Quỷ phu - phần VI: Nhân quỷ chung thù đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền

Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến》 [1]

Phần VI: Nhân quỷ chung thù đồ [2]

Đêm đó, Trương Thiếu Khanh đang mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nghe có tiếng thì thầm bên tai:

"Trương thí chủ... Trương thí chủ..."

Hắn he hé mắt ra nhìn, chỉ thấy một bóng đen đứng trước đầu nằm mình, tức khắc hoảng hốt ngồi bật dậy.

"Ngươi... Ngươi là ma quỷ phương nào?" Trương Thiếu Khanh nép vào góc giường, run run chỉ tay vào bóng đen kia, hỏi.

"Trương thí chủ, xin đừng sợ, tiểu tăng tuy là vong hồn, nhưng không làm hại người." Bóng đen dần dần hiện rõ hình dáng, hóa ra là một tiểu hòa thượng cả người ướt sũng.

Trương Thiếu Khanh vẫn còn sợ hãi, hỏi:

"Ngươi... Ngươi đến đây làm gì?"

"Thí chủ chớ sợ hãi, tiểu tăng tình cờ nghe được thí chủ muốn cứu Vương thí chủ, cho nên mới mạo muội hiện thân tương trợ." Tiểu hòa thượng vội đáp.

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của họ Trương, tiểu hòa thượng bèn kể:

"Cách đây ba tháng, tiểu tăng cùng sư phụ đi ngang qua đây, sư phụ nhìn ra âm khí ở Yến Tử ổ, đoán được có quỷ hồn còn lưu luyến phàm gian, bèn đến đó muốn độ cho y siêu thoát. Nào ngờ, quỷ hồn kia chấp niệm quá sâu, lại cùng với người phàm kết thành phu thê, không muốn đi đầu thai. Sư phụ dùng trận pháp vây khốn y, sau đó đến nhà y khuyên nhủ thê tử y. Đáng tiếc, Vương thí chủ lại bị tà ma mê hoặc che mờ mắt, một mực không tin chúng ta. Quỷ hồn kia quá mạnh, thoát khỏi trận pháp, y ghi hận sư đồ tiểu tăng, ra tay sát hại sư phụ và ta, kế đó bóp nát hồn phách của sư phụ. Lúc y đang định ra tay với hồn phách của tiểu tăng, thì nghe thấy tiếng thê tử gọi, liền vội vàng bỏ đi. Nhờ vậy, tiểu tăng mới giữ lại được một phần tàn hồn này."

Trương Thiếu Khanh đã có chút tin tưởng tiểu hòa thượng, hỏi:

"Tiểu sư phụ nói có thể giúp tại hạ sao?"

Tiểu hòa thượng gật gật đầu, nói:

"A Di Đà Phật, ở Thượng Ngu có một ngôi chùa tên Hàn San tự, trong chùa có một vị cao tăng đắc đạo chuyên hàng yêu phục ma, thí chủ hãy đến đó mời ngài ấy tới đây trừ đi quỷ hồn kia."

Trương Thiếu Khanh mừng rỡ nói:

"Vừa khéo nhà ta ở Thượng Ngu, ngày mai ta sẽ lập tức lên đường trở về."

..............

Lại một buổi hoàng hôn buông xuống Thái hồ, ánh tà dương vàng vọt nhuộm lên mặt hồ một màu vàng lấp lánh tuyệt đẹp. Bấy giờ đương tiết tiểu thử, khí trời có chút oi bức, nhưng nơi này vẫn quanh năm mát lạnh. Vương Mật Nhi cùng phu quân chèo thuyền ra giữa hồ, mặt hồ yên ả soi chiếu bóng hai người quấn quýt bên nhau không rời.

Bỗng nhiên, đôi mắt nàng rực sáng, đưa tay chỉ về phía trước, reo lên:

"Phu quân, bên kia có hồng lăng [3] kìa!"

