Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Anh tỉnh lại trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.Mắt nhắm mắt mở anh nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang ngủ bên cạnh.Anh khẽ mỉm cười nhưng...-Hạng Phong,cậu tỉnh rồi à.Trần Dư Nguyệt bất chợt ngẩng đầu lên nói.Một cảm giác hụt hẫng dâng lên đồng thời nụ cười trên môi anh cũng trở thành một niềm chua xót.Anh im lặngCô ấy thấy vậy nên an ủi anh:-Đừng lo,em ấy nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.-Nhưng...-Tớ đã nói là em ấy không có sao đâu mà.Cô ấy nói mà nước mắt không kìm lại được lăn dài trên má.-Nhất định nó không sao đâu mà,hức hức!Anh thấy vậy nhẹ nhàng an ủi cô ấy:-Đừng khóc em ấy sẽ không sao,không sao..."Dư Nhiên,anh nhớ em,rất nhớ em nếu như em còn sống hãy quay về bên anh nhé!"-còn-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net