Đoản 1 [ Diệp Tư ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CP : Diệp Tư
Thể loại : Cổ trang , gương vỡ lại lành

" Thảm hại quá thảm hại rồi đã là người đến sau thân phận còn thấp hèn như thế ta lấy đâu ra cái dũng khí để tiếp tục ở bên người ấy đây "

------------- 7 tháng trước ------------------------

Y là Hồ Diệp Thao một thầy thuốc ở làng Lung Môn , từ nhỏ Y chỉ có một mình được trưởng làng Lung Môn - Tỉnh Lung - thương yêu nên cho Y thức ăn chỗ ở , Y rất thích đọc sáng nhất là nghiêm cứu y thuật nên bây giờ Y là thầy thuốc giỏi nhất ở đây . Mỗi ngày Y đều lên núi hái thuốc, tìm những loại thuốc quý . Hôm nay Y tìm được khá nhiều , đang đi thì Y bổng nghe tiếng động từ một bụi rậm đằng xa dường như có thứ gì đó nhúc nhích , Y giật nảy mình từ nhỏ ý chỉ thích đọc sách ghét vận động thân hình vốn nhỏ bé chả đấu lại ai nên tính Y vô cùng nhát gan gặp cái gì cũng sợ , tính tình nho nhã lại còn là thầy thuốc làm y có phần hơi nhẹ nhàng chứ không như Cam Vọng Tinh con trai úc của trưởng làng thân hình cường tráng lúc nào cũng năng động hung hăng . Y vội nhặt một cành cây gần đó lên tiến từ từ lại bụi rậm .

Khi đi vòng ra sau Y kinh ngạc nhìn thấy một người nằm đó , bị thương ở vùng bụng vết thương lớn làm máu chảy rất nhiều . Ngươi khi có vẻ chịu đựng lâu lắm rồi gương mặt anh tú thấm đẫm mồ hôi . Y thấy cảnh tượng trước mắt vội ném cành cây qua một bên ngồi xuống bên cạnh người đó . Y lấy lá thuốc mình hái được dùng dụng cụ để giã số lá thuốc đó ra rồi đắp lên vết thương khi , khi đập số thuốc đó lên máu của người kia bắt đầu ngưng chảy .

Y ngồi một bên nhìn từ trên xuống dưới , đánh giá người trước mặt . Y hoàn toàn không hoảng sợ vì làng của Y nằm gần biên giới , khi chiến tranh nổi ra thường xuyên có binh sĩ bị thương xuất hiện ở gần làng . Cậu nhìn trang phục củ người này chắc cũng không phải là binh sĩ bình thường đâu vì trang phục tuy rách nát cả nhưng vẫn cảm nhận được loại vải này vô cùng tốt binh sĩ bình thường cả đời cũng không thể mặc loại vải này được . Nhưng người này lại cũng quá đẹp trai rồi , ngũ quan tinh xảo . Y ngồi một hồi đến khi thấy máu ngừng hoàn toàn thì Y cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người hắn rồi y để hắn dựa hoàn toàn vào lưng mình kéo hắn về .

Người này cũng quá to lớn rồi đi , hắn phải cao hơn Y cả cái đầu á chứ , cơ bắp thì khỏi nói . Đó giờ Y tưởng Chồng của trưởng làng - Trương Hân Nghiêu là to lớn nhất rồi như khi gặp tên này Y suy nghĩ lại rồi . Y vất vả lắm mới có thể lôi hắn về tới làng của mình thấy Cam Vọng Tinh từ xa Y vội hét lên kêu cậu ta .

Hồ Diệp Thao : " Này Cam Vọng Tinh qua đây giúp tôi với "

Cam Vọng Tinh nghe tiếng Y thì vội vàng chạy lại đỡ lấy người trên lưng Y đem hắn vào nhà của Y . Về tới Y bắt đầu băng bó vết thương cho hắn .

