8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Thái Từ Khôn và Chu Chính Đình đều được rủ đi họp lớp đại học.

Phải biết rằng Chu Chính Đình thầm thích Thái Từ Khôn từ rất lâu, cũng nhiều lần tự mình đa tình nhưng đến cuối cùng, hai người họ vẫn là không thể cùng nhau đứng chung một chỗ. Cũng phải nói là tại Chu Chính Đình, thầm thích người ta mà không dám thổ lộ, để lỡ cơ hội cho một chuyện tình thanh xuân vườn trường.

"Lâu lắm chúng ta chưa gặp lại, hay là chơi một trò chơi gì nhỉ ?"

"Chơi luôn"

"Trò chơi đơn giản thôi: Chai xoay vào ai một là người đó chấp nhận thử thách, hai là uống 6 cốc whisky pha hành tây này"

Quả nhiên vẫn là lớp trưởng khốn nạn ngày nào ! Thật là biết cách áp bức con người ta quá, cái thứ nước trắng vàng đục ngầu này con người cũng uống được sao ?

Cái chai quay đến phía Thái Từ Khôn đầu tiên. Thử thách của cậu là ôm người bên trái, trùng hợp lại là cô gái ngày xưa theo đuổi cậu suốt 4 năm đại học.

"Được, chấp nhận"

Cậu nhẹ nhàng xô ghế đứng dậy tiến về phía cô gái kia, ôn nhu vòng tay ôm cô ấy vào lòng. Cô bé ấy còn rất thức thời thẹn thùng dụi mặt vào ngực cậu ấy. Những người chung quanh bắt đầu hò hét huýt sáo ầm ĩ, thậm chí có người còn hét to "nhất định là Thái Từ Khôn đã tỏ tình với cô ấy lúc cúi xuống rồi". Trong lòng Chu Chính Đình có chút khó chịu, tuy nhiên vẫn phải cùng họ hò reo.

"Hai người họ trông thật xứng đôi nha"

Câu nói này khiến anh thật sự buồn bực, họ hòa hợp như vậy sao ? Hơn cả anh và cậu ?

Lại nói, ngày xưa Chu Chính Đình và Thái Từ Khôn bị gán ghép rất nhiều. Họ đều nói rằng anh và cậu đứng cạnh nhau rất đẹp đôi, không yêu thì phí của. Có thể coi đó là trò đùa nghịch ngợm của đám bạn học nhưng ai mà chả muốn mình cùng người mình yêu được khen những câu đại loại như "hai người họ nhất định sẽ hạnh phúc, tương xứng như vậy mà" và đương nhiên, Chu Chính Đình cũng không ngoại lệ.

Một lát sau, vẫn là Thái Từ Khôn dính đạn. Thử thách lần này của cậu là hôn người bên trái chính là anh. Cả hội trường lại chìm trong tiếng hò reo "hôn đi hôn đi" của bạn học bốn phía. Chính Đình khẽ liếc mắt sang Từ Khôn, vừa vặn bắt gặp cậu cũng đang nhìn mình.

"Chọn.... bị phạt"

Khỏi phải nói, Chu Chính Đình thật sự thất vọng. Anh không biết tại sao Thái Từ Khôn có thể thoải mái ôm cô gái kia vào lòng mà không thể thực hiện hình phạt với anh. Hôn anh có thể lấy mất miếng thịt nào của cậu hay sao ?

Một cỗi đau lòng lẫn chua xót dâng lên.

Vì bản thân cũng góp mặt trong thử thách, nghiễm nhiên Chính Đình cũng phải cùng Từ Khôn chịu phạt. Anh nhìn cậu uống cạn 5 cốc mà nuốt "ực" một cái, nhìn thứ chất lỏng này chả phải cũng buồn nôn rồi hay sao ?

Làm ơn đừng hỏi Chu Chính Đình vị của nó thế nào, bây giờ anh đang rất muốn chửi lớp trưởng 1000 lần !

Tàn cuộc, Chu Chính Đình cùng Thái Từ Khôn tản bộ về nhà. Chính Đình thật sự muốn tìm hiểu nguyên do, liền ngoảnh mặt ra hướng khác, làm như vu vơ hỏi.

"Tại sao lại chọn bị phạt ?"

"Hửm ?"

"Chỉ là mấy ly kia thật sự rất khó nuốt , cậu lại uống tận 5 ly, không phải chỉ là một cái hôn thôi sao ?"

"Đừng nói là anh rất mong chờ em hôn anh ?"

Thái Từ Khôn nắm hai vai Chu Chính Đình, xoay người anh lại áp vào bờ tường, cậu khẽ mỉm cười. Hai mắt nhìn nhau, tưởng như có một khoảnh khắc Chính Đình chìm đắm trong đó.

"Chỉ là em cảm thấy hôn môi thật sự không giống ôm ấp chút nào, nó là một biểu hiện của một tình yêu chân thật. Đưa nó vào trò chơi khiến em cảm thấy có chút không phù hợp"

"....."

"Vả lại, em cảm thấy chúng ta không cần phải thông qua trò chơi để làm điều ấy."

Chu Chính Đình hơi bối rối, đây có được coi như tỏ tình không thế ?

"Đình Đình, em nhìn rõ hết biểu cảm của anh lúc đó rồi. Chúng ta cũng không phải mối quan hệ ngại ngùng đến mức đó, buồn bực thì cứ nói với em, không cần phải nén xuống như vậy. Anh tưởng em ôm cô gái kia thật sao ?"

"Không phải ư ?"

"Đình Đình à, em chỉ ôm hờ mà thôi, đó là lý do em đứng quay lưng lại mọi người. Còn không phải vì không muốn anh ghen hay sao ? Anh có muốn biết lúc đó em đã nói gì với cô ta không ?"

"......"

Thái Từ Khôn nhếch miệng, ghé sát vào tai Chính Đình thì thầm.

"Mong cô thông cảm, cái ôm này chỉ có thể dành cho Chu Chính Đình đang ngồi kia mà thôi ! Trừ anh ấy ra, tôi nhất định sẽ không động vào ai khác. 4 năm đại học cô theo đuổi tôi, cũng không thể bằng một giờ tôi ở cạnh Chu Chính Đình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net