(16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm lạnh lẽo, bên ngoài mưa vẫn chưa ngớt. Có lẽ ông trời cũng đang thương cảm cho số phận của một người mà không ngừng gầm thét. Trong căn phòng số 284 của bệnh viện H, có một cô gái ngồi co lại một góc, đôi mắt đã nhòe đi vì khóc.

Một người đàn ông từ ngoài bước vào.

- Anh đã đi đâu?

Cô khó khăn nói lên từng chữ.

- Tôi có công việc. Thế nào rồi?

Thấy cô im lặng hắn ta liền quát ầm lên:

- Chết tiệt! Cô đã thấy hậu quả của cái nghề mà cô cho là cao quý chưa? Con tôi thật vô phúc mới có một người mẹ như cô.

Nói xong hắn ta đạp tung cửa đi ra ngoài. Còn cô gái nọ vẫn không ngừng nức nở. Lát sau cô cũng đứng dậy chạy ù ra cổng mặc cho những hạt mưa như tát vào mặt. Cô lững thững bước đi dưới cơn mưa như trút nước, đã sớm không còn phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mưa nữa.

Bỗng một chiếc xe hơi dừng bên đường. Một người đàn ông tay cầm ô chạy vội đến bên cô.

- Mỹ Mỹ, em làm sao thế này? Mau, mau theo anh vào trong xe.

Anh ta nhanh chóng dìu cô ngồi vào trong xe, không quên lấy khăn lông lau rồi choàng chiếc áo vest khoác vào cho cô.

- Có chuyện gì? Mau nói cho anh biết.

Vẻ mặt của anh không giấu được sự lo lắng. Cô chợt oà khóc, ôm chầm lấy anh mà nức nở.

- Long, em mất rồi, mất con rồi... huhu... con của em mất thật rồi... huhu

Kim Tử Long nghe đã hiểu được phần nào, anh ôm cô thật chặt, như truyền thêm hơi ấm cho cô. Cũng không khuyên cô đừng khóc, vì anh biết những lúc như thế này chỉ cần ôm cô thật lâu, để cô xả hết những ngỗn ngang trong lòng, vì nếu không được khóc cô gái nhỏ của anh sẽ uất ức mà chết mất.

Lát sau cô cũng dần lấy lại bình tĩnh, như hiểu ra liền vội rời khỏi cái ôm của anh. Nhưng ngay lập tức tay bị anh nắm lấy.

- Hắn ta có làm gì quá đáng với em không?

Cô không nói gì, khẽ cúi xuống lắc đầu.

Nhưng đâu dễ gì qua mặt được anh, anh đã lướt thấy một bên má bị ửng đỏ của cô sau lớp tóc. Anh đưa tay lên đó xoa nhẹ, xoay mặt cô đối diện với mình.

- Còn giấu anh?

- Em...

- Bây giờ anh đưa em về. Hắn ta có làm gì quá đáng cứ gọi cho anh. Anh lập tức đến. Tuyệt đối không được cắn răng chịu đựng. Anh ở đây và không cho phép bất cứ ai tổn thương đến em.

Anh nói xong liền hôn nhẹ lên trán cô và lái xe đi, suốt đoạn đường không hề bỏ tay cô ra. Về đến trước cổng nhà cô, anh đưa cô chiếc ô rồi lái xe đi vì sợ không tiện đưa cô vào nhà.

Cô bước liu xiu vào nhà, vẻ mặt như người mất hồn dù đã bình tĩnh được một chút.

- Là ai đưa cô về?

Trong bóng tối hắn ta lại lên giọng hỏi cung. Cô đã quá mệt mỏi với dạng câu hỏi này nên lờ đi mà bước từng bước vào phòng. Hắn ta chặn cửa, quát ầm lên:

- Bị câm sao? Tôi hỏi ai đưa cô về?

- Anh Luân, tôi đủ mệt mỏi lắm rồi. Làm ơn đừng hỏi nữa. Tránh ra cho tôi vào phòng nghỉ ngơi.

- Cô còn tâm trạng nghỉ ngơi? Cô không thấy có một chút xám hối nào với đứa con chưa kịp chào đời của chúng ta sao?

Nghe đến đây vỏ bọc mạnh mẽ mà cô cố khoác lên mình bị lột ra. Từng giọt rồi lại từng giọt nước mắt lăn dài trên má.

Hắn ta xoay mặt cô đối diện với hắn, chẳng những không thương cảm mà còn chì chiết.

- Khóc? Cô khóc hả? Có có tư cách gì mà khóc thương nó?

- Vậy bây giờ em phải làm sao? Hay em phải chết theo con anh mới vừa lòng? Anh nghĩ tim em là sắt đá hay sao mà không đau lòng? Con cũng là con của em, là con của em mà? Em có muốn mọi chuyện đi đến nước này đâu? Giây phút nghe bác sĩ nói em chẳng thể làm mẹ được nữa, là hàng vạn mũi tên đâm trực tiếp vào tim em... Luân... lúc đó anh ở đâu? Anh vĩnh viễn không biết được em đã đau đớn đến mức nào đâu...

Cô khụy xuống bật khóc nức nở, cả bầu trời lúc này như sụp đổ, chỉ mong có một bờ vai để cô tựa vào.

- Cái gì? Giỏi thật! Chẳng những làm chết đứa con của tôi, còn cướp mất luôn quyền làm cha của tôi. Thoại Mỹ, cô đúng là thật giỏi!