Cam Vọng Tinh : " Chắc lại là binh sĩ rồi "

Hồ Diệp Thao : " Ừm chắc vậy ta nhặt hắn ở bìa rừng đấy . Người đến đây tìm ta sao ?? "

Cam Vọng Tinh : " À đúng rồi , mẫu thân ta bảo tối ngươi qua dùng bữa, hôm nay caca ta trở về "

Hồ Diệp Thao : " Nặc Ngôn về rồi sao lần này thắng không "

Cam Vọng Tinh : " Tất nhiên là thắng mấy thôn làng kia làm sao bằng Lung Môn "

Hồ Diệp Thao : " Được rồi tối ta sẽ qua "

Bốn ngày sau , cuối cùng người mà Y nhặt về cũng tỉnh . Hắn nheo nheo mắt vì hôn mê lâu như vậy ánh sáng làm hắn trói mắt không thể mở to ra được . Sao một hồi thì hắn mới mở mắt nhìn xung quanh rồi nhìn bóng lưng bạch y đang loay hoay trong bên . Lúc này Y quay ra thấy hắn tỉnh lại thì cười cười đến ngồi bên giường hắn .

Hồ Diệp Thao : " Ngươi tỉnh rồi sao , ta nhặt được ngươi ở bìa rừng đem về chữa trị , ta tưởng phải mắc mấy tuần ngươi mới tỉnh không ngờ ngươi hồi phục nhanh như thế "

Vương Chính Hùng : " Tại hạ đa tạ ơn cứu mạng , cho ta hỏi đây là nơi nào được không "

Hồ Diệp Thao : " Đây là Là Lung Môn , ta là Hồ Diệp Thao là thấy thuốc ở làng này , ngươi xưng như thế nào "

Vương Chính Hùng : " Ta Vương Chính Hùng Vương gia Hải Hoa Quốc "

Y nghe danh tính của người mình mới cứu về liền kinh đứng lên cúi đầu .

Hồ Diệp Thao : " Vương ... Vương gia tiểu nhân có mắt như mù không nhận ra người , xin Vương gia đừng trách tội "

Vương Chính Hùng : " Ấy người là ơn nhân của ta , sao lại trách ngươi được chứ . Người thật xinh đẹp , ngươi là người con trai đẹp nhất ta từng gặp "

Hồ Diệp Thao nghe những lời đó không khỏi đỏ mặt , hắn thấy Y đỏ mặt vì lời khen của mình trong lòng bỗng chốc vui vẻ . Do vết thương chưa lành nên hắn ở lại nhà Y dưỡng thương . Hằng ngày ở cùng nhau cùng nhau hai người đều nảy sinh tình cảm với đối phương , từ từ họ đã đến với nhau . Sau 3 tháng thì vào một buổi sáng đẹp trời , hắn và y đang phơi thuốc thì có một đoàn người kéo đến dẫn đầu là một chàng thiếu niên vô cùng điển trai với gương mặt ôn nhu , hắn vừa nhìn thấy người liền bước lên trước hai người họ ôm chầm lấy nhau . Cậu đằng sau vẫn chưa hiểu chuyện gì thì hắn khoác vai người kia cười cười bảo .

Vương Chính Hùng : " Đây là Châu Kha Vũ , người em thân thiết của anh . "

Châu Kha Vũ : " Được rồi đừng khoe nữa , ngươi không tính trở về sao "

Vương Chính Hùng : " Không phải nhóc đến đón ta rồi sao . "

Y nhìn hai người cười cười nói nói lúc này Y mới nhận ra , Y và bọn họ khác biệt , thời gian qua ở bên hắn Y quên rằng hắn là Vương gia của một nước bên cạnh có biết bao nhiên người , cái vị Châu tướng quân kia dường như cũng có ý với hắn . Y chỉ là một tên vô danh tiểu tốt lấy tư cách gì ở bên hắn đây . Y quay mặt vào nhà vào phòng mình đóng chặt cửa lại . Một lúc lâu sao hắn vào phòng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Y .

Vương Chính Hùng : " Em đi cùng ta chứ . Cả đời này ta chỉ yêu duy nhất mình em mà thôi , ta không thể sống thiếu em được , cho nên em đi cùng ta đi "

Hồ Diệp Thao : " Ta....ta.. "

Vương Chính Hùng : " Ta muốn em luôn bên cạnh ta , ta sẽ bảo vệ em nên hãy cùng ta đi đi "

Hồ Diệp Thao : "..........được ta đi người người "

Vương Chính Hùng :" Tốt quá rồi "

Nói rồi hắn ôm lấy Y vào lòng . Y vốn muốn từ bỏ hắn đến hắn trở về với nói thuộc về hắn , nhưng những lời hắn nói làm Y lay động, Y muốn đặt cược một chút để xem Y có thể thắng ván cược này không .

