:

"Sư phụ, có chuyện gì vậy ạ?"

Lão hòa thượng lần xâu chuỗi trên tay, thở dài, nói:

"Nơi này âm khí rất nặng, e là có quỷ hồn còn chưa siêu thoát, bám víu trần gian."

"Vậy tiếp theo chúng ta làm gì đây sư phụ?" Tiểu hòa thượng chớp mắt hỏi.

Lão hòa thượng không đáp, chỉ niệm một câu:

"A Di Đà Phật."

Phật âm vang vọng vào sóng nước, truyền đến Yến Tử ổ ở phía xa. Mộ Ôn Ngọc đang ôm thê tử ngủ, bất chợt mở mắt ra, trong đáy mắt thấp thoáng sát khí.

--------------

*Chú thích:

[1] Trích "Biệt thi kỳ 2" của Tô Vũ, dịch nghĩa:

"Kết tóc làm phu thê

Ân ái chẳng nghi ngờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net