Chuyển Ver Tình Sử #2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau công cuộc kháng chiến chống quân Mông dành thắng lợi vẻ vang, cả đất nước say men chiến thắng, không khí náo nức, hân hoan ấy giống như một thứ men say, thấm vào từng ngọn gió, cành hoa…

Nữ nhân mặc áo lam, y phục đơn giản nhưng toát lên một vẻ cao quý, tôn nghiêm. Nàng đứng lặng nhìn ra bờ hồ sen đang độ nở. Đôi mắt như tĩnh lặng hơn cả mặt nước, dường như đang nhìn về một quá khứ xa xăm nào đó đã yên giấc.

- Thưa công chúa, việc ngày mai đã thu xếp ổn thỏa.

Một cung nữ cung kính bẩm báo, chất giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm, như sợ làm kinh động đến chủ nhân của mình, hay nghẹn ngào thương xót thay cho con người đang đứng trước mặt?

- Ta biết rồi.

Nàng nhẹ nhàng đáp, giọng nói ôn nhu, không có chút oán than, trách giận.

- Ngươi lui đi, ta muốn một mình yên tĩnh một lát.

"Công chúa", Thoại Mỹ mỉm cười, có phần chua chát. Tạo hóa như một con thoi xoay vòng, sau ngần ấy năm trời, tất cả lại quay về như trước đây.

"Công chúa", tiếng gọi đó theo nàng ngay từ lúc mới chào đời, theo nàng suốt thời thơ ấu cho đến tận năm nàng lên sáu tuổi. Một đứa trẻ mới lên sáu, ký ức non nớt ấy chẳng đọng lại trong nàng vẹn nguyên những biến cố năm đó, mà cũng có khi như thế lại tốt hơn.

Sáu tuổi, vẫn chưa khỏi bàng hoàng khi nghe tin phụ thân chết, người ta đã gán cho nàng cái mỹ danh "hoàng thượng". Một đứa trẻ sáu tuổi như nàng mà nói, danh từ đó hẳn còn quá xa lạ, và nàng vẫn chưa thể hiểu hết trọng trách mình đang mang trên vai cũng như những âm mưu, thế lực đang từng bước thôn tính và điều khiển mình.

Sáu tuổi, quá ngây thơ, quá non nớt cho những âm mưu triều chính, nàng đã bị cuốn vào bàn cờ thế sự, chấp nhận làm một con tốt thí cho một người...

Có lẽ, khoảng thời gian đẹp đẽ nhất thuở ấu thơ của nàng là được gặp hắn, người sau này trở thành phu quân của nàng, và hiện tại là anh minh hoàng đế của Đại Việt.

Nhớ đến những kỷ niệm ấu thơ, Thoại Mỹ thoáng mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc muộn màng. Nàng chưa bao giờ xem Tử Long hắn là một người hầu cận, đối với một đứa trẻ lúc đó, đơn giản chỉ là bạn cùng trang lứa, một người bạn thật sự để vui đùa, để sẻ chia những bí mật trẻ con.

Nhưng vốn nghịch ngợm, lại bị quản thúc suốt đêm ngày, nàng vẫn rất thường hay trêu chọc hắn và lấy việc đó làm thú vui cho những chuỗi ngày nhạt tẻ của mình.

Nhưng nàng không ngờ, đó cũng chỉ là một âm mưu...

Ngẫm lại, Thoại Mỹ nhận thấy mình đã quá non nớt so với những kẻ đó, và có lẽ suốt đời nàng cũng không đủ sức đấu lại họ.

***

- Thành thân là gì?

Thoại Mỹ ngơ ngác hỏi thái thượng hoàng hậu, thân mẫu của nàng khi bà giúp nàng vấn tóc và mặc bộ y phục mang sắc đỏ chói lọi.

- Là giống như ta với phụ vương của con, kết thành phu thê.

Mẫu thân nàng nhẹ nhàng trả lời.

- Vậy phu quân con là ai?

- Tử Long, con có chịu không?

Ngẫm nghĩ một lúc, Thoại Mỹ gật đầu, nàng rất quý hắn, nếu như mẫu thân nói, thì sau này ngày nào cũng được vui đùa với hắn rồi.

- Tiểu Mỹ, nghe mẫu thân, phu quân là trời, sau này con phải biết nghe lời của phu quân mình, toàn tâm toàn ý vì người đó. Có biết không?

