(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng là thứ nữ của Tể Tướng, là con gái của nữ nhân mà ông ta ghét nhất. Thế nên trong phủ nàng không có địa vị, chỉ là một người thất sủng. Hắn là Cửu Vương gia, người nổi tiếng âm lãnh, tàn nhẫn, lạnh lùng.

Lần đầu tiên gặp nhau là vào mùa xuân hoa đào nở, nàng đã si mê dáng người cao to, khuôn mặt tuấn tú ấy. Thế nhưng hắn lại gặp gỡ và yêu thương Nhị tỷ của nàng trước. Nên nàng đành cất giấu sự đơn phương này vào tim.

Ba năm sau, hoàng thượng đột nhiên chiếu thư hạ lệnh, mang nàng gả cho hắn. Nàng vui mừng, nhưng cũng buồn bã. Vui vì được gả cho người mình yêu, buồn vì gả cho người không yêu mình, nghiễm nhiên trở thành kẻ thứ ba.

Ngày thành hôn, hắn không đến bái đường. Ngược lại ở bên Nhị tỷ, vui vẻ ái ân. Bỏ nàng một mình trong cô đơn nơi gian phòng lạnh lẽo.

Thành thân với nhau nửa năm, số lần hắn đến nơi nàng chưa tới mười lần. Nhiều khi nhớ rất nhớ, nhưng nàng vẫn im lặng, ngồi bên bờ sen chờ đợi trong vô vọng.

Người trong phủ khi dễ, khinh bạc nàng, hại nàng suýt chút nữa mất mạng. Hắn vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Sống hay chết, vốn cũng không liên quan đến hắn.

Nàng bị Nhị tỷ hãm hại, hắn chỉ ôm nàng ấy vào lòng. Khuôn mặt tuấn tú nhìn chằm chằm nàng, lạnh lẽo mở miệng:

- Thứ nữ thất sủng như nàng xứng sao?

Hắn chán ghét nàng, nàng biết. Nhưng nàng vẫn làm như không biết. Nàng cho rằng hắn luôn yêu nàng, luôn tự lừa dối bản thân hắn yêu nàng. Có như vậy, nàng mới có động lực sống tiếp. Cho nên, dù có chuyện gì xảy ra nàng vẫn im lặng chịu đựng.

Hắn bị hoàng huynh hạ độc, nàng lên rừng xuống biển tìm thuốc giải cho hắn. Nhị tỷ thì vô dụng, dan díu với người khác. Nhưng khi tỉnh lại, người hắn ôm là Nhị tỷ, còn nàng thì bị vu oan, tống vào nơi lao ngục tối tăm. Nàng vẫn im lặng chịu đựng.

Ngày giúp hắn mặc long bào lên ngôi chí tôn hoàng đế, nàng vui mừng sờ bụng của mình, nơi đó đang mang sinh mệnh kết tinh từ sự đơn phương của nàng. Chỉ tiếc hắn lập Nhị tỷ lên ngôi hoàng hậu, nghe lời Nhị tỷ giết chết đứa con trong bụng mà hắn cho là nghiệt chủng của người khác. Nàng vẫn im lặng chịu đựng.

Trong triều có người cấu kết với hoàng huynh của hắn mưu phản, nàng lập tức cho giết hết đám người đó, bảo vệ mạng sống của hắn. Thay cho lời cảm ơn, hắn đã dùng roi quất vào người nàng, dùng côn đánh lên chân nàng, dùng kiếm cứa vào thịt nàng, cứa đến tim nàng mang nhiều vết sẹo đau đớn. Nhưng nàng không oán không hận, vẫn im lặng chịu đựng.

Ngày nàng mang thai đứa con thứ hai của hắn, hắn tin lời Nhị tỷ cho rằng nàng lại dan díu với nam nhân khác. Hắn cho người ban đến nàng chén thuốc. Một khắc kia nàng cuối cùng cũng hiểu được, cho dù nàng c gắng như thế nào, hắn vẫn không yêu nàng. Nhưng có thể ở bên hắn, bảo vệ hắn, nhìn thấy hắn hạnh phúc, đời này… nàng không còn gì để hối hận. Chỉ có thể xin lỗi hai đứa con chưa thấy mặt của mình.

– Là mẫu thân có lỗi, nhưng lại không nỡ hận phụ hoàng các con. Kiếp sau, đừng làm con của ta nữa...

– Tử Long, thiếp chưa bao giờ ngừng yêu chàng.

Áo trắng phấp phới trong gió sương, nở nụ cười tuyệt đẹp như ánh mặt trời, nàng đi trong một ngày hoa đào nở rực rỡ. Khi ấy, hắn vẫn đang cùng Hoàng hậu vui vẻ bên nhau.

Yêu rồi, sai rồi, chấp nhận rồi, bất luận là hận khiến người ta trằn trọc thao thức hay là yêu người ta khó tránh khỏi kiếp nạn. Tất cả đều không quan trọng. Bởi vì chỉ cần yêu là coi như đã thua một nửa rồi.

Vài năm về sau, khi biết được chân tướng sự thật, biết được nàng đã làm những gì, uất ức những gì, hắn chỉ ngẩn ngơ ngồi trong phòng nàng. Đau đớn trong tim khi hình ảnh nàng đầy máu tươi mỉm cười với hắn hiện về. Thậm chí con bị hắn giết chết, nàng vẫn mỉm cười.

- Mỹ nhi, tại sao nàng không hận trẫm? Nàng mỉm cười với trẫm chỉ khiến trẫm càng thêm giày xéo tâm can. Trẫm chỉ muốn đến ngay bên nàng mặc cho nàng định đoạt. Mỹ nhi, là trẫm nợ nàng. Một đời này, là trẫm nợ nàng...

Nắng xuân chiếu xuống vườn hoa rực rỡ. Hoàng đế mặc long bào, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm nơi chân trời.

Nếu như nàng còn sống, con còn sống. Bây giờ hắn sẽ được nhìn thấy những đứa con của mình chạy đùa trong vườn. Còn nàng sẽ đứng đây, ôm lấy hắn, gọi tên hắn.

Nếu như khi đó, hắn không nên tin lời người khác mà giết nàng thì bây giờ nàng vẫn ở đây, mỉm cười ôn nhu với hắn.

Nếu như, hắn để ý những gì xảy ra xung quanh…

Nếu như, hắn không phụ nàng…

Nếu như, …

Nếu như, …

Chỉ đáng tiếc, trên đời này không tồn tại hai chữ "nếu như". Càng không tồn tại đối với bậc đế vương như hắn, thánh chỉ đã hạ ra, bất luận có sai đi chăng nữa vẫn là đúng.

Gió xuân ngừng thổi, cánh đào tàn phai, người xưa không còn…

Thứ duy nhất còn lại là một nỗi mất mác khôn xiết, là một âm thanh nức nở đầy bi thương, là một tiếng yêu chưa kịp cất thành lời...

Hoa đào ngược gió có gì đâu

Lý tình ngược hướng nỗi đau sầu...

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longmy