Đoản 2 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Không biết cậu ta bị làm sao nữa, chúng tôi định tiến hành ca phẫu thuật cho cậu ta vào 6 ngày trước rồi mà không thấy cậu ta đến. Bây giờ sắp phẫu thuật thì cậu ta lại chạy đến đây. Bị xuất huyết dạ dày đến sắp chết rồi mà không biết lo.

Cố Mặc đứng một bên, gần như chết đứng:

-Ông nói, em ấy bị xuất huyết dạ dày?

Hơn nữa hôm anh đánh hắn lại là hôm hắn sắp tiến hành phẫu thuật?

Cố Mặc bàng hoàng, không thể tin được, anh nhìn vào người con trai nằm trên giường bệnh trắng trong phòng cấp cứu kia.

Bác sĩ bao quanh hắn đông như kiến, tiếng gọi léo nhéo, anh chỉ thấy miệng họ liên tục đóng mở, chỉ là không tài nào nghe rõ họ nói gì.

Văng vẳng bên tai vẫn là câu nói của bác sĩ kia.

Hắn bị xuất huyết dạ dày, rất nặng, nếu không phẫu thuật sẽ tử vong, mà hắn bỏ lỡ cả hai cuộc phẫu thuật đều vì anh.

Lúc anh ngồi trước cửa phòng cấp cứu cả người như đeo gông chì, nặng nề đến đáng sợ. Đầu óc rối loạn.

Ban nãy anh chỉ nhất thời kích động, bây giờ bình tĩnh lại dường như có một nỗi sợ kinh khủng đeo bám theo anh. Cố Mặc hốt hoảng, lại bất lực.

Dù sao hắn cũng là em trai anh, anh biết hắn thích mình trong lúc không khống chế được mà nói ra muôn vàn lời tổn thương, như lưỡi dao sắc cứa vào lòng Trịnh Hằng.

Khi nhìn hắn khóc, anh cũng đau. Nhưng anh cũng hận. Cảm xúc như những sợi dây không ngừng đan xen với nhau hành hạ tâm can anh.

Trịnh Hằng sau khi được cấp cứu liền được chuyển sang phòng phẫu thuật. Sau hơn ba tiếng đồng hồ dài đằng đẵng cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc.

Cố Mặc đứng cách giường bệnh khoảng hai mét lẳng lặng nhìn em trai nuôi của mình. Hắn nằm thẳng, bất động như người chết, sắc mặt tái nhợt gần như không có máu. Hơi thở cũng mỏng manh dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.

Nếu không phải thấy hắn vẫn còn nhịp tim anh còn tưởng hắn đã chết.

Ánh nắng vàng lúc hoàng hôn chiếu lên thân hình to lớn lại có chút cô đơn của Cố Mặc. Mày đen của anh hơi nhíu lại, không rõ đang nghĩ gì.

Đến tận lúc hết giờ thăm bệnh Cố Mặc mới lững thững đi về. Anh có một đôi mắt dài dài như mắt phượng, con ngươi đen nháy xinh đẹp, nay con ngươi ấy lại đục rỗng như thể một người vô hồn.

Anh không biết nữa...

Hạ Thảo chết rồi. Cô ấy không chịu nổi cú sốc rằng mình sẽ không còn khả năng làm mẹ nữa, không chịu nổi rằng cô mất trinh tiết trước một tháng kết hôn.

Con người ta khi nào cũng vậy, sợ hãi, thoái lui khi gặp một chuyện kinh khủng.

Mà người gây ra tất cả. Hạ Thảo lúc mới tỉnh dậy liền gục đầu vào vai anh khóc nấc lên, cô bảo người đó chính là em trai anh.

Anh thương đứa em trai này, chưa từng muốn nó đau khổ. Dẫu biết hắn có tình cảm sai trái với mình nhưng rốt cuộc anh vẫn không nỡ gạt phăng nó, bóp chết nó khi nó còn là mầm non.

Tình yêu không có lỗi. Chỉ là yêu sai người, yêu sai cách.

Một tháng trời Cố Mặc sống như thể người âm, ăn uống điều qua loa, thường xuyên thiếu ngủ.

Từ một người điểm trai, gần như là tâm điểm của đám đông nay lại nhếch nhác đến đáng thương. Chỉ trong một tháng trời mà anh gầy đi trông thấy, gò má cao lên, tóc cũng bắt đầu như những sợi cước trắng. Hằng ngày cứ lững thững đi đi về về.

Suy sụp đến không thể gượng dậy.

Một tháng sau Trịnh Hằng vẫn chưa tỉnh lại. Cố Mặc vẫn luôn túc trực bên nguội hắn, ngăn cản người nhà Hạ Thảo xông đến, cũng như chăm sóc hắn.

Ba mẹ anh mất lâu rồi, Trịnh Hằng cũng như người thân duy nhất của anh.

Anh có niềm tin mãnh liệt, một người cứng đầu như Trịnh Hằng, hơn nữa còn luôn quan tâm anh sẽ tỉnh dậy.