Phu quân hiểu ý nàng, liền chèo thuyền sang bên đó. Nàng với tay hái hồng lăng, đang muốn bóc vỏ ra, phu quân đã cầm lên bóc thay nàng. Nàng nhìn bàn tay như ngọc của chàng thoăn thoắt bóc vỏ hồng lăng, chợt hoài niệm về tuổi thơ, không khỏi cảm thán:

"Còn nhớ lúc nhỏ mỗi mùa hồng lăng kết quả, chàng đều đưa thiếp đi hái, sau đó bóc cho thiếp ăn, giống như bây giờ vậy. Thời gian trôi qua nhanh quá."

Phu quân mỉm cười, đưa tay nhẹ xoa xoa cái bụng đã hơi nhô lên của nàng, nói:

"Phải đó, chớp mắt một cái mà chúng ta đã sắp có con rồi, rồi chẳng mấy chốc sẽ có cháu."

Vương Mật Nhi bật cười, bảo:

"Con còn chưa ra đời, chàng đã nghĩ đến cháu rồi sao?"

Nói đoạn, nàng nhón lấy một quả hồng lăng chàng vừa bóc xong bỏ vào miệng. Hồng lăng ngọt ngọt bùi bùi, là món nàng thích ăn nhất. Ba năm ở Thượng Ngu, rời xa nơi này, nàng nhớ nhất là biểu ca, nhớ nhì chính là mùi vị của hồng lăng.

Phu quân tủm tỉm nhìn nàng ăn ngon lành, khẽ nói:

"Đợi tới thu phân, hồng lăng chín, vi phu hái vào làm món "thanh sao hồng lăng" cho nàng ăn."

Nàng vừa nghe đến, đã vui mừng ôm lấy cành tay chàng, nịnh nọt:

"Phu quân tốt nhất, tốt nhất trên đời luôn! Sau này hằng năm chàng đều đưa thiếp ra đây hái hồng lăng cho đến tận khi chúng ta già đi, có được không?"

Phu quân nhè nhẹ vuốt tóc nàng, khẽ nói:

"Được."

Nhưng mà, chỉ sợ, không đợi được tới bạc đầu.

Vương Mật Nhi không nhìn thấy bóng tối trong mắt phu quân, chỉ hớn hở săm soi mấy quả hồng lăng trong tay.

Bấy giờ, hoàng hôn buông xuống mặt hồ, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nao lòng.

Đáng tiếc, hoàng hôn tuy mỹ lệ, nhưng lại cận kề đêm tối. Đẹp đẽ đến đâu, rồi cũng chìm vào đêm đen.

...............

Mấy tháng qua đi như gió thoảng. Rốt cuộc, Vương Mật Nhi cũng đến ngày sinh. Sau cả buổi đau đớn quằn quại, nàng đã sinh hạ một bé trai, phu quân vui mừng đến rơi lệ, đặt tên cho con là Trường Hoan, Mộ Trường Hoan, chỉ nguyện cả đời có thể hoan lạc vui vẻ, không biết sầu lo.

Trường Hoan giống phu quân như giọt nước, mày thanh mi tú, đẹp đẽ như ngọc. Có điều, toàn thân đứa bé cũng luôn lạnh ngắt, sắc mặt tái nhợt. Nàng rất lo lắng, phu quân an ủi, nói rằng có lẽ do chàng nhiễm hàn khí, thế nên cũng truyền sang con trai, nhưng không có gì nguy hiểm, chỉ là thân nhiệt hơi thấp thôi. Vương Mật Nhi quan sát con một thời gian, thấy đứa bé quả thực vẫn khỏe mạnh bình thường, mới tạm yên lòng.

Những ngày tháng ấy, một nhà ba người quây quần bên nhau vô cùng đầm ấm hạnh phúc. Trong tòa phủ đệ hoang tàn, người ta thường nghe vọng ra tiếng cười nói vui vẻ, tiếng hát ầu ơ ru con, vang động cả một vùng sông nước.

..............

Ngày qua ngày, cuối cùng Trường Hoan đã được đầy tháng.

Sáng hôm ấy, Vương Mật Nhi đang ngồi bên nôi ru con ngủ, thì thấy phu quân từ bên ngoài đi vào, trên tay còn mang theo một rổ hồng lăng. Chàng mỉm cười, bảo:

"Lát nữa vi phu căn dặn phòng bếp xào hồng lăng này lên làm "thanh sao hồng lăng" cho nàng ăn, Mật Nhi thích không?"