Y chào tạm biệt mọi người , ai cũng không nỡ như mọi người đều ủng hộ yêu theo đuổi tình yêu của mình . Sau khi tạm biệt mọi người chùng hắn ngồi lên ngựa đến kinh thành .

Y về Vương phủ của hắn , hắn đúng như lời hứa yêu thương Y cưng chiều Y . Hắn và y có một cái đám cưới nhỏ . Y chính thức trở thành vợ của hắn nhưng Y không được làm chính phi bởi vì hoàng thượng nói Y không có xuất thân cao quý không được làm chính phi . Nhưng không sao ta chỉ cần hắn yêu Y là được , hắn đã hứa cả đời này cũng chỉ cưới một mình y .

Thời gian dần trôi qua hắn và Y vẫn rất hạnh phúc nhưng Y cảm nhận được giữa hắn và vị họ Châu kia dường như có mối quan hệ gì đó hơn cả huynh đệ thân thiết . Nhưng Y cũng không để ý nhiều về chuyện đó .

Một hôm Y vô tình đi ngang qua thư phòng vào nghe tiếng cãi vã rất lớn Y tò mò nên dừng lại nghe .

Châu Kha Vũ : " Ngươi bây giờ là muốn như thế nào "

Vương Chính Hùng : " Châu nhi ta ... "

Châu Kha Vũ : " Ngươi lo mà xử lý chuyện tình cảm của mình ta không có đủ kiên nhẫn đây "

Vương Chính Hùng : " Ta biết rồi, để ta bồi y đã , là ta nợ Y "

Nghe tới đây Y không có dũng khí nghe tiếp trực tiếp chạy về phòng , hắn nợ y ?? Thì ra những việc hắn đang làm là trả nợ cho Y ư , vậy mà Y còn nghĩ hắn yêu Y thật lòng , rốt cuộc từ đầu đến cuối chỉ có Y là kẻ si tình .

Từ ngày hôm đó Y cũng không còn vui vẻ như trước nữa , ở bên cạnh hắn lâu lâu lại nặn ra một nụ cười gượng gạo, hắn cũng thấy sự bất thường của Y nhưng hắn chỉ nghĩ là do Y mệt mỏi nên mới thế . Châu Kha Vũ vẫn luôn xuất hiện ở Vương phủ , người đó vô tư đi ra đi vào Vương phủ giống như nhà của mình . Cũng phải thôi Y nghe nha hoàn kể từ nhỏ hai người bọn họ cùng nhau lớn lên , trên chiến trường cũng luôn sát cánh bên nhau , nói về người hiểu Vương Chính Hùng nhất cả kinh thành này ai cũng sẽ nói cái tên Châu Kha Vũ .

Vài tháng sau hoàng thượng ban hôn cho Vương Chính Hùng cùng Châu Kha Vũ lý do Vương phủ không thể thiếu Vương phi , người hợp với vị trí này nhất không ai khác là Châu Kha Vũ . Khi thánh chỉ đến hắn lẳng lặng nhìn qua Y thấy Y không có tí phản ứng nào thì lòng cũng yên tâm được đôi chút . Tôi ngày hôm đó hắn đến tìm Y nó chuyện .

Hồ Diệp Thao : " Người không cần giải thích cho ta , Châu Tướng Quân rất tốt , xứng đáng vị trí Vương phi "

Trong khoảng thời gian đó trên dưới Vương phủ đều náo nhiệt mọi người chuẩn bị cho đám cưới của Vương gia và Vương phi . Mọi người cười nói vui vẻ . Y ngồi cạnh cửa sổ trong phòng nhìn những chiếc lá vàng úa rơi xuống, tâm trạng nặng nề . Y tự hỏi mình ở đây làm gì ?? Mình ở đây vô chỉ dư thừa . Không danh không phân ở trong Vương Phủ .

