Ái tình (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi một sinh linh khi vừa được sinh ra, đều được tạo hóa ban tặng một món quà gọi là cảm xúc, món quà ấy có thể giúp loài người vẽ nên bức tranh của riêng mình. Và trong những mảng màu cảm xúc ấy, không có màu nào đẹp hơn, rực rỡ hơn sắc đỏ của ái tình. Vậy ái tình là gì, mà lại có thể rực rỡ như vậy. Ái tình là gì mà làm cho con người ta khó mà thốt thành lời, khó có thể lí giải được. Nó có thể khiến chúng sinh trầm mê điên đảo, có thể khiến cho hai người vừa yêu nhau nhưng cũng vừa hận nhau, vừa hạnh phúc nhưng cũng vừa đau thấu tâm can. Và với ái tình, chỉ cần một chữ "duyên" cũng đã đủ để khiến hai con từ xa lạ thành thân thuộc lẫn nhau, và rồi cả hai trở thành một phần không thể tách rời nhau thì đó chính là chữ "phận". Trong thiên hạ này, không có ai khi yêu mà lại không thầm mong muốn có duyên ắt sẽ có phận, không ai mà không ao ước rằng ta yêu chàng mà vừa hay chàng cũng yêu ta. Cả hai sẽ có một mái ấm với hai trái tim cùng hòa chung một nhịp đập. Trong mái nhà ấy, sẽ có những đứa trẻ gọi chàng là cha và gọi ta là mẹ, đôi ta sẽ cùng nhau chứng kiến những đứa trẻ ấy ngày một trưởng thành và rồi cùng nắm tay nhau đi đến răng long đầu bạc. Tuy đó là những mong ước rất giản đơn và đời thường vậy thôi, nhưng với y và hắn thì điều đó lại vô cùng xa vời. Thật trớ trêu thay, khi mà ông trời đã trao cho y và hắn chữ "duyên ", nhưng miệng lưỡi thế gian vốn đã oan nghiệt này đã tước đoạt chữ "phận" của cả hai, để rồi khiến y và hắn hữu duyên nhưng lại vô phận. 

Từ lần ánh mắt đầu cả hai chạm nhau, hắn tưởng cuộc đời cả hai đã được định sẵn là sẽ gắn kết với nhau trọn đời, nhưng ai biết rằng mộng đẹp thì nhanh tan. Mới ngày nào, hắn và y còn trao lời hẹn ước về một tương lai tươi đẹp, nhưng chỉ trông thoáng chốc lại trở thành ta nơi trần thế người chốn hoàng tuyền. Chuyện tình ấy chỉ mới vừa chớm nở nhưng lại bị người đời hãm hại, vùi dập để rồi nhanh chóng tàn phai. Một câu chuyện tình đầy đầy những yêu thương, mơ mộng về hạnh phúc lứa đôi, một chuyện tình vô cùng tốt đẹp. Ấy vậy mà, chỉ vì cả hai người là nam nhân mà nó lại bị xem là trái với luân thường đạo lý, để rồi cả hai phải khép lại cuộc đời của mình ở độ tuổi chỉ mới đôi mươi, nhưng còn đang gian dỡ những lời hẹn ước "bạc đầu giai lão" mãi mãi không thể thực hiện được. Bọn họ chỉ vì để có được một vài phút giây hạnh phúc mà chấp nhận đổi lại một đời đau thương. Bọn họ dù biết tình yêu của họ là không được người đời chấp nhận nhưng lại không thể kiềm chế mà để trái tim của mình hòa chung một nhịp. Để rồi một người chấp nhận nguy hiểm ra trận để đổi lấy hạnh phúc về sau, còn một người chấp nhận giã từ sinh mệnh của bản thân chỉ cầu một đời an yên cho người còn lại.