Nàng vui mừng gật gật đầu. Đúng lúc đó, Mộ Trường Hoan trong nôi chợt thức dậy, oa oa khóc. Nàng vội ôm con lên, liếc mắt nhìn phu quân, nói:

"Chàng quay mặt sang chỗ khác đi."

Phu quân bật cười, bảo:

"Chúng ta đã là phu thê gần một năm nay, vi phu đến cả nếm cũng đã nếm qua rồi, nương tử còn xấu hổ gì chứ?"

Nàng đỏ bừng mặt nhìn dáng vẻ điềm nhiên đạo mạo của chàng, nhớ tới người này còn từng tranh sữa của con, quẫn bách không nói được lời nào phản bác. Tiểu Trường Hoan dường như hiểu ý phụ thân, rất phối hợp khóc ré lên một tiếng. Vương Mật Nhi nghe thấy con khóc, đâu còn tâm trạng xấu hổ gì nữa, vội kéo cổ áo trễ đến đầu vai, lập tức cho con bú, mặc kệ vị phu quân nào đó đang ngồi bên cạnh thong dong ngắm cảnh xuân.

Vương Mật Nhi vừa cho con bú xong, trên không trung lại vang lên tiếng leng keng trên đầu cây tích trượng của Phật môn.

Thần sắc của phu quân đang ôn hòa, bỗng trở nên lạnh băng. Chàng đứng lên, nói:

"Vi phu ra ngoài một lúc, nàng ở yên trong phủ, đừng đi đâu hết, nhớ chưa?"

Vương Mật Nhi gật gật đầu, lại nói với theo:

"Chàng nhớ về sớm ăn cơm đó!"

Phu quân rời đi không bao lâu, ngoài cửa lại xuất hiện bóng người quen.

Vương Mật Nhi lạnh nhạt hỏi:

"Trương công tử, huynh lại đến đây làm gì?"

Trương Thiếu Khanh bước đến, níu tay nàng, bảo:

"Vương cô nương, mau đi với ta, nơi này không thể ở nữa! Phu quân của cô chính là quỷ đó!"

Vương Mật Nhi giằng tay khỏi hắn, lớn tiếng nói:

"Huynh buông ra! Buông ra! Ta sẽ không tin lời xằng bậy của huynh! Ta chỉ tin phu quân! Ta chỉ tin phu quân!"

Trương Thiếu Khanh thấy nàng giãy giụa, sợ rằng kéo dài thời gian thì ma quỷ kia sẽ trở về, liền đánh ngất nàng. Hắn đang muốn mang nàng đi, lại liếc mắt đến chiếc nôi ở góc tường, chợt sững người.

Thì ra, bọn họ đã có con.

Hắn bước tới, vừa trông thấy đứa bé, đã thất kinh hồn vía. Chỉ thấy đứa bé ấy cả người tái nhợt như xác chết, mắt mở to trừng trừng nhìn hắn, phảng phất muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Yêu nghiệt!

Đứa bé này nửa người nửa quỷ, nếu để nó lớn lên, nhất định làm hại dân lành! Hắn rút con dao bên người ra, muốn giết chết yêu nghiệt kia, nhưng lại chần chừ mãi không thể ra tay. Dù sao, nó vẫn chỉ là đứa trẻ.

Hắn thở dài, buông dao xuống. Thôi thì, hãy để nó tự sinh tự diệt đi.

Trương Thiếu Khanh châm lửa đốt tòa phủ đệ hoang tàn này, sau đó mang Vương Mật Nhi rời đi.

Hắn nghĩ, chi bằng hãy đốt sạch nơi ma quái này, để ma quỷ không còn chỗ trú thân nữa.

Bấy giờ, Mộ Ôn Ngọc đang đấu với lão hòa thượng, chợt trông thấy khói lửa bốc lên từ phía Mộ phủ. Chàng khẽ gọi một tiếng:

"Nương tử..."

Sau đó, chàng liền cuống cuồng trở về nhà.

Lúc chàng đứng trước Mộ phủ, chỉ thấy cả tòa phủ đệ chìm trong biển lửa, ầm ầm đổ sụp xuống.

Nơi này, chính là nơi chàng cùng biểu muội lớn lên.