--------------- Hiện tại ----------------------

Rất nhanh ngày thành hôn cũng tới , đường phố linh đình , Vương Chính Hùng vẫn đứng ở đó như người làn này hắn nắm tay tiến vào Vương phủ không phải là Y mà là một người khác Y đưa mắt theo từng bước chân của hai người bọn họ bổng nhớ đến ngày Y và hắn thành hôn hôm đó không đông đúc như bây giờ chỉ có những người trong phủ , Y cũng khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ ực cùng hắn tay trong tay tiến vào Vương phủ , bái 3 bái kết nghĩa phu thê , bây giờ cảnh sắc vẫn vậy nhưng người mặc hỉ phục đỏ không phải Y . Y lẳng lặng đứng nhìn khi hai người đi ngang qua Y , Y cười nhẹ một cái rồi quay đầu đi về phòng của mình . Y vừa đi vừa oán trách bản thân

Hồ Diệp Thao : " Thảm hại quá thảm hại rồi đã là người đến sau thân phận còn thấp hèn như thế ta lấy đâu ra cái dũng khí để tiếp tục ở bên người ấy chứ "

??? : " Không ở bên hắn được nữa thì về đi "

Hồ Diệp Thao : " Haizz làm sao mà về chứ ta không như tên Cam Vọng Tinh có kinh công có thể bay đi bay lại "

Y vô thức đáp lại , xong mới kinh ngạc nhìn lên phía phát ra giọng nói .

Cam Vọng Tinh : " Không có kinh công như ta , thì ta dùng kinh công đưa ngươi về , mọi người đều biết hết câu chuyện rồi mẫu thân giao ta nhiệm vụ hộ tống ngươi về , ngươi có về không "

Y quay đầu nhìn lại sảnh chính mọi người đang vui vẻ quay quanh chúc mừng hai người mặc hỉ phục đỏ rực . Nơi đây không dành cho Y . Cậu mỉm cười nhẹ rồi quay về hướng Cam Vọng Tinh

Hồ Diệp Thao : " Về ... "

Nói rồi Cam Vọng Tinh từ mái nhà phóng xuống ôm gọn Y vào lòng hai người rời khỏi Vương phủ . Y không lấy thứ gì đi cả những thứ ở đây không phải của Y chả cái gì thuộc về Y cả .

Nói là thế nhưng trên mi mắt Y có vài giọt lệ đang rơi , tình yêu Y dành cho hắn từ đầu đến giờ không có một phần giả vờ thì thử hỏi khi buông tay làm sao mà không đau được chứ .

Về đến làng thì cũng đã xế chiều rồi , Tỉnh Lung nấu rất nhiều món đợi Y trở về , Y vui vẻ cùng với mọi người ăn cơm rồi trở về ngôi nhà của mình . Mọi thứ đều như cũ , có lẽ Tỉnh Lung đã giúp Y dọn dẹp rồi Y đi lâu như thế mà đến một miếng bụi cũng không có . Ngã lưng lên chiếc giường của mình . Y cảm thấy mai mắn vì mình chưa lúng quá sâu vẫn có thể dễ dàng buông bỏ được .

Y bắt đầu lại công việc của mình , mọi người trong làng đều vui vẻ khi Y trở về vì ai trong làng cũng yêu thương y hết . Cũng đã hai ba tuần kể từ ngày Y trở về làng , hắn cũng không có đến tìm Y , cũng đúng thôi cả Vương phủ mấy trăm người một người biến mất có gì mà lạ chứ , có lẽ bây giờ hắn còn đang đắm chìm trong tình yêu với thê tử của mình . Hôm nay Y vẫn như thường ngày lên rừng hái thuốc . Đang hái thuốc thì y nghe tiếng la thất thanh từ đang xa chuyền đến .

??? : " Aaaaaaaaaaaaaaa "

Y vội vang chạy đến thì thấy một chàng trai đang nằm trên đất ôm chân khóc la thảm thiết, rồi Y nhìn con rắn thì cũng hiểu chuyện gì lại chấn an chàng trai rồi đuổi con rắn đi

??? : " Huhuu làm ơn cứu tôi với ...tôi bị rắn cắn rồi tôi sắp không qua khỏi rồi huhuuhuhu "

Hồ Diệp Thao : " Đừng khóc nữa con đó không phải rắn độc , đứng lên tôi đưa anh đi băng bó "

Hồ Diệp Thao : " Ngươi đừng khóc nữa không quá nghiêm trọng đã bảo con rắn đó không có độc rồi mà , nhìn ngươi rất lạ mặt , ngươi từ đây đến đây , đến làng này có ý đồ gì "

Phó Tư Siêu : " Tại hạ không có ý xấu , ta chỉ đi chơi vô tình lạc vào rừng rồi bị rắn cắn , Ta xưng Phó Tư Siêu Thái Tử Ngân Hà Quốc "

Hồ Diệp Thao : " Từ Ngân Hà quốc lạc qua tới đây ngươi bị ngu à . ".

