Cương Thường (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình Thương Hầu Kinh Chấn Tắc là ai có ai không biết.

Hắn một đời oai phong tiếng thơm lan xa trăm vạn dặm, thơm đến muôn đời. Nhưng tai tiếng của hắn còn nồng đậm hơn, tai tiếng của hắn đủ để bóp nát tất cả thanh danh hắn gây dựng trên chốn quan trường.
Kinh Chấn Tắc không phải con cháu Hoàng thất, hắn xuất thân là tiểu tướng tòng lục, là con tốt thí trên chiến trường, thế nhưng thiếu niên xuất anh hùng, hắn dùng mũi thương nhuốm máu của mình từng nét vẽ lên tiền đồ rực rỡ. Mà trời không phụ lòng người, sau lần khởi binh dẹp loạn Tây Cương, công thành chiếm đất Bắc Mạc, hắn sau bao nhiêu nỗ lực đã leo lên vị trí của một tướng quân, rồi lại một hồi máu pha sương đông, hảo hảo trở về, được phong Hầu vị, hai tay lĩnh thánh chỉ nhận về phủ viện đất đai.

Bình Thương Hầu phủ đương nhiên trở thành địa điểm vàng ngọc của các bà mối và thiên kim tiểu thư các nhà. Chỉ cần mắt không mù thì chắc chắn có thể nhìn ra tiền đồ vô tận phong quang vô hạn của hắn. Huống hồ, Kinh Chấn Tắc này cư xử khéo léo, trọng lễ tiết, tính tình ôn nhuận như ngọc, không giống bộ dáng bỗ bã thô lỗ thường thấy ở quan võ mà lại càng giống một công tử theo đòi bút nghiên, phong lưu tuấn lãng. Người ta đồn mỗi lần Kinh Chấn Tắc xuất phủ, cô nương nữ hài các nhà đều đổ xô ra đường vẫy khăn tay mong được hắn chú ý. Có tiểu thư phủ nọ một lần vô tình mắt chạm mắt với Kinh Chấn Tắc, lại được nhận lấy một cái gật đầu cùng nụ cười như gió xuân của hắn, sau khi trở về chở nên đờ đẫn như người mất hồn, mắc bệnh tương tư.

Bình Thương Hầu còn từng được Hoàng Thượng tứ hôn với Mẫn Tuệ Công Chúa, người vẫn được mệnh danh là đứa con vàng ngọc bậc quân vương cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, nhan sắc tuyệt thế kinh luân, cầm kỳ thi họa nhất đẳng, đến tài nữ nổi danh cũng hổ thẹn không bằng. Lúc đó ai cũng nghĩ Bình Thương Hầu này được hời to, nếu là bọn họ được tứ hôn thì đến nằm ngủ cũng có thể toét miệng cười. Thế nhưng hắn cư nhiên lại từ chối. Không biết là bằng cách nào, nhưng tóm lại là Hoàng Đế cũng phải thuận theo mà ủy khuất vị Mẫn Tuệ Công Chúa kia, thu hồi thánh chỉ. 

Dần dần, thiên hạ lại đồn, Bình Thương Hầu Kinh Chấn Tắc không gần nữ sắc vì hắn là đoạn tụ chi phích. Thế nhưng, thiên hạ đều không ngờ rằng, Bình Thương Hầu trong lời đồn của bọn họ, kỳ thực không phải đoạn tụ chi phích, mà là hắn có chân ái của đời mình rồi, hơn nữa đó còn là loại tình yêu cấm kị, tổn hại nhân luân.

Bình Thương Hầu Kinh Chấn Tắc.
Hắn!
Cư nhiên đem lòng yêu bào muội của mình! 

Điều này là cái dằm trong lòng hắn, tích tụ qua tháng năm, càng lúc càng lớn dần, lớn tới mức một kẻ kiên nhẫn, biết kiềm chế cao như hắn nhiều lúc suýt vượt cấm kỵ. Tâm tư của hắn cất giữ nhiều năm như vậy, chưa từng có ai biết. Vậy mà trong lúc vô tình, hắn lại để đương sự phát hiện ra mất rồi.

