Đoản 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhỏ nàng đã được dạy, nàng là hoàng hậu tương lai của Đại Lương.

Từ nhỏ nàng đã được dạy, sau này phải lấy niềm vui của phu quân làm lẽ sống.

Từ nhỏ nàng đã được dạy, phải giữ khuôn phép, tuân thủ lễ nghi, tam tòng tứ đức.

Từ nhỏ đến lớn, nàng phải lấy người chồng chưa bao giờ thấy mặt làm tín ngưỡng, làm lí do để tồn tại.

Trong vô thức, nàng đã tự mặc định rằng mình là người của y, cả đời này chỉ có thể theo y, chỉ có thể là y.

Năm nàng mười lăm, tân đế được quyết định, Thương Minh Hà đăng cơ, nàng tiến cung làm hoàng hậu khi đang ở độ tuổi trăng tròn tươi đẹp nhất.

Cuối xuân năm ấy hoa lê vừa nở, còn cuộc đời nàng dần bước vào tàn lụi.

---

- Hoàng hậu, quý phi đã hoài thai, đây là đứa trẻ đầu tiên của trẫm, nàng nhất định phải bảo vệ nó thật tốt.

- Vâng, bệ hạ.

Nàng khom người trước mặt y, bàn tay áp vào bụng mình, đau xót.

Làm hoàng hậu, nhất định phải bao dung rộng lượng, không thể ghen tuông, hơn nữa còn phải coi sóc cho hậu cung chu toàn.

----

- Giặc Miêu ở phía Bắc gần đây lại rục rịch rồi, hoàng hậu, nàng hãy viết một bức thư gửi về cho phụ thân nàng, thuyết phục ông ấy hãy giao hai mươi vạn binh trong tay cho trẫm, có được không?

Bàn tay y lướt qua mặt nàng, ánh mắt thâm tình đầy tha thiết khiến trái tim tưởng chừng như nguội lạnh của nàng lại một lần nữa xao động, nhưng lời nói của y lại khiến nàng thất vọng tột cùng.

- Vâng, thần thiếp sẽ cố gắng, bệ hạ yên tâm.

Làm hoàng hậu, phải giúp hoàng đế phân ưu, không được từ chối.

---

- Chúng thần đã cố gắng hết sức, nhưng đứa bé vẫn không giữ được, xin nương nương nén bi thương....

Nàng đờ đẫn nằm trên giường, tay sờ vào phần bụng đã xẹp xuống của mình, nước mắt trào ra từ đôi mắt trống rỗng vô hồn.

Con của nàng đã mất rồi ư?

Con của nàng, hy vọng của nàng, ước mơ của nàng, cứ thế mà tan biến như bọt biển sao?

Nàng quay đầu tìm kiếm bóng hình người đó, nhưng cung nữ bên cạnh lại nói với nàng rằng Hoàng thượng đã đến chỗ Quý phi rồi.

Quý phi hạ sinh được một vị hoàng tử, mẹ tròn con vuông. Hoàng thượng cả đêm ấy, không hề tới Phượng Nghi Cung.

Chút mảnh vỡ còn sót lại trong tim nàng từng chút, từng chút bị bóp nghẹt, hóa thành bụi cát, một ngọn gió thổi qua, tung bay tan biến vào màn đêm vô tận.

Hoàng thượng dặn dò nàng bảo vệ long thai của quý phi cho tốt, nàng đã bảo vệ chu toàn rồi.

Nhưng nực cười thay, nàng lại lấy chính đứa trẻ của mình để bảo vệ đứa trẻ của người khác.

Nực cười thay.

---

Từ đêm đó, không ai còn thấy bất kì cảm xúc nào trên khuôn mặt hoàng hậu nương nương nữa. Tựa hồ tất cả hỉ nộ ái ố của nàng đã bị đứa trẻ yểu mệnh đó mang đi mất rồi.

Cũng từ sau lần sảy thai đó, sức khỏe nàng kém đi thấy rõ, sợ là không bao giờ có thể làm mẹ nữa.

