Đoản #1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giá như anh chẳng thuộc về ai. Thì tình cảm đôi ta đâu là sai. Giá như mình gặp nhau khi trước. Thì em đã đến trước một bước..."

Tịnh Mai mặc bộ y phục trắng xám, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh lan can tầng năm hát véo von lời hát cô quen thuộc nhất. Vì sao ư? Chắc là do bài hát này vốn rất giống với hoàn cảnh vài năm trở lại đây của cô.

Năm nay, cô vừa tròn 25 tuổi. Cái tuổi đủ để lấy chồng, nhưng người ta biết chủ tịch tập đoàn Viễn Lam - cô Tịnh Mai sau khi gặp và yêu Hạo Phong Thiên bị anh ta phản bội hay nói đúng hơn: "Anh ta tiếp cận cô là vì tiền. Đúng. Là vì tiền chữa trị cho bạn gái anh ta nên mới giả làm bạn trai cô" . Không ngờ tới, Tịnh Mai cô trên thương trường là người lạnh lùng và nghiêm túc mà trong tình yêu lại thất bại như vậy. Cô không cam tâm. Không bao giờ. ?-?

___3_năm_trước___

Một buổi tối mùa đông giá lạnh, cô vừa cùng mấy đứa bạn đi bar uống rượu, say khướt. Mà Phong Thiên anh năm đó mới 23 tuổi, đẹp trai, phong độ . Anh đang đau buồn vì bạn gái mình bị bệnh tim khó chữa trị. Cần một khoản tiền lớn .

Cùng trên một con đường, hai con người gặp nhau.

Cùng trên một con đường, hai người bắt đầu yêu nhau.

Cùng trên một con đường, ghi đầy dấu ấn kỉ niệm của cặp đôi hạnh phúc.

Cùng trên một con đường, hai người khắc tên nhau lên đá sinh mệnh tình duyên.

Vậy mà, ông trời lại không để họ đến với nhau . Sao ông lại nhẫn tâm đến thế?

Một mùa đông trôi qua, một mùa đông khác lại tới. Anh hẹn cô ra một quán cafe nho nhỏ ấm áp trên con đường kì diệu ấy. Anh nói anh không hề yêu cô. Từ trước tới giờ đều là anh lừa cô. Anh rất xin lỗi cô. Nay anh đã gom đủ tiền để chữa bệnh cho bạn gái anh nên anh không cần phải giả vờ nữa. Mục đích của anh cuối cùng cũng đã đạt được. Rồi lại nói cảm ơn cô. Cảm ơn cô trong thời gian qua đã rất tận tình chăm sóc anh. Cảm ơn cô trong thời gian qua luôn nỗ lực giúp anh có được sự nghiệp đáng nể. Còn cảm ơn cô vì... đã mang thai dòng máu của anh. Anh nói nếu em không chăm sóc được đứa bé thì cứ việc giao lại cho Yên Chi (bạn gái anh ta). Cô ấy sẽ chăm sóc đứa bé như con ruột của mình...

Khi anh ta nói xong hết, cô mới ngẩng mặt, nâng cặp kính lên và nhìn vào mặt anh ta nói: " Anh nói đủ chưa? Anh vừa nhắc tới một người Yên Chi là bạn gái anh bị bệnh tim cần phải chữa trị?"

"Đúng vậy! Cô ấy là bạn gái anh. Cô ấy bị bệnh tim."

"Vậy ư? Vậy tại sao anh lại kéo một người ngoài cuộc như tôi vào cuộc tình thắm thiết của hai người? Haha... Vì tiền chữa trị đúng không? Giờ tôi cũng biết tại sao mỗi lần ở bên anh lại cảm thấy nụ cười của anh khác biệt. Đó là vì sự giả tạo. Tôi cũng đã biết tại sao những gì anh tặng cho tôi đều có mùi hương của người phụ nữ khác. Đó là vì sự giả tạo. TẤT CẢ NHỮNG GÌ ANH LÀM CHO TÔI ĐỀU LÀ GIẢ TẠO. Điều tôi hận nhất trong cuộc đời của mình là gì, anh có biết không? CHÍNH LÀ ĐƯỢC GẶP MỘT KẺ KHÔNG BIẾT LIÊM SỈ NHƯ ANH ĐÓ."

"Tôi đã xin lỗi cô rồi. Cô không chấp nhận thì thôi. Đừng có gào thét như con điên lên cho mọi người đều thấy. Tôi năm đó cũng là vì bất đắc dĩ nên mới làm vậy với cô." - Thái độ ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi ngoắt cái 360* của anh ta.

"Tôi như con điên sao? Thì ra 1 năm qua tôi ở bên anh chả đáng là gì cả. Thì ra, anh cũng còn một chút tình người. Nhận con tôi là con anh và người phụ nữ kia - Yên Chi. Có điều, tôi là mẹ nó. Tôi nên chăm sóc nó thì tốt hơn. Đợi sau này nó lớn lên rồi, tôi sẽ nói cho nó biết mọi chuyện. Nói cho nó biết ba nó là người độc ác như thế nào. Tôi cũng cảm ơn anh vì đã cho tôi biết nghĩa của câu * Nhất kiến chung tình* mà anh từng nói với tôi. Còn nữa, nếu không có chuyện gì, chúng ta mãi mãi không gặp lại." - Nước mặt cô đã rơi lã chã rồi. Nhưng là rơi trong tim. Cô luôn tỏ vẻ mạnh mẽ, không cần người chở che, nhưng thật ra, cô không khác gì những người phụ nữ bình thường khác. Cũng yếu đuối, cần sự chở che của người khác. Chỉ là, từ nhỏ, cô đã định sẵn là người thừa kế tập đoàn Viễn Lam nên không hay tiếp xúc với ai, cũng không có bạn bè gì nên đã tự tạo cho mình một lớp kết giới ngăn cách mình và thế giới bên ngoài. Cô không bao giờ để lộ điểm yếu của mình trên thương trường.

Rời khỏi quán cafe nhỏ, hai người rảo bước đi.

Vẫn trên con đường ấy, mỗi người quay lưng bước về ngã rẽ của cuộc đời.

Vẫn trên con đường ấy, kỉ niệm xưa đã dần phai nhoà.

Vẫn trên con đường ấy, hai người rời xa nhau, mãi mãi.

Vẫn trên con đường ấy, mãi mãi sẽ vắng bóng hai người họ.

Ấn ngôi sao và nhớ cmt góp ý nhé. Thân ái!

                                                      ~~~~~~~~~~~~~THE_END~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net