Muội muội hắn danh tự Kinh La Nhan, không phải xinh đẹp tuyệt thế, nhưng dung mạo thanh tú, dáng vẻ yêu kiều, tính tình đơn thuần tốt đẹp, cũng được tính là một mỹ thiếu nữ.
Đáng buồn, so với Kinh Chấn Tắc trong lòng điên cuồng ấp ủ loại tâm tư không nên có, thì Kinh La Nhan lại một lòng coi Kinh Chấn Tắc là vị ca ca mà nàng trân trọng. Thậm chí, Kinh La Nhan còn có một vị hôn phu rồi, hơn nữa nàng cũng  rất yêu vị hôn phu cùng nàng lớn lên ấy, dự là một ngày không xa bọn họ sẽ về chung một nhà.

Kinh Chấn Tắc đồng ý không?
Đương nhiên hắn không vui nhưng cũng đành đồng ý.
Hắn biết làm thế nào khác đâu.

Lúc hắn nhận ra mình yêu bào muội của mình, năm đó, hắn mới mười bảy tuổi.
Lần đó Kinh La Nhan mười lăm tuổi trốn hắn, lén bỏ đi chơi với Chung Vụ - thanh mai trúc mã của nàng. Lúc bắt gặp nàng tay trong tay bày ra bộ dáng e thẹn với nam nhân khác, hắn cảm thấy lồng ngực mình siết chặt đến khó thở. Hắn chỉ muốn lao tới một chụp chụp chết kẻ quấn lấy muội muội kia của hắn. Một lần, hai lần, hắn bắt gặp đều nhắm mắt làm ngơ, chỉ nghĩ mình khó chịu vì đó là muội muội mình yêu quý giống như sắp bị người ta bắt đi. Nhưng sau đó thì không giống vậy nữa, Kinh Chấn Tắc ngờ ngợ ra có gì đó sai sai. Cảm giác dao động cùng bất an cùng cực ấy cứ lớn dần trong hắn, tới mức mỗi lần nhìn thấy Kinh La Nhan, hắn đều có xúc động hận không thể tóm chặt nàng mãnh liệt chiếm lấy, để không nam nhân nào có thể nhòm ngó tới nàng nữa.

Cuối cùng Kinh Chấn Tắc nhận ra mình cư nhiên lại mang loại tình cảm khốn nạn kia với bào muội của mình. Nhìn nàng mặc một thân y phục phấn sắc múa giữa mảnh ruộng hoa cải vàng, nắng đổ lên nụ cười trên môi người thiếu nữ ám ảnh hắn tới phát điên mỗi khi đêm về. Hắn sợ hãi bản thân, sợ hãi Kinh La Nhan, hắn không dám nhìn thẳng vào nàng, sợ trong lòng lại xuất hiện ý nghĩ không nên có.
Hắn muốn đi thật xa để được thanh thản, hắn quyết định tòng quân ra trấn giữ biên ải quan san. Chỉ là, cảm giác kia trong lòng không những không giảm đi, ngược lại còn mãnh liệt hơn cả khi ở gần nàng. Kinh Chấn Tắc hắn yêu muội muội mình một cách điên cuồng, hắn rời khỏi nàng và lại phát hiện, hắn cư nhiên lại nhớ nhung nàng đến cuồng dại hơn. Mỗi đêm nhắm mắt lại, hắn đều nhớ đến nụ cười của nàng, nhớ đến ánh mắt xao xuyến lòng người của nàng. Mỗi sáng mở mắt ra, hắn đều hoang tưởng có nàng đang nằm cạnh bên hắn, phả vào cổ hắn từng nhịp thở thơm tho giống như ngày hắn và nàng còn bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đoản