Nhưng sự thật luôn nghiệt ngã. Nó mặn chát như nước muối, đắng nghét như cà phê đen.

Bác sĩ bảo, hắn có lẽ sẽ làm người thực vật suốt đời, sẽ chẳng thể mở mắt ra, sẽ cứ nằm yên đấy không thể nở nụ cười.

Một lời nói, như một chiếc búa tạ đập nát tim anh. Đau đớn vô bờ.

Anh xót xa, lại cảm thấy thực sự thứ tình cảm của anh đối với hắn chẳng còn đơn giản như hồi bé.

Anh nhớ người em trai ít cười nhưng luôn dùng hành động sưởi ấm anh.

Anh nhớ người em trai luôn đi sau anh như cái bóng nhỏ, lại có những thời khắc yếu lòng mà cần anh che chở vỗ về.

Anh nhớ...

Cuối cùng cũng biết đó là yêu.

Đến tận một năm sau tình cảm vẫn như gông xích trói buộc Cố Mặc, hằng ngày sau giờ đi làm anh vẫn đến bệnh viện sau đó lại đến nghĩa trang.

Một là thăm Trịnh Hằng.

Hai là thăm Hạ Thảo.

Nói cho cùng, việc Trịnh Hằng làm nhục Hạ Thảo vẫn là điều canh cánh trong lòng anh.

Ngày 27, tháng 8 năm 2000

Trời mùa thu se lạnh còn có mưa lất phất. Mưa lạnh lẽo rơi trên gương mặt cương nghị gầy gò của Cố Mặc. Anh đứng dưới tàng cây hoa bằng lăng tím im lặng nhìn thẳng về phía trước.

Trên hè phố có lác đác vài cặp tình nhân đi dạo, lại có những chiếc bàn gỗ đặt cho những người đến đó ăn nhậu.

Hà Hào hứng thú cười vui, hắn vỗ đùi đen đét, mặt vì men rượu mà đỏ chót. Hắn uống thêm hớp rượu cay, sảng khoái nói chuyện.

Lời hắn nói càng cay hơn.

-Công nhận thân thể con Hạ Thảo đấy tuyệt vời thật. Da dẻ trắng nõn. Hôm đấy nó say rượu tao thấy liền đem nó trở về nhà nó. Con Hạ Thảo say nên có biết trời trăng mây gió gì đâu. Tao bắn t*nh trên người nó tận mấy lần. Mà công nhận chơi SM vui dã man.

-Vậy cũng tiếc thật, vậy mà lại tự tử, tao vẫn còn chưa chơi chán. Tao không ngờ hôm đấy tao bịt mắt nó lại, nó còn tưởng tao là em rể tương lai của nó, liên tục cầu xin.

Một người khác đáp lời:

-Chắc nó không ngờ thằng bạn thân gần 15 năm của nó lại làm vậy đâu nhỉ?

Cố Mặc không thể nghe thêm bất cứ điều gì. Anh lao lại, không nói hai lời đạp đổ bàn gỗ. Thức ăn rơi tung tóe, tiếng đổ vỡ loảng xoảng khiến người ta sợ hãi.

Cố Mặc như con thú điên, liên tục giáng xuống mặt hắn những cú đấm như muốn lấy mạng Hà Hào.

Máu chảy dọc theo những viên gạch lát đường, thấm đỏ bông hoa bằng lăng rơi trên mặt đất...

Mùi máu tanh nồng nàn len lỏi trong không khí.

Đến lúc Cố Mặc đánh gần chết người thì mới kéo anh tách ra khỏi Hà Hào được. Hà Hào như con cá rời khỏi nước, lồng ngực phập phồng tham lam hít thở không khí.

Tiếng người kêu la ồn ào khắp một con phố, anh nhắm mắt, nếu không phải hôm nay tâm trạng anh không tốt, nếu không phải hôm nay... Có lẽ anh sẽ không phát hiện sự thật.

Cố Mặc chen lấn trong đoàn người thoát ra. Anh bước từng bước nhỏ trên vỉa hè.

Cố Mặc cười, lẩm bẩm:

-Xin lỗi em trai, là anh có lỗi.

Là anh ngu muội, đến tận lúc nhận ra tình cảm lại quá muộn!

Quá muộn rồi!

***

Năm ngày sau cảnh sát phát hiện Cố Mặc chết trong phòng riêng của mình. Là uống thuốc ngủ tự tử.

Có vài viên thuốc ngủ màu trắng dư thừa rơi đầy trên mặt đất lạnh lẽo.

Anh nằm thẳng, tay ôm tấm hình chụp Cố Mặc và Trịnh Hằng vào tết năm ngoái.

Cảnh sát điều tra một hồi chỉ thấy một tờ giấy nhỏ đặt trên mặt bàn.

'Tôi yêu em ấy bằng những gì ngu muội nhất.
Lại nhận lại sự ngọt ngào '

Hóa ra Trịnh Hằng không trụ được nữa, trong một thời điểm lại gây choáng ngợp, tim hắn bỗng ngừng đập, nội tạng cũng xuất hiện những chỗ thối rữa.

Hắn không trụ được nữa rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net