(27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoàng hậu nương nương thì sao? Chẳng phải tất cả của ngươi, ta đều tự mình hủy hoại hết rồi sao? Phượng bào cao quý trên người ngươi, thân nhân ngươi dốc lòng bảo hộ, cả hài tử đáng thương còn chưa thành hình kia. Toàn bộ, ta đều đã đem nghiền thành tro bụi. Hahaha..."

Lưỡi kiếm đâm xuyên da thịt, ghim vào lồng ngực, âm thanh bén nhọn chói tai, lưu lại một đường máu loang lổ tanh tưởi. Nữ nhân kia sững sờ nhìn Thoại Mỹ, con ngươi trợn tròn.

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gầm đầy thống khổ cùng phẫn hận, Kim Tử Long lao đến, run rẩy ôm thi thể đang đổ xuống của nàng ta.

Thoại Mỹ chầm chậm buông kiếm, nâng mắt nhìn bọn họ. Nàng thực bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hệt như đang xem vở kịch của người khác, hệt như người vừa một kiếm xuyên tim kẻ khác kia không phải nàng.

Kim Tử Long cúi thấp đầu, đem người trong lòng ôm đến chặt chẽ.

Từ đôi môi mỏng nhạt, từng chữ từng chữ chậm rãi rơi vào tai Thoại Mỹ.

"Từ Thoại Mỹ, nàng có biết, một kiếm kia của nàng vừa giết ai không?"

"Một tiện nhân như ả, chết ngàn lần còn chưa hết tội."

Thoại Mỹ biết, chết cũng ghi nhớ thật rõ ràng. Đó là tiện nhân Bối Tư Niệm - ái nhân trong lòng Kim Tử Long, đương kim thánh thượng. Là người hắn đồng ý dùng cả đời để bảo bọc che chở, là tín ngưỡng, là nhược điểm duy nhất của hắn.

"Hoàng hậu thân là mẫu nghi thiên hạ, lại có hành vi ích kỉ nhỏ nhen, giết hại người thiện lương, không xứng đáng với tín nhiệm cùng kính ngưỡng của thiên hạ. Nay phế bỏ hậu vị, thu lại sách bảo, xung vào quân kỹ."

Thoại Mỹ hơi ngây ra, cuối cùng chỉ có thể rũ mi mắt bật cười, đơn giản là tự giễu một tiếng.

"Giết hại người thiện lương? Xung vào quân kỹ? Hahaha... Kim Tử Long, ta chẳng qua là giết đi một nữ nhân ti tiện, đáng chết, chàng thế mà không cần biết rõ ngọn nguồn, thẳng thừng hạ lệnh xuống tay không một chút lưu tình, khiến ta bị cả thiên hạ giày xéo chê cười? Hay! Hay lắm! Hoàng thượng anh minh. Hoàng thượng anh minh. Hahaha..."

Rất lâu sau này, Thoại Mỹ nghĩ, nếu lúc ấy nàng quỳ xuống cầu xin, có phải nam nhân mà nàng yêu tận xương tủy ấy sẽ niệm tình cũ mà lưu cho nàng chút tôn nghiêm? Haha, nực cười, sao có thể! Vì nàng là người hắn hận!

Cấm vệ quân tiến lên, đem phế hậu áp giải đi. Nàng nhắm nghiền mắt, đến nhìn nam nhân ấy lần cuối cùng cũng không dám. Vì, tâm sẽ đau.

[...]

Hoàng cung mất đi một hoàng hậu mỹ mạo thông tuệ, quân doanh nhiều thêm một quân kỹ thấp kém ti tiện.

Cho đến ngày ấy, một nô tỳ thân cận bên cạnh hoàng hậu vốn đã bị đuổi khỏi hoàng thành đột nhiên xông ra, quỳ xuống trước mặt quân vương, không ngừng dập đầu.