- Con không hiểu.

Nàng lắc đầu, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ ngây thơ trong sáng đến mức làm người đối diện đau thắt lòng.

Nàng còn quá nhỏ bé, quá ngây thơ để bị lôi vào ván cờ quyền lực này.

- Nghĩa là sau này Tử Long có nói gì con cũng phải làm theo, có biết không?

- Nhưng con là vua mà.

Nàng bướng bỉnh đáp lại. Không phải vua là lớn nhất sao?

- Nhưng đó là phu quân của con.

Mẫu thân nàng từ tốn giải thích.

- Thân là nữ nhi, cho dù là vua một nước cũng không được thế.

***

Gió thổi qua mặt hồ sen gợi sóng lăn tăn nhưng lòng nàng vẫn bình thản đến lạ lùng.

Nữ nhân hoàng tộc sinh ra, được nuôi nấng, tất cả đều vì mục đích quyền lực. Để thăng tiến, họ bị mua bán, đổi chát không thương tiếc dưới danh phận một cuộc hôn nhân sắp đặt. Thoại Mỹ tự cảm thấy mình may mắn khi phu quân hết mực yêu thương nàng, chung sống với nhau mười mấy năm trời nhưng tình cảm hắn dành cho nàng vẫn luôn vẹn nguyên.

Nàng cũng không hề oán trách việc Trần Thủ Độ dàn dựng cướp ngôi triều Lý. Có lẽ mẫu thân nói đúng, thân là một nữ nhi, nàng không thể gánh vác cả giang sơn xã tắc, Đại Việt lúc đó lại đang lâm nguy, thế lực nhà Trần càng lúc càng mạnh, việc chuyển giao quyền lực là điều tất yếu, chỉ là chuyện thời gian mà thôi.

Hơn nữa, nàng tin tưởng Tử Long, nàng biết Trần Thủ Độ sẽ giúp hắn giữ vững giang sơn mà họ vừa cất công đoạt được, nàng tin tưởng phu quân của mình sẽ là một vị minh quân được đời đời thán phục, và hắn đã không phụ lòng nàng.

Chỉ cần quốc thái dân an, cho dù là ai nắm quyền hành đi chăng nữa, đối với nàng cũng không phải là chuyện quan trọng. Nàng tình nguyện giao ấn tỉ cho hắn, lui về giúp hắn cai quản hậu cung, và sau này là nuôi dạy những đứa con của họ.

Nhưng tạo hóa thật khéo trêu người, đến thiên chức của một người phụ nữ nàng cũng không thể có được.

Mười hai năm ròng sống với nhau nàng chỉ có thể sinh cho hắn một đứa con trai, lại xấu số chết sớm.

Chỉ có trời đất mới thấu hiểu lòng nàng đau đến mức nào khi nhìn đứa con bé nhỏ của mình lìa đời. Đau lòng vì mất đi máu mủ, đau lòng vì triều đại nhà Trần mất người nối dõi, càng đau lòng khi nhìn thấy niềm đau đong đầy trong mắt hắn. Nàng như đã chết đi theo đứa con của mình.

Tất cả như vụn vỡ, như sụp đổ...

Và liệu nàng còn có thể trách hắn khi bị phế truất?

Không. Tất cả đều là lỗi do nàng.

Do nàng không thể sinh con. Do sự nghiệp triều Trần cần người nối dõi. Do nàng yếu kém, vô dụng.

Tất cả đều là lỗi ở nàng.

Bị phế truất xuống thành công chúa, nàng chấp nhận. Vì mẫu thân đã từng dạy, phu quân là trời, người nói bản thân là thê thiếp không được không nghe theo.

Thế nhưng vì sao nàng vẫn đau, đau khi thấy hắn nạp hoàng hậu mới, lại chính là chị dâu của hắn, người đang mang trong mình giọt máu của anh ruột hắn?

Nàng có thể trách thái sư không? Không. Dù điên loạn như thế, khó chấp nhận như thế, nàng vẫn không thể trách ông ta. Vì nàng hiểu, đứa bé đó cũng mang trong mình dòng máu họ Trần, và để nối ngôi, buộc phải làm như thế.

