#31: Duyên khởi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì sự rủ rê của cô bạn thân mà cô đã bắt đầu chơi PUBG. Vào một buổi tối nọ, bạn cô rủ cô vào bắn. Bạn của cô đã rủ thêm một bạn nam nữa vào chơi cùng và ngày hôm đó cũng là ngày đầu tiên cô biết đến sự tồn tại của anh.

Sau hôm đó, nhờ có bạn cô nên cô và anh chơi chung với nhau khá nhiều trận game. Theo nhận xét của cô thì anh có vẻ hòa nhã, dễ gần. Cô, bạn mình và anh bật mic nói chuyện chí chóe với nhau. Nói thật là cô muốn bảo bạn mình im đi, để cô có thể nghe giọng anh kĩ càng một chút. Bởi giọng anh trầm trầm dễ nghe. Cô thích giọng nói đó.

Bỗng một hôm, cô nhận được lời mời kết bạn từ anh. Cô không chấp nhận mà để đó. Khoảng vài tiếng sau, điện thoại thông báo có tin nhắn chờ. Cô mở ra xem là tin nhắn của anh. Nội dung tin nhắn đơn giản chỉ có hai chữ: " Chào bạn ". Cô trả lời tin nhắn và đồng ý lời mời kết bạn. Thế là ngày ngày cô và anh nhắn tin cho nhau. Nhờ hai chữ ngắn gọn này đã tạo nên bước ngoặc lớn cho anh và cô.

Cả hai nhắn tin cho nhau suốt ngày. Chỉ cần học xong là anh và cô lại nhắn tin cho nhau. Chơi game cùng nhau. Cô lại được nghe giọng anh nhiều hơn.

Một thời gian qua đi, cả hai thân thiết hơn. Đi đâu, ăn gì cũng nói cho nhau nghe. Nhắc nhở nhau ăn uống đầy đủ. Nhắc nhở nhau ngủ sớm. Sau đó cả hai biết được là mình sống cũng không xa nhau lắm nên hẹn gặp mặt nhau nhiều lần ở ngoài. Thường thì cô và anh sẽ vào tiệm net để luyện game và đi ăn.

Càng gặp mặt nhau nhiều hơn, cô càng để ý đến anh. Cô cứ cảm thấy mỗi lần gặp anh là anh lại đẹp trai và dễ mến hơn.

Anh ở ngoài đời có hơi trầm và khó gần, không giống như trong game. Khi cô tiếp xúc với anh được một thời gian rồi thì thấy anh khá hài hước và có chút đáng yêu. Cô nhớ lần đầu tiên cô thấy anh cười tươi, lộ ra hàm răng đều như bắp của mình, cô đã ngẩn ra và càng xấu hổ hơn là anh đã bắt gặp vẻ mặt đó của cô. Anh đã gõ vào trán cô và bảo cô đừng nhìn anh với bộ mặt ngớ ngẩn đó nữa. Anh còn bảo cô trông ngốc thật ngốc rồi càng cười tươi hơn. Tuy rất xấu hổ và ngượng nhưng cảm giác ấy nhanh chóng vơi đi. Cô chỉ cảm thấy sao một người con trai khi cười lại có thể tuấn tú đến vậy chứ? Cứ như có ngàn vì sao sáng xung quanh anh vậy. Thật là khiến người ta bối rối. Đáng ghét mà.

Khoảng thời gian tiếp theo, cả hai vẫn giữ mối quan hệ bạn bè đó. Nhưng vì việc học nên cô và anh không gặp nhau nữa. Ngay cả việc nhắn tin hằng ngày cũng chả thể duy trì. Càng lúc càng xa cách. Một ngày. Hai ngày. Ba ngày. Rồi một tuần. Hai tuần. Một tháng. Cô và anh chả nhắn tin cho nhau nữa.

Vào một hôm nọ, thầy hiệu trưởng trường cô thông báo cuối tuần này trường mình sẽ giao hữu bóng rổ với trường khác. Và theo như thông báo thì trường khác đó chính là trường anh. Khối được chọn giao hữu là khối cô.

Anh sẽ tham gia vào trận đấu chứ? Tướng anh cũng cao ráo mà. Nhưng nghĩ lại thì cô cũng chả biết anh có thích môn thể thao nào không. Một thời gian không gặp anh rồi. Cô đặt đầu xuống bàn nghĩ ngợi nhiều thứ về anh mà chẳng màng đến những chuyện đang diễn ra xung quanh mình. Đến cả chuông báo vào tiết cũng để ngoài tai.

Thầy chủ nhiệm bước vào lớp, cả lớp đứng lên chào thầy còn cô thì vẫn nằm ì, chả nhúc nhích. Thầy gật đầu cho cả lớp ngồi xuống. Cô không bị phát hiện. Bởi vì cô ngồi gần chót, sao mà thầy thấy được cô có đứng hay không.

"Ninh Nhạc, lên đây." Thầy gọi cô.

Thầy lấy giáo án của mình ra. Nhưng vẫn chưa thấy cô lên.

"Ninh Nhạc. Ninh Nhạc."Thầy lại gọi cô.

Vẫn không có hồi âm.

"Hôm nay Ninh Nhạc có đi học không?" Thầy hỏi.

"Dạ có." Lớp trưởng lên tiếng.

"Ninh Nhạc. Ninh Nhạc." Thầy chủ nhiệm gọi cô liên tục.

