(20.2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệnh cấm của Bắc quốc trước giờ luôn là nỗi ám ảnh đối với những cặp phu thê có tân nương mang dòng máu đất nước này.

Tương truyền rằng, hoàng thất Bắc quốc ngày xưa có một vị vua si tình đem lòng yêu sâu đậm một nữ nhân làm nghề dệt vải trong thành, mặc kệ xuất thân nghèo túng khốn khó của nàng ta, bỏ ngoài tai thị phi hiểm ác của bàn dân thiên hạ, một mực muốn rước nàng về làm hoàng hậu. Cuối cùng ái tình điên cuồng khờ dại chung quy chỉ đổi được một kết cục bi thảm đáng buồn.

Một ngày đẹp trời nọ, vị vua kia vô tình phát hiện người mình yêu từ khi nào đã mang trong người giọt máu của kẻ khác, về phần bản thân ông lại bắt đầu vì tình mà trở nên đê hèn sa đoạ sau đó dần dần thanh bại danh liệt, mắc bệnh nan y vô phương cứu chữa rồi bỗng dưng thân vẫn băng hà.

Để lịch sử đau thương không tiếp tục lặp lại lần nữa, lệnh cấm thân mật cũng từ đó ra đời và được lưu truyền mãi mãi về sau.

Đến đời Thoại Mỹ, gánh vác thân phận công chúa Bắc quốc bôn tẩu đường xa vượt qua cao nguyên đến Kim triều cầu hoà, nàng với hắn đều không thoát khỏi tình cảnh ‘ba tháng ly biệt’.

Hắn nằm trằn trọc trên giường nghĩ ngợi, chỉ hận không thể tạm thời ngã lăn ra đất chết đi, ngủ một giấc dài chờ tới khi cái lệnh cấm phiền phức ấy kết thúc, dứt khoát chấm dứt chuỗi ngày cô độc đáng sợ này để trở về bên cạnh nàng.

Thấm thoát thời gian trôi, ngày cuối cùng thái y giỏi nhất hoàng thành được vinh hạnh mời đến bắt mạch cho nàng, rốt cục khám ra Thoại Mỹ thật sự có mang thai!

Vu Uyển Nhi giả vờ ngoan hiền đứng nép mình bên ngoài Phượng Tê cung chẳng may nghe trộm được tin chấn động đó từ miệng thái y cũng không tránh khỏi có chút sửng sốt bất ngờ.

Phong tục ba tháng cấm túc gì đấy của Bắc quốc hôm nay mới kết thúc, cái thai trong bụng Từ Thoại Mỹ có thể từ đâu mà có đây?

Còn không phải do nàng ta gian dâm hoan ái với nam nhân khác sao? Còn không phải vì dục vọng che mắt rồi vô tình làm nên chuyện đáng xấu hổ sao?

Nữ tử cao nguyên, công chúa Bắc trong sáng thuần khiết gì chứ? Hoá ra chỉ là kẻ đáng bị trói trên giàn hoả thiêu, đốt thành tro bụi, vĩnh viễn không thể luân hồi chuyển kiếp!!

Vu Uyển Nhi vui mừng như đạo tặc tìm thấy vàng thỏi trên đường lớn, đợi tới lúc ả ta hoàn toàn trấn tĩnh lại, môi mỏng nhạt màu khẽ nâng lên một nụ cười quái ác nham hiểm. Toàn bộ hậu cung, trên dưới triều đình không ai không biết chuyện Từ Thoại Mỹ mang thai.

Nói thì nói vậy, loan tin đi khắp nơi thì độc mồm độc miệng như vậy. Thế nhưng nàng vẫn còn là hoàng hậu, đứng trước mặt nàng, ả chung quy cũng không thể vô phép vô tắc thay đổi thái độ, vênh váo kiêu ngạo nên chỉ đành hạ mình một câu nương nương lễ độ quy củ hai câu thăm hỏi chúc phúc lời lẽ ngọt ngào õng ẹo đến chết người. Dù sao giữ lại chút mặt mũi cho tội nhân sắp phải chịu đựng cực hình tra khảo có thể coi như chuyện nên làm mà.

