19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều nay trạch nam là anh bị mẫu hậu nương nương sắp xếp cho một buổi đi xem mắt, năn nỉ mãi mà không được, Chu Chính Đình đành phải thay đồ đến chỗ hẹn.

Cô gái mẹ anh đã chọn quả vẫn hợp gu bà mà không hợp gu anh, miễn cưỡng thì có thể cho là xinh đẹp, khá gầy, mặt xương xương, tư thế tao nhã, tay nhịp nhịp xuống bàn kiên nhẫn chờ đợi. Chậc, anh hơi thất lễ rồi !

Về cô gái nọ, đang tức giận chuẩn bị xách túi đi về thì nhìn thấy một chàng trai thanh tú đi về phía mình, mỉm cười xin lỗi. Cô có phần giật mình, song vẫn bắt tay người kia. Rất đẹp nha ! Khuôn mặt hơi nhỏ, thân hình cao ráo, thần thái thanh tao, khí chất áp đảo, đôi mắt biến động đẹp như gợn sóng trong hồ nước thu, nụ cười mỉm như nắng xuân rạo rực lòng người. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len trắng đơn giản cùng quần jean, vừa tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của mình vừa toát lên sự chân thật không tì vết.

Nhưng mà hiện tại, nghe đối tượng lải nhải đủ thứ về họ tên quê quán ước mơ ngày tháng năm sinh khiến anh phát chán. Ủa đi coi mắt chứ có đi làm căn cước công dân đâu vậy bà nội ? Anh đã cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng trong một tiếng, tinh thần như bị bào mòn mãnh liệt rồi. Cuối cùng, Chu Chính Đình quyết định rút điện thoại ra, soạn một dòng tin nhắn gửi đi cho một đàn em khóa dưới thân thiết.

"Tầng 1 quán seanuldo bàn trong cùng, Thái Từ Khôn cậu ngay bây giờ không đi thì lát nữa chuẩn bị tinh thần đến nhặt xác Chu Chính Đình này"

Năm phút sau, cô gái tiếp tục sững sờ sau khi nhìn thấy một chàng trai dung mạo tuấn tú, khí chất anh phàm, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan sắc nét. Đôi mắt sâu thăm thẳm, phong thái nhã nhặn, môi mỏng trái tim vẽ thành hình trăng khuyết xinh đẹp. Người này khoác lên cardigan xám nhạt, trong mặc quần jean phối với áo nâu. Cậu khẽ cúi người, ôn nhu dịu dàng nói với Chu Chính Đình.

"Anh dám trốn người yêu đi xem mắt cơ à ?"

Nữ nhân kia lại càng ngạc nhiên, mồm có cảm giác không thể khép lại nữa rồi ! Thế giới này loạn, quá loạn !

"Anh có người yêu rồi sao ?"

Anh mỉm cười nhẹ, đứng dậy khoác tay cậu, nhìn cô rồi cúi đầu.

"Thứ lỗi cho tôi, cậu ấy ăn phải dấm chua rồi ! Giờ tôi lại cần phải xoa dịu, xin phép đi trước "

Người trong quán giương mắt nhìn hai chàng trai một trong trẻo như sương đêm, một cao quý như đài hoa khoác tay nhau rời đi. Quả nhiên là mĩ cảnh, là mĩ cảnh hiếm có nha !

Đi được một đoạn, Chu Chính Đình đứng lại nín cười nhìn Thái Từ Khôn, cậu bật cười nhìn dáng vẻ đáng yêu của anh, vai liền bị đập đập một cách sảng khoái.

"Ai nha quen chú em lâu như vậy vẫn không biết tài năng diễn xuất cũng khá đỉnh nha"

"Haha em biết, cũng nhờ tên Phạm Thừa Thừa truyền nghề cho"

Oan quá, Thừa Thừa có biết cái gì đâu !

"Được, coi như hôm nay anh nợ em đã cứu mạng"

"Anh trả ơn thế nào ?"

"À..... Em biết đó, anh bây giờ rất nghèo, một xu dính túi cũng không có, còn đang sống ăn bám bố mẹ, phiền phức đến mức còn bị bắt đi xem mắt để gả cho người nào giàu có bao nuôi được anh. Đại thiếu gia Khôn Khôn à, anh không có gì trả em đâu....."

"Lấy thân báo đáp đi"

"Hả ?"

"Em nói là lấy thân báo đáp"

Chu Chính Đình sau khi xác định tai nghe không nhầm, ngước lên nhìn mạn sườn góc cạnh của người kia ngơ ngác, cả người mới đỏ lên một trận ngại ngùng, cắn cắn đôi môi đỏ hồng của mình, mặt hiện lên vẻ bối rối không thể che giấu. Anh đúng là đã thích hậu bối này từ lâu, giờ được người ta gợi ý như này, nhất thời không biết phải phản ứng như nào cho hợp lý. Đồng ý thì có vẻ hơi mất giá quá mà từ chối thì, hơi chảnh chó thì phải. Băn khoăn một lúc lâu, anh vẫn không biết nên làm thế nào, đành ngẩng đầu lên cười trừ một cái, mắt nai chớp chớp nhìn cậu.

Thái Từ Khôn bật cười nhìn vẻ đăm chiêu của anh, con người này hóa ra rất đáng yêu nha, sau này phải tranh thủ trêu nhiều hơn mới được, cuộc sống sẽ không còn vô vị nữa. Nói cho đúng thì cái này không phải cậu tỏ tình đâu, chỉ là làm như bâng quơ gợi ý vậy thôi. Gì thì gì, hai người họ vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ, dù Thái Từ Khôn có ôm mộng đi cùng anh trên chặng đường còn lại, vẫn phải cố gắng nuốt lại vào trong. Cậu không muốn vì một phút bốc đồng dại dột của mình mà quan hệ của hai người lâm vào thế khó xử, không còn như trước đây nữa. Cậu từ nhỏ đã rất thích anh, thích cái vẻ vô tư chìa tay chia cho cậu cây kẹo, thích cái nụ cười hồn nhiên không vướng bận chưa bao giờ thay đổi ở anh, thích sự chân thực nơi anh, dù ở đâu vẫn giữ vẹn nguyên cái vẻ lương thiện của mình, thích giọng nói ấm áp vui vẻ của anh, thích cả tính nết ôn hòa dịu nhẹ của anh nữa. Thái Từ Khôn thích anh nhiều lắm, đến mức Chu Chính Đình vĩnh viễn không biết được con người trước mặt thích mình đến thế nào.

"Đừng tỏ ra vô tội"

Thái Từ Khôn hừ mũi, sau đó liền ôm lấy vai anh, cúi sát xuống, hai chóp mũi chạm nhẹ vào nhau, nhìn trực diện vào hai mắt của Chu Chính Đình đang mơ màng như những ngôi sao xa, dùng chất giọng trầm thấp nhất của mình thủ thỉ.

"Chỉ cần làm Thái thiếu phu nhân, nhất định anh sẽ không cần ăn bám bố mẹ thêm một ngày nào nữa. Anh yên tâm, nhà em cũng không phải quá giàu, nhưng có thể bao anh đến cuối đời mà vẫn đủ ăn đủ mặc. Sao, anh chịu chứ ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net