Quân vương... (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng à! Ta không thể tự quyết định được số phận của bản thân. Vậy nên nếu một ngày nào đó ta tổn thương nàng thì xin nàng hãy tha thứ cho ta.....

Là ta thân bất do kỷ.....

Nhưng....

Hãy nhớ ta mãi mãi yêu nàng.....

Mãi mãi.......

Yêu nàng........

..........................

"Các ngươi thấy không, đó là kiệu hoa của thiên kim tể tướng đương triều đấy. "

"Vậy sao, chẳng trách nhìn thật xa hoa. Nhưng vị thiên kim đó được gả cho ai mà đội ngũ rước dâu lại linh đình như vậy. "

"Ngươi không biết sao vị thiên kim đó là đệ nhất tài nữ kinh thành tất nhiên phải gả cho thế gia vọng tộc rồi. "

"Ta biết nhưng cái quan trọng tân lang là ai a. "

"Ngươi thật không có đầu óc. Trong cả kinh thành này danh giá nhất không phải gia đình đế vương sao. Tuy vậy cũng không thể gả cho hoàng đế làm thiếp được vậy chỉ còn Hàn vương gia thôi. "

"Vậy kể ra quan hệ giữa Hàn vương và tể tướng cũng không xấu như lời đồn nhỉ. "

"Cũng có thể a. "

.........................

Tấm rèm kiệu hoa kẽ đóng lại che đi tiếng thở dài khe khẽ của tân nương trong bộ hỉ phục rườm rà.

Tể tướng sao.......

Vương gia sao......

Các người không phải cũng chỉ là một đám nam nhân lấy hạnh phúc của nữ nhân để mưu tính cơ đồ sao......

Cũng hèn hạ như nhau thôi.........

Đến cuối cùng thì kẻ phải chịu tổn thương giữa vòng xoáy dang lợi của các người sẽ chỉ là ta......

Đôi khi ta từng mong ước bản thân chỉ là một kẻ không phụ mẫu không gia thế không tiền tài. Ta ước ta chỉ là một cô nương tầm thường của một gia đình thường dân bần tiện. Ta sẽ phải nấu cơm, giặt dũ, bôn ba tần tảo kiếm tiền phụ giúp gia đình. Ta sẽ phải lấy chồng sinh con rồi bồng cháu. Cuộc sống của ta rồi sẽ kết thúc trên một cái giường thô sơ.

Đơn giản như thế nhưng sao với ta thì lại thật xa vời.

Bởi ta sinh ra đã là thiên kim của một thế gia vọng tộc, lớn lên đã ngập tràn trong nhung lụa gấm vóc, cầm kì thị hoạ. Vì thế mà ta phải lấy hạnh phúc cả đời mình để trả giá cho tất cả.

Ông trời chẳng cho không ai thứ gì. 

Thật công bằng ..........

Nhưng...........

Ta đã không lường trước được rằng sự trả giá của ta lại nằm trên cái bàn cờ một mất một còn của tể tướng.

Thế cờ cũng thật bấp bênh.....

Hàn vương cơ trí đã năm lần bảy lượt cản đường đi nước bước của kẻ tham danh hám lợi ấy.

Tể tướng phải xuất ra con bài cuối cùng mà ông đã rèn dũa suốt mười tám năm trời.

Con bài đó là ta.......

Ta được gả vào Hàn vương phủ với mục đích ám sát, ăn cắp và vu oan giá họa. Ta phải làm tất cả những gì có thể tổn hại lợi ích của Hàn vương.

Còn Hàn vương thì sao.

Tất nhiên là bị ép buộc trở thành tân lang trước sự khẩn cầu của hoàng đế bệ hạ.

Ta và chàng cũng đáng thương như nhau thôi.........

....................

Ngồi trong tân phòng rực rỡ tươi vui mà lòng ta lại cô tịch đến lạ kì.

Hình như giây phút đó ta đã tự tay chôn vùi cả cuộc đời mình vào lao ngục.

Lao ngục của ta là vương phủ xa hoa này. Còn người cai ngục là chàng- vương gia quyền lực nhất của vương triều này.

Lần đầu tiên ta gặp chàng không phải là tại tân phòng này như bao kẻ đã tưởng. Ta gặp chàng lần đầu tiên là trên đỉnh núi Tuyệt Tình. Chàng là người bị ám sát còn ta là kẻ truy sát.

Ta đứng đối mặt với chàng. Múi kiếm sắc nhọn kề sát gương mặt tái nhợt vì trúng độc của chàng. Đôi mắt chàng lạnh lẽo nhìn ta. Giây phút đó với ta tựa như cả thế kỉ.  Ta biết ta đã động tâm.

Thật nực cười.

Ta động tâm với con mồi của mình.

Ta biết ta đã yêu chàng.

Kể từ giây phút đó trái tim của ta đã loạn nhịp vì chàng.

Ta đã thả chàng đi.