Phó Tư Siêu : " Ta không có , ta cùng một nhóm người đi săn , đám người không biết đường nên lạc mất rồi còn mỗi ta thôi .

Hồ Diệp Thao : " Bọn họ không biết đường hay là người không biết đường , lạc rồi còn ra oai "

Phó Tư Siêu : " Ê y thuật ngươi giỏi như vậy , cùng ta đến Ngân Hà quốc cứu người đi , Thải tử phi của ta mắc căn bệnh hiểm nghèo . "

Hồ Diệp Thao : " Ngân Hà quốc xa như thế ta không đi . "

Phó Tư Siêu : " Ta có thể cho ngươi số tiền ngươi làm thầy thuốc cả đời cũng không có được "

Hồ Diệp Thao : " Thành giao ..... "

------ tại Vương gia phủ----------

Hắn vừa mới tỉnh giấc , sau lễ thành hôn hắn bận đến nổi không thể rời hoàng cung nửa bước . Nên đến hôm nay đã mấy tuần nay hắn chưa được gặp Y rồi , hôm nay là ngày đầu tiên hắn trở về phủ sau buổi thành hôn , hắn bộn vàng tắm rửa tính đến phòng tìm y thì nghe nha hoàn bẩm báo.

!!! : Vương ...Vương gia Hồ ..Hồ Diệp Thao không tìm thấy....thấy Y nữa ạ

Vương Chính Hùng : NGƯƠI NÓI CÁI GÌ .

!!! : Từ .... Từ bửa thành hôn , buổi tối nô tỳ đến phòng y không thấy Hồ thiếu gia nữa ạ .

Hắn đứng lên bước những bước thật nhanh đến phòng của Y , không Y không thể biết mất như vậy được vài mấy tuần trước Y vẫn còn hứa sẽ cùng ta đi săn vài mùa đông mà .
Đến phòng hắn đạp tung cánh cửa vào trong tìm người nhưng căn phòng đến một tí hơi ấm cũng không có , lạnh lẽo đến đang sợ . Hắn thấy trên bàn có một mẫu giấy nhỏ liền cầm lên xem .

* Chúc ngài hạnh phúc , đừng tìm tôi , cũng đừng gây khó dễ cho thôn làng của tôi . Chúng ta vốn không nên gặp nhau *

Hắn vò nát tấm giấy . * Không một lời từ mà biệt Hồ Diệp Thao có phải em đang chọc vào sự kiên nhẫn của tôi không . Kêu tôi không tìm em ,nực cười , chúng ta vốn không nên gặp nhau sao ?? tôi thấy chúng ta là gặp nhau quá trễ thì có . Em chờ đó , muốn bỏ tôi , hứ .Tôi không cho phép *

Hắn vào cung , dường như muốn bẩm báo điều gì đó với hoàng thượng. Hôm sau lập tức đem người hướng về phía làng Lung Môn mà đi .

--------Hiện tại làng Lung Môn --------

Vương Chính Hùng : " Người đâu giao ra đây "

Tỉnh Lung : " Há , ta là người nuôi thằng bé lớn người bắt đi xong bây giờ hùng bùng hổ hổ đến kêu giao người cho ngươi , ngươi nghĩ ngươi là ai hả "

Nhâm Nhậm Bồng : " Hắn là Vương gia "

Tỉnh Lung : " Con với cái , tao nuôi mày uổng cơm "

Trương Hân Nghiêu : " Lung nhi bớt giận đi mà giận sẽ mau già lắm đó . Vương gia mặc công ngài đến đây một chuyến rồi , Thao Thao không ở đây .

Vương Chính Hùng : " Y đi đâu "

Trương Hân Nghiêu : " Chuyện này bọn tôi không biết , thằng bé chỉ về đây một ngày đã đi rồi ... "

Hắn nghe vậy cũng không muốn làm khó dễ mọi người quay đầu , lên ngựa tính rồi đi thì từ xa tiếng Cam Vọng Tinh la lớn .