Chỉ là...

Vu Uyển Nhi vốn dĩ muốn ‘ăn tươi nuốt sống’ con thỏ nhỏ yếu mềm trong rừng sâu, không ngờ tới bản thân lại sơ ý nhổ trúng lông bờm của con ngựa hoang cuồng dã trên cao nguyên rồi...

“Hoàng hậu nương nương à... Ba tháng nay, người cảm thấy thân thể có điều bất thường, sao lại không nói sớm để thần thiếp có thể kịp thời chuẩn bị thức ăn tẩm bổ chứ...”

Thoại Mỹ nghiến răng nghiến lợi nhìn ả đang hả hê thích thú.

“Người đây là... không tiện nói ra sao? Hay là nhân lúc không có ai ở đây. Nương nương có thể nói cho thần thiếp biết, hài tử trong bụng người là của ai không? Thần thiếp...”

Ả chưa kịp nói hết câu, bát nước cầm trên tay đang định bưng cho Thoại Mỹ uống đã trực tiếp đổ thẳng lên người ả không thương tiếc.

“Cút cút cút... Ngươi cút về mà hỏi tên hoàng thượng cầm thú của ngươi đi!! Nếu không phải do hắn đi vi hành, tha về đây bốn vò rượu thì làm gì có chuyện xảy ra?? Cái gì rượu thượng hạng của Kim triều hết một thập kỷ mới mở bán một lần! Cái gì rượu lâu năm, uống cạn một vò, chết cũng không uổng! Bổn cung uống hai ly đã ngất, ngươi nghĩ xem còn có thể là loại chuyện gì?”

Vu Uyển Nhi như đang trên thiên đường, liền bị một cước đạp thẳng xuống chín tầng địa ngục. Sắc trời đang sáng bỗng nhiên đổ sập trước mắt ả.

***

Ba tháng sau, Ngự Hoa Viên...

“Sao nàng lại đẩy Thục phi xuống hồ?” Kim Tử Long ra vẻ chất vấn.

Thoại Mỹ còn chưa kịp định thần, đã nghe tiếng Vu Uyển Nhi khóc sướt mướt, nức nở nói: “Xin hoàng thượng đừng trách hoàng hậu nương nương... Tất cả đều là do thần thiếp hồ đồ. Đi đứng không cẩn thận, làm chướng mắt nương nương đang mang long thai cho nên... cho nên người mới trừng phạt thần thiếp như thế.”

Kim Tử Long nhíu chặt đôi lông mày, không nói không rằng đưa mắt quan sát tình cảnh hỗn loạn xung quanh dường như sắp sửa nổi cơn thịnh nộ, đám cung nhân thị vệ đứng nép trong góc sợ đến mức tim đập chân run, không nói nên lời.

Bốn bề Ngự Hoa Viên phút chốc chìm vào yên ắng tĩnh mịch. Người bị gán tội danh lạm dụng chức vị uy quyền, ỷ mình là nữ nhân đứng đầu hậu cung, lại còn đang mang long thai mà bắt nạt phi tần thấp cổ bé họng - hoàng hậu Từ Thoại Mỹ, còn chưa kịp nói tiếng nào giải thích cho bản thân. Kẻ hèn mọn ngồi co ro trên nền đất lạnh lẽo kia đã nhanh chóng cướp lời nàng, không để nàng có cơ hội biện minh.

Đợi chờ lâu như vậy rồi, màn kịch này ả hao tâm tổn sức lên kế hoạch bao nhiêu ngày, lấy thân mình ra làm vật hy sinh, chịu đựng bao nhiêu uất ức tủi nhục, cũng không dễ dàng gì mới gặp ngay đúng lúc thiên thời địa lợi như ngày hôm nay. Ông trời quả nhiên có mắt không phụ lòng người, thời khắc được chứng kiến vị mẫu nghi thiên hạ cao cao tại thượng không xem ai ra gì ấy triệt để rơi xuống vực sâu vạn trượng, xem lãnh cung u ám tối tăm là chốn nương thân cuối cùng, nhường chỗ cho Thục phi ả đường đường chính chính bước lên ngôi cao hoàng hậu. Ả thật sự đỏ mắt mong chờ...