Vậy nàng có thể trách vị phu quân nhu nhược làm theo sự sắp đặt đó không? Lại càng không. Nàng biết hắn không muốn, nàng biết hắn phản đối đến mức đã bỏ trốn. Nhưng làm sao một con người non nớt như hắn có thể đối chọi lại với vị khai quốc công thần kia? Làm sao có thể lật đổ cây cổ thụ mà gốc rễ đã ăn sâu vào triều đình này? Chỉ cần một lời của ông ta, ngôi vua của phu quân nàng xem như tan như mây khói.

Nàng không muốn vì mình mà hắn chịu nhiều mất mát đến thế. Nàng tự nguyện bị gián chức. Tự nguyện đến sống trong một biệt viện suốt phần đời còn lại.

Đêm hôm đó nàng đã khóc cạn nước mắt trong lòng hắn, khóc, đến tận khi trời sáng. Khóc, đến mức tận lúc chia tay cũng không thể nhìn rõ dung mạo người mình yêu lần cuối, nhưng nào có hề gì, vì nàng biết hình dung đó mãi in sâu vào tâm trí nàng, đến mức chỉ cần nhắm mắt cũng có thể dễ dàng mường tượng ra.

Đêm đó, nàng khóc trong khi nghe những lời hối lỗi từ hắn.

- Xin lỗi nàng, Mỹ nhi, vạn lần xin lỗi nàng. Nếu trẫm được lựa chọn, trẫm vạn lần chỉ muốn đơn thuần là Tử Long của một mình nàng như trước. Nhưng khi trẫm đã khoác lên mình hoàng bào cao cao tại thượng, trẫm biết mình đã đánh mất nàng như thế nào. Mỹ nhi, một đời này là trẫm nợ nàng. Kiếp sau nhất định sẽ trả... 

Hắn cứ nói mãi như thế bên tai nàng, nhưng nào phải lỗi do hắn, có trách cũng chỉ biết trách nàng mà thôi.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, xoay vòng nhanh đến mức nàng chẳng thể đuổi kịp. Nàng đã sống trong biệt viện này được hai mươi năm, hai mươi năm, dài gần bằng cả một đời người.

Hai mươi năm sống biệt lập là ngần ấy thời gian không được gặp người mình yêu thương. Hắn hẳn vẫn là một vị vua anh minh. Người đó đã sinh cho hắn một thái tử, điều mà nàng chẳng thể làm được. Đứa trẻ hẳn rất giống hắn, giống người vẫn luôn hiện hữu trong ký ức tuổi thơ của nàng.

Hai mươi năm mong ngóng, nàng biết rằng là vô nghĩa. Chỉ có thể tụng kinh niệm Phật cầu cho quốc thái dân an, cầu cho long thể hắn khỏe mạnh.

Hai mươi năm sống như một cái bóng, ngần ấy thời gian đợi người đến tuyệt vọng. Chôn chặt tuổi thanh xuân như thế nhưng nàng không một lần oán hận.

Nàng đã mơ được gặp lại hắn, mong ước đến bất khả. Thế mà lần đầu tiên gặp lại, nàng lại thêm một lần ngã quỵ.

- Nàng chấp nhận lấy Lê Phụ Trần chứ?

Câu đầu tiên hắn nói với nàng sau 20 năm ròng rã chờ đợi.

Ông trời, sao lại có thể nhẫn tâm với nàng như thế, sao lại để cho phu quân nàng hỏi một câu như thế.

- Thiếp…

Nàng nghẹn lời, giọng nói vỡ òa, cố lắm mới ngăn được những giọt lệ chực trào.

- Mỹ nhi, nếu nàng không muốn, trẫm sẽ không ép…

Ông trời của thiếp, phu quân của thiếp, làm sao thiếp dám chối từ đây?

Chàng quả thật tàn nhẫn, làm sao chàng có thể một câu hứa gã thê tử của mình cho một viên tướng? Tình nghĩa bấy lâu nay cũng chỉ xem như gió thoảng thôi sao? Chẳng lẽ với chàng, bấy nhiêu sự chịu đựng của thiếp vẫn là chưa đủ? Tử Long, chàng thật sự quá tàn nhẫn với thiếp...

Nàng không hiểu, thật sự không thể hiểu trong mắt vị minh quân này rốt cuộc nàng là một món hàng thế nào, sao lại có thể dễ dàng mua bán, đổi chát như vậy?

Nàng muốn chết, thật sự muốn chết. Bao nhiêu lần nhìn bình thuốc độc trong tay, nàng đã muốn uống hết cho chết đi. Hôm nay, nàng cũng đã thật sự muốn nhảy xuống hồ sen này.