Chuyện kể rằng cả hai gặp nhau khi cung đình tổ chức yến tiệc mừng tướng quân đại thắng trở về, người người quay quanh hắn kính rượu chúc mừng, nhưng trong mắt hắn đấy chỉ là lũ sâu bọ thấp kém mà thôi, những kẻ muốn nương nhờ danh tiếng của hắn, những kẻ muốn gả con gái cho hắn để hưởng vinh hoa phú quý khi được làm phu nhân của đại tướng quân. Hắn rất phiền khi phải đối mặt với lũ ruồi nhặng này nhưng vẫn phải tươi cười nói chuyện. Khi ấy, hắn toang đứng dậy, mượn cớ đã say để thoát thân. Nhưng khi tiếng đàn vang lên hòa cùng bóng hình của chàng cầm sư đang diễn tấu phía tiền điện, hình ảnh ấy như chứa đầy ma lực khiến hắn không thể nào rời mắt được. Và rồi hắn bị khi nhìn vào đôi mắt y, hắn như bị chìm đắm trong ấy, một đôi mắt tuyệt đẹp nhưng lại chan chứa nổi bi thương không lời.

Từ sau hôm ấy, hình bóng của y như hằn sâu vào tâm trí hắn, khiến hắn không khi nào là không nghĩ về y. Trong một khoảng khắc hắn đã nghĩ hay là mình đã yêu y rồi, yêu một chàng cầm sư từ ánh mắt đầu tiên. Hắn còn nghĩ nếu y mà là nữ nhân thì tốt quá rồi, nếu mà như vậy thì hắn sẽ danh chính ngôn thuận mà thú y về làm nương tử của mình mà không bị người đời gièm pha chê trách. Ngay lúc ấy, hắn hoảng sợ bởi cái suy nghĩ của mình, không thể nào như vậy được, trên đời này làm gì có cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên và hắn đường đường là một vị đại tướng quân lấy một địch trăm, cớ sao hắn lại thích một tên cầm sư được chứ. Thật sự vô lý, chắc là lúc ấy hắn đang buồn phiền nên mới có sự nhầm lẫn vậy thôi. Hắn cho rằng chỉ nếu như không cần gặp y nữa thì mọi chuyện sẽ quay trở lại như thường và hắn sẽ sớm quên y mà thôi. Thế nhưng, đã là định mệnh thì chạy trốn thế nào được, trong một lần dạo phố, hắn và y vô tình va phải nhau. Vào lúc ấy, tim hắn như muốn nổ tung ra và lần này hắn biết chắc rằng mình đã yêu y rồi.

Y nhẹ nhàng xin lỗi hắn, khi thấy hắn ngây người ra và hành động thì lóng nga lóng ngóng làm cho y vô thức bậc cười, một nụ cười ấy khiến hắn như muốn ngất đi và hắn dám khẳng định rằng trong suốt cuộc đời của mình thì đấy chính là nụ cười đẹp nhất mà hắn từng thấy. Cảm thấy mình quá thất lễ rồi, y đỏ mặt xin lỗi hắn, bỗng hắn thấy y dễ thương đến lạ thường. Khi ấy hắn và y kết bạn với nhau, lúc này hắn mới biết rằng y chính là cầm sư nổi danh của thanh lâu lớn nhất ở kinh thành và y chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Vậy nên hắn thường xuyên ghé thanh lâu chỉ để nghe y tiếng đàn của chàng cầm sư ấy. Dần dần cả hai rơi đều lún sâu vào lưới tình trái với luân thườn đạo lý mà không dứt ra được. Hắn mặt kệ lời khuyên ngăn của mọi người trong nhà, mặt kệ lời dè bỉu của thiên hạ, mặt kệ lời từ chối của y, hắn chuộc y ra từ thanh lâu và đưa về phủ của mình, cả hai ngày ngày cùng chìm đắm trong hạnh phúc của tình yêu. Nhưng người đời có câu, mộng đẹp thì nhanh tàn, biên cảnh xảy ra bạo loạn, hoàng thượng ra lệnh hắn nhanh chóng dẫn quân ra biên ải dẹp loạn. Và người hứa rằng, nếu có thể thắng trận này, ông sẽ gả ngũ công chúa cho hắn, nhưng hắn đã từ chối, hắn cầu người chỉ cần ban hôn cho hắn và y khi hắn thắng trận là được rồi. Và đây chính là khởi đầu cho chuỗi bi kịch sau này, bởi lúc này một chuỗi âm mưu đang bắt đầu nhen nhói hình thành, một chuỗi âm mưu khiến cả hai âm dương cách biệt.