Nơi này, chính là chốn lưu giữ tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ của hai người.

Bây giờ, mọi thứ đều tan thành tro bụi.

Chàng lao vào biển lửa, tìm kiếm con trai. Chỉ thấy, bên cạnh rổ hồng lăng đã cháy thành tro, có một đứa bé đã cháy đen.

Tuy nó là con của chàng, nhưng cũng có một nửa là người, cũng được thành hình từ máu thịt, làm sao sống sót dưới ngọn lửa lớn.

Mộ Ôn Ngọc ôm thi thể của con mình bước ra từ đám lửa. Sau lưng chàng, cả một tòa Mộ phủ bị ngọn lửa thiêu rụi.

Chàng khẽ nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra, con ngươi đen tuyền đã hóa thành màu đỏ.

Đỏ như máu.

...............

Vương Mật Nhi mơ màng bị tiếng tụng kinh lầm rầm đánh thức.

Nàng nặng nề mở mắt ra, thấy mình đang ở một nơi xa lạ.

Trương Thiếu Khanh thấy nàng đã tỉnh, liền mừng rỡ hỏi:

"Vương cô nương, cô đã tỉnh rồi sao?"

Nàng không đếm xỉa đến hắn, lãnh đạm hỏi:

"Đây là chỗ nào? Phu quân của ta đâu? Con trai của ta đâu?"

Trương Thiếu Khanh ngập ngừng nói:

"Vương cô nương, cô nghe tại hạ nói đi, phu quân của cô là quỷ, con trai của cô là yêu nghiệt nửa người nửa quỷ... Cô ở bên cạnh bọn họ, dương khí sẽ bị hút cạn..."

Nàng không đợi hắn nói hết câu, đã đứng bật dậy, lao ra ngoài.

"A Di Đà Phật, Vương thí chủ, đã lâu không gặp." Một vị lão hòa thượng mặt mũi hiền từ bước vào, ông ta đứng ngăn ở lối ra, chắp tay nói.

Vương Mật Nhi thoáng sững người, hỏi:

"Ông... Ông là vị đại sư ở Hàn San tự hôm đó?"

Lão hòa thượng gật đầu, khẽ thở dài, nói:

"Hôm đó lão nạp đã khuyên thí chủ đừng nên trở về Cối Kê, chuyến đi này dữ nhiều lành ít. Nếu thí chủ nghe lão nạp khuyên ngăn, đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Vương Mật Nhi không trả lời ông ta, chỉ nói:

"Xin đại sư tránh ra, ta phải đi tìm phu quân cùng con trai của ta."

Lão hòa thượng lắc đầu, bảo:

"Bây giờ thí chủ không thể ra ngoài. Chung quanh chùa đang bố trận ngăn cản ma quỷ, bên ngoài rất nguy hiểm."

Ông ta vừa dứt lời, bên ngoài đã nổi lên một trận cuồng phong. Trời đất đổi sắc, gió mây vần vũ, mưa tuôn như suối, sấm chớp ầm ầm.

Trong không trung vang lên một tiếng gọi khe khẽ:

"Mật Nhi... Mật Nhi..."

Thanh âm lành lạnh như vọng về từ cõi chết, lại chất chứa nhu tình âu yếm.

Vương Mật Nhi nghe tiếng phu quân, vội lớn tiếng nói:

"Phu quân, thiếp ở đây! Thiếp ở đây!"

Nàng đang muốn chạy ra ngoài, đã bị lão hòa thượng ngăn lại.

"Tránh ra! Phu quân đang gọi ta, ta phải đi gặp chàng! Tránh ra!" Nàng giùng giằng muốn đẩy cửa chạy ra ngoài, lại bị Trương Thiếu Khanh giữ lại.

Lão hòa thượng nói:

"Trương thí chủ, phiền cậu trông chừng Vương thí chủ, lão nạp phải ra ngoài đối phó với tà ma."

"Đại sư yên tâm, ta sẽ không cho Vương cô nương chạy ra ngoài." Trương Thiếu Khanh vừa giữ Vương Mật Nhi lại, vừa gật đầu hứa.