Cam Vọng Tinh : " Mẫu Thân , Thao Thao từ Ngân Hà quốc gửi thư về nè , Y nói ở đó cảnh đẹp với không khí cũng tốt nữa , ở thêm vài ngày rồi sẽ về "

Tỉnh Lung và Trương Hân Nghiêu chỉ biết lắc đầu nhìn thằng con trai úc của mình . Cam chạy đến chỗ mọi người mới phát hiện ra hình như mình vừa làm sạ chuyện gì đó .

Cam Vọng Tinh : " Có phải có đã sai cái gì rồi không "

Tỉnh Lung : " Mấy đứa này nuôi uổng cơm "

Trương Hân Nghiêu : " Haizz , chuyện đến nước này tôi cũng không thế giấu nữa .... "

Trương Hân Nghiêu kể chuyện đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe , hắn nghe xong biết còn vài ngày nữa y sẽ về , nên quyết định ở lại chờ y , hắn ra lệnh cho quân lính trở về hết còn hắn đi đến căn nhà của y. Hắn làm những việc y thường làm như đi hái thuốc, phơi thuốc và đọc sách .

--------- Ngân Hà quốc ---------------------

Phó Tư Siêu : " Ngày mai ngươi phải về thật sao , ta còn muốn đi chơi cùng ngươi .

Hồ Diệp Thao : " Xin thái tử , tiểu nhân còn phải kiếm sống , không ngờ ngài lại kêu ta đến đây vì một lý do nhảm nhí như thế "

Ngô Vũ Hằng : " Xin lỗi ngươi , thái tử quậy phá quá làm mất thời gian của ngươi rồi . "

Phó Tư Siêu : " Nhưng thật sự không có não chính là bệnh hiểm nghèo còn gì nữa "

Hồ Diệp Thao : " Ngươi không có não thì đúng hơn đó " .

Phó Tư Siêu : " Không phải ta là Ngô Vũ Hằng không có não "

Ngày hôm sao Y trở về làng , khi Y tới nơi trời cũng đã tối rồi , Y vào nhà của mình định thay đồ tắm rửa thì độc nhiên từ sao có một thân hình to lớn ôm chầm lấy Y , Y hoảng hốt giãy giụa muốn thoát ra như không thành , người khi cất giọng nói Y mới ngừng giãy giụa.

Vương Chính Hùng : " Đừng cử động là ta , để ta ôm em một chút "

Y đứng im cho hắn ôm một hồi lâu , hắn im lặng một lúc rồi bắt đầu kể đầu đuôi sự việc cho Y nghe vì sao hắn lại thành hôn với Châu Kha Vũ.

Việc Y kết hôn với Châu Kha Vũ cũng chỉ vì củng cố quan hệ giữa hai nước , Châu Kha Vũ là Hoàng tử của Châu Dan quốc . Châu Kha Vũ cũng có người trong lòng , hắn cũng muốn dựa vào chuyện thành hôn này mà bảo vệ người hắn yêu khỏi phụ hoàng của mình .

Y nghe xong cậu chuyện cũng không phản ứng gì nhiều . Hắn thấy Y vẫn im lặng trực tiếp bế Y lên đem vào phòng tắm cùng nhau tắm rửa .

Hồ Diệp Thao : " Lưu Manh ngươi cút ra "

Vương Chính Hùng : " Ta không đấy ..."

Tối đó hai người quấn quýt nhau cả đêm . Sáng hôm sau hắn nói hắn có việc ở kinh thành nên phải quay về . Đến chiều tôi hắn lại quay lại với hành lý trên lưng .

Vương Chính Hùng : " Bây giờ ta không còn là Vương gia nữa , ta là Vương Chính Hùng, lão công của thần y Hồ Diệp Thao "

Từ đó hai người sống tại làng Lung Môn , sáng hắn và Y sẽ cùng nhau lên núi , Y thì đi hái thuốc , hắn thì đi săn thú rừng mà có thể đem bán hoặc làm thức ăn cho hai người , hắn còn dạy Y giỏi công , hai người cứ an nhàn ở bên nhau như vậy !!!!!!!

--------------------------------------------------------

Lý do có câu chuyện này là vì tối qua tôi không ngủ được lại không có việc gì làm nổi hứng nên quyết định viết truyện , thế đéo nào tôi thức tới sáng 5h luôn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net