Lúc này, những âm thanh "loảng xoảng" liên tiếp phát ra từ trong cung điện của Ngũ công chúa, nàng thật sự rất tức giận. Nàng cho rằng, hắn đang sĩ nhục nàng, hắn đang hạ thấp địa vị của nàng. Nàng đường đường là một thiên kim công chúa cao quý, được hàng đế hết mực nuông chiều, luận nhan sắc có nhan sắn, luận công dung có công dung, luận ngôn hạnh có ngôn hạnh, sao hắn có thể thẳng thừng mà khước từ nàng để đến với tên nam kỹ thấp hèn, đê tiện kia. Người bên hắn từ nhỏ đến giờ rõ ràng là nàng cơ mà, người quan tâm chăm sóc hắn lâu nay cũng là nàng mà, y rõ ràng người đến sau nhưng tại sao lại có thể chiếm được tình cảm của hắn một cách dễ dàng như vậy. Nàng không biết tên cầm sư chết tiệc kia cho hắn ăn bù mê thuốc lú gì, mà khiến cho một đại tướng quân như hắn không màng thanh danh, không màng thế tục mà cầu hoàng thượng để có thể thú y về làm vợ. Nàng thật sự không cam lòng, tại sao lại vậy chứ. Và lúc này nàng chợt nghĩ, chỉ cần tên cầm sư kia chết đi, thì mối quan hệ giữa hắn và nàng sẽ quay trở lại quỹ đạo như cũ, khi ấy nàng chỉ cần xin với ca ca thì có thể biến cậu trở thành phò mã của nàng và thời gian sẽ làm cho hắn yêu nàng mà thôi. Và làm thế nào để có thể giết y mà không khiến hắn hận nàng thì nàng đã có kế hoạch của mình rồi. Nàng tuy không làm gì được y nhưng ca ca của nàng thì lại khác. Ca ca của nàng là cữu ngũ chí tôn thì cớ gì mà không xử lý được tên cầm sư thấp kém kia chứ. Nàng cho người tung tin đồn rằng y là hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, chỉ cần có thể song tu với y thì người đó có thể trường sinh bất tử, sống mãi không già. Và không ngoài dự đoán của nàng, tin đồn ấy đã truyền đến tai của hoàng đế, tuy ông ta muốn chiếm được thể xác của y nhưng lại sợ hắn mà không dám làm gì. Điều này khiến nàng vô cùng tức giận, ca ca của nàng thật đúng là một kẻ nhác gan mà, còn là một kẻ tham sống sợ chết mà. Hắn ngày đêm khắc khổ trấn giữ biên cương mà ca ca thì ở nơi kinh thành phồn hoa này ngày đêm chìm đắm trong tửu sắc mà chỉ một việc đơn giản là chiếm được thân xác y cũng làm không xong. Nếu như không có hắn thì liệu vị ca ca đáng kính của nàng dễ gì còn được ngồi yên trên long ỷ như lúc này. Nàng cho rằng giữa hắn và ca ca, thì hắn mới là người xứng trở thành cửu ngũ chí tôn chứ không phải là vị ca ca vô năng kia của nàng. Và sẽ ra sao nếu nàng dâng ngôi vị hoàng đế này cho hắn? Liệu hắn có cảm động mà yêu nàng hay không? Tuy nàng biết ca ca rất yêu thương nàng, nhưng nếu như có thể dùng ngôi vị hoàng đế đánh đổi để có được tình yêu của hắn thì nàng cũng sẽ sẵn sàng mà làm vậy. Và với nàng không gì quan trọng hơn việc khiến hắn yêu nàng.

-27.04.2022-

(CÒN NỮA)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net