"Hoàng thượng, cầu xin người tha tội cho hoàng hậu nương nương... cầu xin người tha cho nương nương. Nữ nhân kia, tâm tư so với rắn rết còn độc hơn. Nàng ta cấu kết loạn thần, hãm hại phụ thân của hoàng hậu, lại cấu kết với phi tử trong cung, hạ độc vào thức ăn, giết chết đứa trẻ còn chưa chào đời của hoàng hậu. Hoàng thượng, người muốn đền mạng, nô tỳ liền dùng mạng mình ra đền có được không? Cầu xin người, cầu xin người tha cho nương nương..."

Kim Tử Long không kiên nhẫn ngắt lời.

"Đứa trẻ??"

"Là khi hoàng thượng đích thân giải quyết chiến sự ở biên cương, hoàng hậu nương nương đã biết bản thân mang thai, liền giữ bí mật, muốn cho người một bất ngờ. Nhưng mà, hoàng thượng còn chưa trở về, nương nương đã bị kẻ khác hãm hại mà sảy thai... Người trở về, cũng không đến thăm nương nương một lần nào, việc này cứ như vậy bị giấu kín. Sau đó, nương nương điều tra được, tất cả âm mưu, đều do nữ nhân kia..."

Những lời phía sau, Kim Tử Long không nghe thấy nữa. Hắn tại chỗ lảo đảo mấy bước, khuôn mặt tái nhợt.

Thoại Mỹ một lần nữa được đưa trở về cái nơi khiến lòng người trở nên lạnh lẽo ấy. Là đích thân Kim Tử Long cưỡi ngựa đến đón nàng, hắn đem phượng bào rộng rãi bọc lấy thân thể trần trụi nhơ nhuốc của nàng, ôm nàng trong lòng. Cho nên người đầu tiên phát hiện ra nàng có chỗ bất thường cũng là hắn.

"Mỹ nhi, nhìn trẫm..."

"Mỹ nhi..."

Thoại Mỹ chậm rãi dịch chuyển con ngươi, máy móc liếc nhìn hắn, ánh nhìn rời rạc vô thần.

"Mỹ nhi, thật xin lỗi..."

"Canh này có độc."

Kim Tử Long sững người, nhìn chén thuốc trong tay mình.

"Thuốc này không có độc, là để dưỡng thân..."

Thoại Mỹ nhìn chằm chằm chén thuốc, nói rất chậm.

"Đắng, uống vào, bụng rất đau, sẽ chảy máu."

"Không phải, thuốc này là trẫm đích thân bảo ngự thiện phòng nấu, để nàng uống, không phải... "

"Không! Không uống! Cút! Ngươi cút ra ngoài!"

Giống như đã gợi lên kí ức gì đó đặc biệt đáng sợ, Thoại Mỹ đột ngột cau mày, lớn tiếng gào thét, co rụt thân mình, giấu cả người vào góc giường. Hai vai lộ ra ngoài run rẩy kịch liệt, mi mắt liều mạng nhắm nghiền.

Kim Tử Long ngồi đó, lồng ngực từng trận co rút, đau đến mức hắn thở không nổi, loạng choạng tìm điểm tựa.

Là hắn sai.

Hắn không có tư cách trách nàng.

Hắn đặt thuốc xuống, muốn tiến lại ôm nàng vào lòng, nhận được lại là bài xích cùng sợ hãi. Nàng vừa giãy dụa vừa gào thét.

"Đừng chạm vào ta, các ngươi không được chạm vào ta. Ta không phải quân kỹ, ta không muốn làm quân kỹ. Tử Long, Tử Long, cầu xin chàng tha cho thiếp, làm ơn, buông tha thiếp đi..."

Thoại Mỹ loạn cào, đem trâm cài tóc của Kim Tử Long giật xuống, không đợi hắn kịp ngăn cản, chẳng hề do dự đâm vào ngực mình.

Mọi thứ phút chốc tĩnh lặng. Trâm cài dẫn máu từ tim, tí tách nhỏ xuống.

Ngày hôm ấy, nắng ấm chiếu rọi khắp hoàng thành.

Ngày hôm ấy, đương kim hoàng hậu vừa mới được phục vị hai ngày trước, tự mình kết liễu đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longmy