Hoàng thượng vì áy náy, cũng thường xuyên lui tới Phượng Nghi Cung hơn, nhưng cũng chẳng khiến nàng lộ ra một chút vui mừng nào.

Mỗi lần Thương Minh Hà tới, nàng vẫn hầu hạ chu đáo đúng nghĩa vụ của một người vợ, nhưng y cũng nhận ra, nàng làm vậy chỉ vì nàng là hoàng hậu, còn y là hoàng đế mà thôi.

---

Một năm sau, quý phi thông dâm cùng thị vệ, bị ban rượu độc, đại hoàng tử được giao cho hoàng hậu nuôi dưỡng.

Nửa năm sau, Hương phi bị sảy thai, hung thủ là Mặc tài nhân.

Hậu cung biến thành nơi gió tanh mưa máu, từng người từng người vì những lí do khác nhau mà bỏ mạng, trong vòng hai năm, không hề có thêm vị hoàng tử nào được sinh ra nữa.

---

Nàng quỳ gối dưới chân Thương Minh Hà, gương mặt tuy tiều tụy nhưng vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.

- Những việc này xảy ra là do thần thiếp tắc trách, xin hoàng thượng trách phạt.

Thương Minh Hà nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, y nhếch môi cười lạnh rồi nói.

- Có lỗi phải phạt, từ hôm nay nàng hãy trao lại phượng ấn cho Đoan tần giữ rồi đóng cửa cung hối lỗi đi !

- Thần thiếp tuân chỉ.

---

Nửa năm sau khi hoàng hậu bị cấm túc.

Đêm hai mươi lăm tháng ba, hoàng đế bị hành thích tại Dưỡng Tâm Điện, băng hà. Hoàng hậu nghe tin, đau buồn quá độ lại thêm cơ thể vốn suy nhược, cũng hoăng thệ ngay sau đó vài ngày.

Đại hoàng tử đăng cơ khi chỉ mới hai tuổi, quyền hành trong triều bị quốc trượng thâu tóm. Triều đại của Thương Minh Hà chính thức khép lại.

---

- Thương Minh Hà, chàng xem, bầu trời thật cao, thật xanh, giống hệt như cuối xuân năm năm trước, cái ngày ta gả cho chàng.

- Lúc nhỏ vì mang danh hoàng hậu tương lai, ta chưa từng được nhìn thấy bầu trời đẹp như vậy.

- Lúc nhỏ, thứ ta nhìn thấy nhiều nhất là bốn bức tường, lúc gả cho chàng, thứ ta thấy nhiều nhất cũng là bốn bức tường, nhưng lại lộng lẫy xa hoa hơn.

Nàng mỉm cười, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với người ngồi trên xe lăn. Y hơi động đậy rồi phát ra tiếng "a...a..." đáp lại, đôi mắt trợn lên, phẫn nộ nhìn nàng.

- Đừng động đậy, rớt xuống ta lại phải ôm chàng lên, bẩn lắm.

Nàng híp mắt chỉnh lại y phục cho hắn, ngón tay sờ qua phần vai đã bị cắt mất cánh tay rồi khâu lại bằng chỉ, đau đớn khiến y giãy dụa.

- Cắt tay, cắt chân, cắt lưỡi đi rồi, chàng sẽ ngoan ngoãn không tổn thương ta được nữa.

- Đừng nhìn ta như thế, kẻo ta móc luôn đôi mắt của chàng ra đấy.

Ngón tay nàng lành lạnh, lướt qua da mặt y, móng tay dài để lại một vệt đỏ trên da mặt trắng bệch.

- Chàng không thoát được ta đâu, ta là của chàng, chàng là của ta, quãng đời còn lại, ta chắc chắn sẽ bắt chàng bù đắp lại tất cả, tất cả những gì ta đã mất vì chàng !

---

Chú thích:
1. Quốc trượng: cha vợ vua, tức cha nữ chính.
2. Hoa lê trong tiếng Trung, chữ "lê" đồng âm với "ly", mình viết hoa lê ở đây cũng là có chút dụng ý đó nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#virus