Nhưng tâm hồn cô treo ngược trên cành cây rồi, làm sao mà nghe thấy.

"Nhạc Nhạc, đừng ngớ nữa. Thầy gọi mày kìa." Đứa bạn kế bên lấy tay chặt lên đầu cô.

"Kiều Kiều, tay mày là rìu à? Bổ đau thế!!" Cô hoàn hồn, đứng bật dậy nhíu mày trách mắng.

"Bởi vì đầu em là gỗ đấy." Thầy chủ nhiệm trả lời.

Cả lớp cười ồ lên.

"Thầy." Cô bất ngờ và xấu hổ.

" Em làm gì dưới đó. Muốn bị phạt sao?" Thầy chủ nhiệm gắt gỏng.

" Em có làm gì đâu. Thầy có chuyện gì nhờ em." Cô nói rồi bước ra ngoài định đi lên bục giảng.

" Đứng tại chỗ nghe đi. Cuộc thi giao lưu sắp tới, em sẽ là đội trưởng đội cổ động." Thầy nói.

"Nhưng mà.... " Cô khó chịu.

"Không nhưng gì hết." Thầy cắt ngang lời cô.

"Em là lớp phó văn thể mỹ. Đây là trách nhiệm của em." Thầy nói.

"Dạ." Cô gật đầu. Làm lớp phó văn thể mỹ với làm đội trưởng đội cổ động thì liên quan gì nhau chứ?!

Cái chức này, bộ cô muốn chắc. Mỗi lần có sự kiện gì là lại đè đầu cô ra mà sai.

"Em tự mình thu xếp ổn thoã mọi việc đi." Thầy nói tiếp.

"Chúng ta vào bài mới."

Cô chán chường ngồi xuống. Dù sao cũng có thể gặp anh. Kệ vậy. Haizzz phiền thật.

Từ bây giờ đến trận giao hữu không còn xa. Cô bận rộn chuẩn bị mọi thứ. Ngày thi đấu cuối cùng đã đến.

Đội bóng và đội cổ vũ của từng lớp có mặt đầy đủ tại trường anh. Dẫn đầu là thầy thể dục.

Trường anh rộng rãi, nhiều cây xanh cao vút. Đi đến đâu là được che mát đến đấy. Chả như trường cô. Sân trường chỉ có vài cái cây che mát. Đi giữa sân trường vào những ngày nắng gắt cứ như ngoài sa mạc Sahara.

Thầy thể dục đang nói gì đó với giáo viên của trường anh. Cô chả quan tâm. Cô chỉ muốn tìm anh. Cứ ngó tới ngó lui xem xem có anh không.

"Chút vào sân bóng sẽ thấy thôi. Tìm kiếm làm gì?" Cô bạn đi kế bên lên tiếng.

"Hử? Kiều Kiều, mày biết tao tìm cái gì sao mà nói?" Cô khoanh tay trước ngực.

"Tìm trai." Kiều Kiều nhếch mép.

"Sao...sao..." Cô nói lấp bấp.

"Tao còn không biết tính mày sao? Bình thường mấy cái sự kiện ồn ào này mày đều tìm cách "chuồn" đi. Dù có chuẩn bị chu đáo nhưng nhất định hôm đó cũng sẽ không đến. Thế mà hôm nay lại ngoại lệ." Kiều Kiều nhướng mày dõng dạc nói, còn khoanh tay trước ngực.

" Với lại, Tiểu Anh nói tao nghe rồi. Nghe bảo có thằng nào đó mày đang "tia" cậu bạn nào đó học ở trường này. Còn nói nhất định hôm nay mày sẽ đi để kiếm người đó." Kiều Kiều nói tiếp.

Cái con Tiểu Anh miệng rộng này. Bạn với chả thân.

"Tiểu Kiều Kiều xinh đẹp, có thể để yên cho mình tìm người không?" Cô niềm nở.

"Không thì sao nào?!" Kiều Kiều ngang ngạnh.

"Thì...thì...thì kệ mày. Uisss." Cô trề môi liu liu.

"Nhạt nhẽo." Kiều Kiều cũng trề môi.

"Mày đúng là bạn tao." Cô vỗ vai Kiều Kiều.

Hai đứa nhìn nhau cười. Rồi Kiều Kiều cầm tay cô bẻ ngược ra sau. Cô cũng đâu vừa, đá vào chân nó một cái. Cả hai đừa giỡn cười nói.

"Bạch Kiều và Ninh Nhạc. Trật tự." Thầy chủ nhiệm nhắc nhở.

" Cái lão đầu hói đó." Kiều Kiều nghiêm túc trở lại.

Lúc này có một tốp học sinh đi qua. Một chàng trai trong đó nghe thấy hai chữ "Ninh Nhạc" liền dừng bước và quay đầu nhìn lại. Thấy hình bóng cô gái tên Ninh Nhạc thì chàng trai mỉm cười rồi xoay người bước tiếp.

Cô cũng đứng ngay ngắn lại. Mà không để ý cách cô mấy bước chân. Người cô muốn gặp nhất đã lướt qua cô vài giây trước.

"Nè. Nhìn con gái trường người ta cười nham nhở thế là chả được đâu." Một người con trai đi kế bên huýnh vào vai của chàng trai.

Chàng trai không đáp lại, lặng lẽ bước tiếp. Nụ cười vẫn giữ trên môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net