Đó là lần đầu tiên ta chống lại mệnh lệnh của phụ thân.

Cái giá phải trả là những trận đòn roi gần như đã tước đoạt đi mạng sống của ta.

Thế nhưng............

Ta không hối hận.

Có lẽ một khi đã yêu thì con người sẽ trở nên điên rồ.

Và ta đã điên vì chàng.

Nhưng chàng không hề hay biết.

Đêm động phòng chàng không hề bước vào tân phòng. Hay đúng hơn là đã một tháng sau ngày ta và chàng thành hôn chàng chưa từng bước vào nơi này. Cả vương phủ này không ai coi ta là Hàn vương phi. Ta bị cấm túc trong ngục tù mang vẻ một căn phòng xa hoa. Mọi người ai ai cũng đề phòng và nhìn ta như một độc phụ.

Cũng phải.......

Con gái của kẻ thù thì cũng là kẻ thù.

Vậy đến bao giờ ta mới được nhìn thấy chàng.

Ta thật tham lam.....

Ta muốn trái tim chàng đồng thời cũng muốn tước đoạt đi mạng sống của chàng.

Cho nên.....

Làm sao chàng có thể yêu một kẻ như ta cơ chứ.

Nhưng tình cảm vốn không phải là điều có thể lường trước.

Chàng nhận ra ta là người từng ám sát chàng.

Chàng tò mò ta.

Chàng thăm dò ta.

Và chàng đã yêu ta.

Tình yêu của ta với chàng là điều trân quý nhất mà ta có được trong cuộc sống vô vị này.

Những lúc dựa vào lồng ngực rộng lớn của chàng trái tim ta dường như thật yên bình.

Mọi hận thù dường như không tồn tại trong thế giới của ta và chàng.

Chàng dành thời gian cho ta, cùng ta ngắm vạn cảnh đẹp trên thế gian.

Đôi mắt chàng dịu dàng như mê hoặc cả tâm trí ta.....

Hạnh phúc tưởng như sẽ kéo dài mãi mãi................

Nhưng ta đã lầm..........

.........................................................

Tể tướng không bằng lòng vì sự yếu mềm của ta. Ông ấy đã cử người ám sát ta và chàng. Chàng nắm tay ta chạy lên đỉnh núi tuyệt tình. Ta và chàng cùng bị đẩy lên vách núi cheo leo.

Gió lạnh gào thét như muốn xé tan da thịt của những kẻ phàm trần.

Tiếng cười điên cuồng ghê rợn của tể tướng vang vọng cả khoảng trời.

Ông ấy điên rồi.

Ta điên vì yêu còn ông ta điên vì danh lợi. 

Ông ta lấy mẫu thân của ta uy hiếp ta giết chàng.

Ta không làm được.

Nếu chàng chết thì trái tim ta cũng sẽ tê liệt.

Ta đã khóc....

Khóc vì sự bật lực của mình.

Giữa chàng và mẫu thân làm sao ta có thể lựa chọn.

Ta không thể.........

Nhưng thế sự đã vượt khỏi tầm với của ta và tể tướng.

Thế sự hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay chàng.

Trong cơn gió rét lạnh hàng trăm ám vệ bao vây tể tướng và ta.

Là người của chàng.

Thì ra tất cả đều là sự dàn xếp của chàng.

Chàng lạnh lùng ra lệnh tàn sát tất cả.

Không ai được phép sống sót.

Kể cả ta............

Ta khiếp sợ nhìn chàng, khiếp sợ nhìn thuộc hạ của chàng giết chết mẫu thân của ta.........

Máu như nhộm đỏ cả vách núi.

Từng cơn gió cuốn vị tanh lan tràn khắp không gian lạnh lẽo.

Trái tim ta đau đến tê tái.

Ánh mắt chàng cũng lạnh lẽo như lần đầu tiên ta gặp chàng...

Thì ra từ đầu đến cuối chỉ có ta thật lòng.

Từ đầu đến cuối chỉ có ta ngu ngốc.

Từ đầu đến cuối chỉ mình ta tin tưởng vào thứ tình cảm giả dối của chàng.

Phải........

Làm sao có thể tin được cơ chứ.........

Lạnh nhất vô tình nhất không phải tâm của bậc vương tử sao.

Chỉ trách ta yêu nhầm người, tin nhầm chỗ.

Ông trời thật biết trêu đùa con người.

Ta cười.........

Ta cười cho bản thân...

Ta cười cho thế nhân......

Ta cười cho tình yêu ngu ngốc của ta...

Chàng nhìn ta như nhìn một kẻ điên...

Phải......

Ta chẳng còn là ta nữa.....

Chàng đã chôn vùi trái tim ta vào hầm băng rồi chàng biết không

Ta tung mình khỏi cách núi Tuyệt tình.

Tiếng gió cào xé bên tai.....

Tiếng thét của ta vang vọng cả đỉnh núi.......

Thê lương và tàn khốc....

....................

Thiếp hận chàng.

......................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC