(29)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Từ
hoàng hậu tâm cơ bất chính, mưu đồ tà giáo làm xáo động hậu cung, nguy hại đến huyết mạch hoàng tộc, nay phế đi hậu vị...

Thoại Mỹ quỳ dưới sàn lạnh như băng của U Vân cung tiếp chỉ. Thánh chỉ kia từ đầu tới cuối đều là những lời buộc tội mà chính tay Kim Tử Long - phu quân của nàng viết để phế truất nàng.

Nàng đã theo hắn từ khi hắn chỉ là một hoàng tử, mẫu thân nàng cũng chính là cô cô của hắn, cùng hoàng tổ mẫu của hai người vì yêu thương nàng mà từng bước tranh đấu giúp hắn đăng cơ. Thuở còn tình nồng nghĩa mặn, thoáng chốc lên ngôi vua, chỉ vì một ca kỹ Liễu Khiết Liên¹ mà hắn ruồng bỏ nàng, tình nguyện tin rằng người đầu ấp tay gối với hắn bao nhiêu năm qua là một độc phụ chứ không tin nữ nhân kia hãm hại nàng.

[1] Khiết Liên: đóa sen tinh khiết

Thoại Mỹ đột nhiêu ngửa đầu cười lớn rồi cất lời:

- Lưu công công, nói đi nói lại, ý của hoàng thượng chính là không tin tưởng bổn cung, muốn phế bổn cung, giam lõng ở U Vân cung này đến cuối đời, có đúng không?

Lưu công công đang đọc thánh chỉ nghe xong liền dừng lại, vẻ mặt có chút ái ngại nhìn nữ nhân kia.

Đời người thật không biết trước được gì, ngày trước hậu cung một mình nàng độc sủng, bây giờ nàng lại phải chịu kiếp phế hậu ở lãnh cung. Thánh chỉ viết nhiều như vậy, lời lẽ mà Kim đế viết có lời nào mà không cay độc. Một nữ nhân bị phu quân của mình ruồng bỏ, nếu còn đọc tiếp những lời viết trong thánh chỉ này thì có khác nào xát muối lên trái tim nàng?

Lưu công công lặng lẽ gật đầu, sau đó muốn mở miệng nói vài câu an ủi nhưng đã bị nàng gác qua một bên.

Thoại Mỹ từ từ đứng dậy, những vết đỏ bầm lộ ra trên cánh tay trắng noãn. Mang theo một nụ cười cao ngạo, nàng nói:

- Phiền công công thay bổn cung cảm tạ ân điển của hoàng thượng, Mỹ Liên đình mà hoàng thượng ban tặng, bổn cung rất thích.

[...]

Rầm...

Kim Tử Long ngồi phê duyệt tấu chương, nghe Lưu công công chuyển lời, sắc mặt chuyển từ xanh sang trắng.

Nàng dám... mỉa mai hắn.

Đúng vậy, ngày trước hắn vì yêu nàng, nguyện ý xây một ngôi đình ngay giữa hồ sen tịnh đế tặng nàng. Đặt cho nó một cái tên Mỹ Liên, miêu tả một đóa sen xinh đẹp mỹ miều. Nàng của lúc đó thùy mị đoan trang, lại mang theo nét ngây thơ mà cao ngạo khiến người khác cảm thấy yêu thích. Nhiều năm chung sống, hắn vẫn chưa từng cảm thấy tình cảm hẳn dành cho nàng bị phai nhạt, cho đến khi nữ nhân kia xuất hiện.

Sự xuất hiện của Liễu Khiết Liên lúc đó chẳng khác gì một chấm mờ nhạt trong đời hắn. Hắn chẳng qua là mến mộ tài nghệ của nàng, nhưng mà thê tử của hắn lại luôn xem Liễu Khiết Liên là cái gai trong mắt, ra sức diệt trừ nàng ca kỹ nhỏ bé đáng thương kia. Kim Tử Long từ mến mộ chuyển sang thương hại nàng, vì sao một ca nữ tài hoa như thế lại bị thê tử của hắn hãm hại hết lần này đến lần khác như vậy? Thứ tình cảm thương hại, cảm giác muốn bảo vệ kia dần dần lớn lên rồi biến thành tình yêu lúc nào không hay.

Ở bên Liễu Khiết Liên, hắn thấy bình yên vô cùng, nhưng ở bên Thoại Mỹ, hắn lại cảm thấy mệt mỏi. Rồi một đêm mặn nồng trải qua, Kim Tử Long phong Liễu Khiết Liên làm Liên phi, ban cho cung Thần Phù², khiến hai người trở nên gần gũi, một bước đẩy Thoại Mỹ khỏi cuộc đời hắn.

[2] Thần Phù: hoa sen trong bình minh

Đôi lúc Kim Tử Long ngẫm lại, phải chăng mình đã hành động thái quá? Nhưng khi nhớ tới những việc nàng làm với Liễu Khiết Liên, hắn lại xua tan ý nghĩ kia. Bậc mẫu nghi thiên hạ vì sao lại có thể là một nữ nhân tâm địa độc ác? Quyết định của hắn là đúng đắn, hắn không bạc đãi nàng, nàng bị giam ở lãnh cung còn tốt hơn bị trục xuất ra bên ngoài. Hơn nữa... hắn vẫn muốn nàng ở trong tầm mắt hắn.

Lửa giận trong mắt Kim Tử Long chợt tắt, hắn cúi đầu phê duyệt tấu chương, căn dặn Lưu công công tăng người hầu hạ phế hậu, không được để nàng chịu bất cứ khổ cực nào.

Liễu Khiết Liên tay cầm bát cháo yến đứng bên ngoài nghe thấy, lặng lẽ rời đi.

[...]

Thoại Mỹ ngồi bên khung cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn về phía Phượng Nghi điện. Nơi đó trước kia là của hoàng tổ mẫu, sau đó là của nàng. Nơi đó là nơi hắn thường ghé tới sau khi bãi triều, trước kia là để tìm nàng, bây giờ thì...

Thoại Mỹ ôm ngực ho khan, trong khoang miệng xộc lên vị của máu. Ngày trước nàng cùng Liễu Khiết Liên không ngừng đấu qua đấu lại, bây giờ xem như nàng ta lợi hại, có thể mua chuộc người hạ độc nàng.

- Tử Long, tình nghĩa phu thê bao nhiêu năm của chúng ta đều thua dưới tay đóa Khiết Liên mà chàng nâng niu. Chỉ khác là, chàng thua nàng ta, chàng có được ngọt ngào, ta thua nàng ta, ta chịu cảnh quạnh hiu cô độc.

Bụng của Thoại Mỹ quặn đau từng cơn. Giống như ngày đó, người trúng độc là nàng, không phải Liễu Khiết Liên. Nhưng mà người ta liễu yếu đào tơ, phun ra một ngụm máu rồi ngất đi, nàng cái gì cũng không có, chỉ có thể đứng đó nhìn mọi người ban cho mình hai tiếng độc hậu.

- Hoàng hậu, xin người bảo trọng thân thể...

- Là phế hậu! Lưu công công xin ngài đừng nói bừa, Mỹ nhi không dám nhận.

Lưu công công đứng sau lưng nữ tử kia, nhìn nàng ngồi dựa vào khung cửa, vẻ mặt tĩnh lặng mà hiu quạnh, trong lòng có một chút xót thương.

Đế vương vô tình, đời người mấy ai hiểu? Có lẽ chỉ có những nữ nhân bị giam ở chốn này mới thấu hiểu được bốn chữ kia.

- Lưu công công, ta có thể cầu xin ngài một chuyện không?

[...]

Đêm thất tịch, lòng Kim Tử Long chợt cảm thấy trống rỗng. Nhớ tới đêm thất tịch của mấy năm trước, lòng hắn cảm thấy có chút đau nhói. Giờ này, nàng đang làm gì?