Hắn ta định giơ tay lên tát cô, nhưng ngay lập tức Kim Tử Long kịp đến, vội lao tới ôm cô vào lòng.

- Trần Minh Luân, anh có đáng mặt đàn ông không vậy? Ra tay đánh vợ của mình, anh là cầm thú à?

- Thật giỏi! Lại có anh hùng muốn cứu mỹ nhân. Chuyện gia đình chúng tôi anh có tư cách gì mà xen vào?

- Anh...

Cô thấy không thể im lặng được nữa liền lên tiếng.

- Đủ rồi! Anh Luân, tôi sẽ về nhà với ba vài hôm. Mọi chuyện ở nhà giao lại cho anh.

Nói xong cô liền quay lưng đi, anh thấy vậy liền đi theo:

- Để anh đưa em về, khuya rồi đi một mình rất nguy hiểm.

- Cảm ơn anh!

- Đứng lại! Các người định đi đâu? Anh là cái thá gì mà ngang nhiên vô nhà tôi dẫn vợ tôi đi? Còn cô, không biết liêm sỉ à? Chồng cô vẫn chưa chết, cô vội cái gì?

Cô quay ngoắt lại, đưa tay quẹt vội những giọt nước mắt.

- Anh ăn nói cho cẩn thận! Tôi ở đây dám nói tôi chưa từng làm bất cứ điều gì trái với lương tâm, trái với đạo lí. Ngược lại là anh, xem lại bản thân đã xứng đáng với cái gia đình này hay chưa?

Hắn ta khẽ nhếch mép:

- Đừng có mà tỏ ra cao thượng. Cô nghĩ tôi không biết sau lưng tôi cô và hắn ta có mối quan hệ mờ ám à? Lũ xướng ca các người đừng nghĩ qua mặt được tôi. Các cụ nói xướng ca vô loài cấm có sai!

- Anh im miệng! Nói tôi thế nào cũng được nhưng anh không được xúc phạm nghề nghiệp của tôi. Còn nữa, tôi và anh ấy hoàn toàn trong sạch. Anh tin hay không tùy anh.

Nói rồi cô quay sang anh:

- Long, mình đi mau, em chịu hết nổi rồi.

- Được!

Hai người nhanh chóng rời khỏi nhà.

*Trên xe*

- Sắp tới em định thế nào?

Anh khẽ quay sang hỏi cô.

- Em sẽ về nhà với ba một thời gian, để xem anh ấy có thay đổi không rồi tính tiếp. Thật cảm ơn anh, nếu lúc nãy không có anh em cũng không biết mình biến thành cái gì nữa.

- Ngốc! Dù em có nói 1000 lần câu "em không cần anh", anh vẫn sẽ ở bên cạnh em. Nhớ giữ gìn sức khỏe có biết không?

Cô không nói gì, khẽ mỉm cười rồi gật đầu.

- Mỹ này, có những chuyện đừng nên cố chấp. Em quá tốt chính là lí do người ta xem thường tình cảm của em. Nghe anh, buông tay đi. Đừng sợ phải làm lại từ đầu, anh luôn ở phía sau em.

Nói rồi anh định nắm tay cô, nhưng cô rút tay lại, đưa mắt nhìn ra ngoài bầu trời tối qua lớp cửa. Thấy cô là đang cố né tránh mình nên anh cũng không nói gì thêm.

Li thân gần một năm, hắn ta không hề đến tìm cô. Thậm chí cô định về nhà lấy thêm mấy bộ đồ cũng bị hắn cự tuyệt bằng câu nói "đi là đi luôn". Dần dần tâm cô cũng chết dần chết mòn. Thậm chí khi nghe người ngoài đồn thổi hắn có người mới cô cũng chẳng thiết nói gì nữa. Cuối cùng cô chọn cách đơn phương li hôn đer giải thoát cho bản thân.

Trong phiên tòa hắn giành hết tất cả mọi thứ. Còn nói hết sức khó nghe về cô. Cô cũng im lặng. Có lẽ hắn nghĩ cô sẽ sợ ảnh hưởng danh tiếng mà không dám buông cũng không dám làm càng. Cô chỉ mỉm cười hết sức nhẹ nhàng, như khẳng định bản thân đã thật sự buông bỏ hết tất cả.

- Anh muốn lấy gì cứ lấy, hết cũng được. Vì thứ em muốn giành là giành con tim anh về với em, chứ không phải những thứ vật chất mà còn sống, thì em còn làm được. Nhưng tới giờ, đến giây phút cuối cùng này, em vẫn chưa giành được con tim anh. Thì em cũng chẳng còn tha thiết gì ở mối quan hệ này nữa.

Đó cũng chính là những lời cuối cùng cô dành cho hắn...

***

Thật ra đây chỉ là những dòng suy đoán của Cris về cuộc hôn nhân của Mỹ Mỹ. Nhưng vẫn là dựa theo những gì Mỹ Mỹ đã từng chia sẻ cộng thêm một tí logic của riêng Cris.

*

*

*

*

Dù sao đi nữa thì mọi chuyện cũng đã kết thúc từ lâu và theo Mỹ Mỹ nói thì hắn ta cũng đã nhận lỗi. Thôi thì đó là do hắn có phúc không biết hưởng. Bây giờ Chị Gái là để chúng ta yêu thương 😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longmy