Nhưng, phu quân nàng chưa cho phép nàng chết, làm sao nàng có thể đây?

***

- Mỹ nhi, nếu đứng ở đây lâu sẽ bị cảm đấy.

Thoại Mỹ quay lại, nhìn người đang đứng đối diện mình không khỏi thấy lòng quặn thắt.

Chàng cho đến tận khi có việc phải dùng đến người thê tử bị ruồng bỏ này mới đến tìm thiếp, mới quan tâm đến thiếp sao? Nếu không phải là gã cho Lê Phụ Trần cho dù thiếp có bệnh chết ở biệt viện này chàng cũng đâu hề bận tâm, phải vậy không Tử Long? Rốt cuộc thiếp có từng hiểu rõ được tâm cơ của chàng không đây?

- Đa tạ hoàng thượng quan tâm.

Nàng thủ lễ.

- Mỹ nhi...

Hắn nhìn nàng hồi lâu, chậm rãi lên tiếng:

- Xin lỗi, trẫm...

Nàng ôn nhu mỉm cười, lắc đầu:

- Thần thiếp không dám trách hoàng thượng. Nếu đổi lấy phận này có thể giúp chàng giữ một viên tướng tài, giữ an nguy xã tắc thì có là gì. Huống hồ thiếp còn không kịp vui mừng vì mình được trọng dụng.

- Mỹ nhi, nếu không muốn nàng có thể không nhận lời mà. Trẫm sẽ tôn trọng quyết định của nàng.

- Hoàng thượng, đến hôm nay thiếp vẫn xem chàng là phu quân của mình, và nếu vẫn chưa xuất giá, chàng vẫn là phu quân của thiếp. Lời phu quân nói phận nữ nhi như thiếp không thể không tuân theo. Chỉ cần là chàng nói, cho dù lấy một bá tánh thường dân Mỹ nhi thiếp cũng cam lòng, không oán trách nửa lời nên xin chàng đừng lấy đó làm bận tâm.

- Trẫm thật có lỗi với nàng...

- Không, đó là bổn phận của thiếp. Tử Long, cho phép thiếp lần cuối gọi tên chàng, nếu vẫn còn chút tình nghĩa xưa, xin chàng chúc cho thiếp được yên ổn sống hết chuỗi ngày còn lại, có được không? Đừng tìm đến thiếp thêm một lần nào nữa. Vạn lần xin chàng...

Nàng mỉm cười quay đi dưới ánh tịch dương một màu ảm đảm mà lòng quặn thắt. Bên trong nụ cười chua chát ấy là một trái tim đã hoàn toàn đổ vỡ. Gió thổi mạnh hơn như muốn hong khô những giọt lệ chực trào.

Nhìn vào khoảng không trước mắt, mong một lần nàng quay đầu lại. Cuối cùng vẫn là không quay lại, hắn khẽ thở dài cùng tiếng thì thầm:

- Mỹ nhi, nếu như kiếp sau ta không làm hoàng đế, nàng liệu có yêu ta thêm một lần nữa?

Khẽ thấy bóng dưới tán cây nhẹ di chuyển. Những lời hắn nói như bị gió cuốn đi mãi, vĩnh viễn không tới tai nàng được.

Hai mươi năm trước, cũng chia ly như thế này, nàng đã khóc trong lòng hắn.

Hai mươi năm sau, nàng không cho phép bản thân được nấc lên tiếng ai oán nào.

Tử Long của thiếp, nếu chàng muốn thiếp tái giá, thiếp sẽ tái giá. Nếu chàng không cho phép thiếp chết, thiếp sẽ không dám cãi lời. Vì chẳng phải phận nữ nhi là phải suốt đời nghe lời phu quân hay sao? Tử Long, thiếp chưa từng quên những lời này, chỉ là chàng đã quên mất những lời thề hẹn của chàng.

Có cánh đào vừa đáp đất,

long lanh ánh nước,

hạ chí sưởi ấm cánh hoa.

Nhưng tình của ai,

như trăng trong nước,

với không tới... không tới...

***

Trần Cảnh - Lý Chiêu Hoàng

ver

Kim Tử Long - Thoại Mỹ


Mọi người đừng quên vote cho Cris nha 😘
Inbox ngay cho Cris nếu có hứng thú
cộng tác trong những chap sau của series 
"Chuyển Ver Tình Sử"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longmy