“Trước tiên hãy đưa Thục phi trở về cung. Trẫm có chuyện muốn nói riêng với hoàng hậu.”

“Chuyện này... xin hoàng thượng đừng...”

“Trẫm phải làm gì tiếp theo, còn phải để nàng dạy bảo sao?”

“Thần thiếp tuân lệnh...”

Hai cung nữ đứng gần đấy nghe Kim Tử Long ra lệnh liền nhanh chóng đi tới bên cạnh đỡ ả. Thục phi Vu Uyển Nhi giả vờ yếu đuối vô lực, chân đứng không vững loạng choạng từng bước chống người ngồi dậy chỉn chu lại y phục ướt sũng nhem nhuốc trên người, cúi đầu hành lễ với hắn rồi chậm rãi rời đi, trước khi hồi cung còn không quên len lén quay đầu nhìn về sau, ở nơi không ai trông thấy bỗng dưng nở một nụ cười đắc chí thoả mãn...

Nói chuyện riêng?

Ban nãy hoàng thượng không phải đã bày ra vẻ mặt chán ghét phẫn nộ đến tột cùng rồi sao?

Hai bọn họ ở cùng một chỗ...

Ngoại trừ việc tra xét phán tội thì còn chuyện gì để nói? Có thể ngồi xuống hoà hoãn, ăn bánh uống trà với nhau được nữa à?

Vu Uyển Nhi nàng nghĩ chính xác rồi.

Khi ả ta đi, bầu không khí giữa bọn họ đúng thật có hơn tám chín phần căng thẳng, không thể hoà hoãn cũng chẳng được ngồi xuống đàm đạo, ăn bánh uống trà.

Kim Tử Long chau mày, mặt đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo vô tình tựa băng tuyết nghìn năm trong u cốc tối tăm buốt giá của Thoại Mỹ. Nàng không bắt chuyện trước, hắn càng lặng thinh không thốt nên lời, cả hai người bọn họ cứ thế đứng im một chỗ nhìn nhau.

Chỉ là thời gian trôi qua gần hơn một nén nhang sau, đợi lúc Ngự Hoa Viên dần dần vắng vẻ không còn bóng cung nhân hay thị vệ nào lảng vảng xung quanh, vị hoàng đế được vạn dân tôn lên hàng đầu kia, nam nhân mà mọi mỹ nữ xinh đẹp trong thiên hạ tranh giành sứt đầu mẻ trán, cầu không đặng ước không thấy kia lại bất chợt bĩu môi cười một cái, vươn bàn tay thập thò dưới ống tay áo ra níu nhẹ lấy góc y phục nàng.

“Nàng không xô ả ta. Là ả ta bày mưu tính kế, ta đã thấy hết rồi.”

“Vì sao lại không đứng ra làm chủ cho ta? Chàng rõ ràng...”

“Ta chỉ muốn tìm cơ hội ở riêng với nàng thôi... Mấy hôm nay, triều chính bận nhiều việc, nàng mang thai lại trốn tránh không tới gặp mặt ta.”

Kim Tử Long mang bộ dạng uỷ khuất cực điểm.

“Đừng giận nữa. Nếu nàng không đồng ý, ta có thể xuống ngự thiện phòng, đích thân làm cho nàng bánh quế hoa mà nàng thích ăn nhất được không?”

“...”

“Vậy hai đĩa nhé?...”

“... Ba đĩa.”

***

Đáng iu hông ^^ Một chút xíu cute phô mai que mà Cris gửi đến cho cả nhà để chuẩn bị bắt đầu bước vào một câu chuyện tiếp theo của 2 Anh Chị - "Trọn kiếp tương tư" vào ngày mai nhé ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longmy