Lão hòa thượng bước ra cửa chùa, chỉ thấy giữa trời mưa chớp ầm ầm, một nam nhân đang đứng trước cửa, toàn thân bạch y trắng toát, tóc rũ rượi, mặt trắng như giấy, hai con ngươi đỏ ngầu như máu. Chàng ta bước đến đâu, đám tăng nhân trong chùa sợ hãi lùi lại tới đó, không ai dám tiến lên. Bao nhiêu kinh phật bùa chú giăng khắp nơi cũng không cản nổi chàng ta.

Trông thấy lão hòa thượng bước ra, chàng ta cất giọng lành lạnh nói:

"Hòa thượng kia, mau thả nương tử của ta ra, ta sẽ cho các ngươi chết được toàn thây."

Lão hòa thượng chắp tay, nói:

"A Di Đà Phật, tà ma chớ cuồng ngạo. Buông xuống đồ đao, lập tức thành Phật, nếu ngươi nhận ra tội lỗi, biết hối cải, vẫn còn có thể đi đầu thai, làm lại kiếp khác."

"Tội lỗi?", chàng ta khẽ cười lạnh, "Ta có tội lỗi gì? Ta vốn chỉ muốn cùng nương tử yên ổn mà sống, chưa từng đụng chạm đến ai, chính là các ngươi, chính các ngươi cứ muốn xen vào việc của ta, năm lần bảy lượt chia rẽ ta và nương tử, giết hại con của ta! Mỗi một người mà ta giết, đều là kẻ đáng chết! Những kẻ cản đường ta hôm nay, đều phải chết!"

Dứt lời, chàng ta xông vào Phật đường, các tăng nhân ngăn cản đều lần lượt ngã xuống, máu tươi chảy lênh láng, nhuộm đỏ tự môn, cũng nhuộm đỏ đôi mắt của chàng.

Lão hòa thượng không ngờ chàng ta tàn bạo như vậy, vội cầm tích trượng tiến lên giao đấu. Thế nhưng chàng ta thoắt ẩn thoắt hiện, như ảo ảnh sương khói, tích trượng của ông ta không cách nào đâm trúng. Lão hòa thượng đã bắt đầu kiệt sức, mắt thấy ông ấy sắp bị chàng ta giết chết, từ tượng Phật ở chính điện bỗng tỏa ra một hào quang chói lòa.

Mộ Ôn Ngọc nhất thời không nhìn thấy được gì, phải lấy tay che mắt, toàn thân lại càng đau rát, ngã quỵ xuống đất. Lão hòa thượng chắp tay niệm Phật ngữ, sau đó giơ lên tích trượng, muốn đánh cho chàng ta hồn phi phách tán.

Đúng lúc đó, Vương Mật Nhi vùng chạy ra, chắn trước mặt phu quân, thét lớn:

"Đừng! Đừng mà! Xin đại sư tha cho chàng! Xin đại sư tha cho chàng!"

Bấy giờ, Trương Thiếu Khanh cũng chạy ra tới nơi, thấy nàng dập đầu cầu xin cho ác quỷ kia, hắn chợt không thể hiểu nổi, lên tiếng nói:

"Vương cô nương, cô đã nhìn thấy rõ, y là tà ma, là lệ quỷ, không phải người, tại sao cô còn cầu xin cho y? Từ trước đến nay, cô luôn bị y lừa gạt, dùng ma thuật che mắt mà thôi!"

Vương Mật Nhi cười buồn, lắc lắc đầu, nói:

"Trương công tử, huynh nói sai rồi, ta chưa từng bị lừa. Ta đã từng nói với huynh, phu quân của ta là người hay quỷ, ta làm sao lại không biết, cần gì các người xen vào?"

..............

*Chú thích:

[1] Hai câu trong bài "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị, dịch nghĩa:

"Lên tận trời xanh, xuống suối vàng

Đôi nơi mịt mùng đều chẳng gặp."

[2] Người và ma cuối cùng chẳng chung đường

[3] Hồng lăng: còn gọi là "Tô Châu hồng", là loại cây sống nơi ao hồ, có nhiều ở vùng Thái hồ, quả khi còn non màu xanh, chín rồi thì có màu đỏ đậm, có thể ăn sống hoặc dùng chế biến thành món ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net