Liễu Khiết Liên đang mang thai, bắt nàng cùng hắn đi dạo đêm thất tịch quả thật bất tiện cho nàng. Hắn bảo nàng an ổn tịnh dưỡng, nàng liền ngoan ngoãn nghe theo, không khiến hắn phiền lòng. Nếu đổi lại là Mỹ nhi thì sao? Nàng nhất định sẽ đòi hắn dẫn theo cho bằng được.

- Mỹ nhi... nàng mang thai trông sẽ như thế nào? Sẽ khóc lóc, nũng nịu hay sẽ xanh xao khiến ta đau lòng?

Kim Tử Long siết lòng bàn tay, đáng tiếc, hắn sẽ không bao giờ thấy được bộ dạng đó của nàng. Nhìn về phía U Vân cung, cúi đầu rồi đi tới. Đêm nay, hắn cho mình phóng túng một chút.

Kim Tử Long bước chân tới lãnh cung lạnh lẽo, không có chút ánh sáng. Hắn tự hỏi chẳng lẽ nàng đã ngủ? Cũng đúng, ở lãnh cung này, nàng thức khuya chỉ cảm thấy càng thêm cô độc.

Hắn nhẹ nhàng đi tới phòng ngủ, có cảm giác mình thật hạ lưu, lại đi nhìn trộm thê tử ngủ. Nhưng ở trong phòng ngủ, ngoài một lớp bụi dày, chẳng còn gì khác. Hắn nheo mắt tìm kiếm xung quanh, ở đâu cũng không có bóng dáng nàng. Hắn có chút bất an, liền cho gọi Lưu công công. Chỉ thấy Lưu công công đưa cho hắn một phong thư.

- Mỹ Liên đình rất đẹp, đáng tiếc kiếp này của ta mệnh bạc, không thể tiếp tục cùng chàng ở nơi đó ngâm thơ đối tửu, ngắm tịnh đế sen. Ta chúc cho chàng tuế tuế bình an, cùng Khiết Liên của chàng hạnh phúc miên trường.

Lưu công công bẩm với hắn, phế hậu bệnh nặng qua đời hai tháng trước, chiếu theo cung quy mang ra ngoài an tang, không cần báo cho để vương.

Kim Tử Long choáng váng lùi về sau.

Qua đời?

Nàng cứ như vậy mà rời đi, không cho hắn gặp lần cuối liền như vậy rời đi?

Hắn buông bức thư kia xuống, lảo đảo đi về phía Phượng Nghi điện.

Nhìn theo bóng lưng của bậc đế vương, Lưu công công chợt nhớ tới lời của phế hậu.

- Chàng tình nguyện tin tưởng người kia chứ không tin ta, nếu ngài báo cho chàng ta trúng độc, chàng nhất định sẽ nghĩ là ta lại bày kế, chàng sẽ không tin. Lưu công công, xin ngài sau khi ta chết đừng báo cho chàng biết, nếu như chàng có tình cờ phát hiện, hãy nói với chàng ta bệnh nặng qua đời. Ta không muốn đến lúc chết đi vẫn bị phu quân nghi ngờ, hoặc nhận được lòng thương hại của chàng. Ta không cần! Một đời yêu chàng, chỉ nguyện làm tịnh đế sen nở cùng một cuống, nếu như hoa đã tàn, cũng không còn gì luyến tiếc.

Lưu công công lắc đầu rồi đi theo đế vương. Chỉ thấy đế vương đang bước đi chợt dừng lại nhìn 3 chữ "Mỹ Liên đình" khắc trên cột đá, trước mắt cảnh cũ lại hiện ra.

- Cô cô gả Mỹ nhi cho con, con chịu không?

- Được ạ! Nếu lấy được Mỹ nhi làm thê tử, con sẽ xây Mỹ Liên đình, đời đời kiếp kiếp cùng nàng làm một đóa tịnh đế sen, mãi mãi không chia lìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longmy