Đoản 25: How to Khôn giận Đình?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay lão công nhỏ của Chu Chính Đình giận dỗi rồi ~

Chuyện là tối nay, Chu Chính Đình ngồi luyện chữ trên bàn học rất chăm chỉ, để một gói bánh với lon coca ở bên cạnh.

Vưu Trưởng Tĩnh nằm ở giường bên cạnh lướt weibo, thi thoảng lại ngân nga khe khẽ. 

Rõ ràng đây là một khung cảnh êm đềm lí tưởng.

Vưu Trưởng Tĩnh hát nãy giờ liền khát nước rồi, đói nữa '^'

Bèn liếc Chu Chính Đình vài cái, cơ mờ, gói bánh này là gói bánh cuối cùng trong kí túc xá rồi, Chu Chính Đình đã đe dọa, đến gói cuối cùng này của cậu mà anh còn dám ăn, cậu liền cho anh biết thế nào là địa ngục.

Nhưng đói vẫn là đói a :<

Không được như vậy, anh là anh cả, phải gương mẫu :((

Chu Chính Đình chợt đứng dậy, đi ra ngoài.

Vưu Trưởng Tĩnh nhìn theo bóng người đang đi xa dần, tay thò vào nhón một miếng bánh.

Trời quơiiiiiiiiiii cái mùi vị này, bảo bảo nhớ ngươi lắm luôn ~

Một miếng nữa, hai miếng nữa, ba miếng nữa... cuối cùng gói bánh chẳng còn chiếc nào.

Vưu Trưởng Tĩnh len lén chui vào chăn, giả vờ như không biết gì vẫn là tốt hơn. Ngạn Tuấn không ở đây, cũng không bênh anh nổi.

Chu Chính Đình vào phòng, thấy gói bánh hết sạch, liền đoán được rồi.

Và sau đó thì :)))

- VƯU TRƯỞNG TĨNH!!! LÀ ÔNG ĂN HẾT BÁNH CỦA TUI ĐÚNG KHÔNG!!!!!!!!!

Họ Vưu rón rén kéo chăn ra:

- Tui xin lỗi mà... :(((

- Ông quá đáng lắm rồi, tí nữa tui mách Nông Nông, còn bây giờ tui phải xử ông trước!

Chu Chính Đình lao vào trong chăn. Tiếng thét của main vocal Vưu Trưởng Tĩnh vang khắp kí túc xá.

-------------------------------------------------------------------------------------------------

(Tui là dải phân cách quánh nhau mờ ám ~ :>)

Cuộc đánh nhau dừng lại bằng cảnh: Chu Chính Đình nhỡ dí mặt vào mặt ông anh maknae.

Chu Chính Đình: Tui... Ông đã làm gì tui vậy, ông có biết là nhìn mặt ông người ta sẽ bắt tui vào tù vì tội dí mặt vào mặt trẻ vị thành niên không :)

Vưu Trưởng Tĩnh: Tui... Trước hết ông bỏ mặt ra khỏi mặt tui được không? Tứn không có nhà nhỡ Khôn nó quánh chết mịa tui thì ai bênh tui bây giờ? :((

Từ chỗ cửa phòng, cái giọng phả đầy hương thơm của giấm vang lên:

- Không cần vội!

Vưu Trưởng Tĩnh đột nhiên thấy sống lưng mình lạnh quá, lạnh hơn cả buổi đêm ở New Zealand nữa.

Thái Từ Khôn đứng ở cửa phòng, nét mặt ôn hòa như gió xuân, nhưng hai con người kia thừa biết, trước khi bão tố đến thì tốt nhất là lánh tạm vào phòng nào đấy đã.

Nhưng bọn Thừa Hạo đều không chứa chấp anh đội trưởng đáng thương, với lí do căn phòng này vào nửa đêm là chỗ để hai bạn trẻ tâm sự tuổi hồng. ( Trích lời Hạo bé: "Đâu như đôi vợ chồng già nhà mấy người, giận nhau hay gì thì tự xử đi, tụi tui còn trẻ, tụi tui còn nhu cầu tình thú với nhau.")

PS: ( Trích Nine Percent's Dictionary) Tình thú: Quất LMHT với nhau thâu đêm :)))

Anh đội trưởng họ Chu đáng thương ôm quận chúa và quàng tử đáng thương sang cửa phòng ai đó, cúi xuống hí hoáy trên tờ giấy nhớ rồi gõ cửa.

Thái Từ Khôn mở cửa, chỉ thấy hai con cún đen trắng ngồi trước cửa. Giấy nhớ gắn trên người bọn nó ghi: Em không cho anh vào cũng được, đem hai đứa nó vào phòng ngủ có được không?

Cậu phì cười. Cái đồ đáng ghét, thôi được, vào thì vào, chỉ là hai con cún thôi mà.

Thái Từ Khôn tắt đèn nhưng nằm lăn đi lăn lại trên giường không ngủ được. Trong đầu chỉ có ý nghĩ: Tên họ Chu đáng ghét kia có biết đường gõ cửa phòng khác xin ngủ nhờ hay không, liệu có tùy tiện ngủ bừa ngoài sàn hay không. Ban đêm ở Bắc Kinh rõ ràng rất lạnh.

Ngủ không được, Thái Từ Khôn ngồi dậy, nhủ bụng: Mình chỉ vào bếp lấy sữa uống thôi.

Mở cửa ra, kết quả thấy anh người yêu ôm đầu gối ngủ lăn lóc trên sàn gỗ.

Tờ giấy nhớ dán ở trên tóc ghi: Anh sẽ giữ lời hứa, chỉ Phúc Lợi với 500 Vạn được vào phòng em ngủ thôi, ngày mai em phải nghe anh giải thích nhé.

Thái Từ Khôn đau lòng gỡ mảnh giấy nhớ trên tóc tên đáng ghét xuống, tiện tay sờ vào mớ lông cừu mềm mại trên đầu anh. 

Đồ ngốc vẫn luôn là đồ ngốc, vào phòng người khác đã không thèm vào, lên sofa ngủ cũng không thèm. Rõ ràng là cái người sống tinh tế như vậy, biết chăm sóc cho người khác như vậy, thế mà đối với sức khỏe của bản thân chẳng lưu tâm chút nào.

Cứ cho là khổ nhục kế cũng được đi, anh thành công rồi, cậu thật sự động lòng.

Thái Từ Khôn bế Chu Chính Đình vào phòng, người kia dụi dụi đầu vào lòng cậu như tìm thấy hơi ấm, lẩm bẩm:

- Khôn... Anh sai rồi...

Thái Từ Khôn liếc tên đáng ghét. Hừ, người ta cũng không định tha cho anh đâu, ngày mai sẽ trừng trị anh thích đáng. 

Miệng nói vậy nhưng trong lòng cậu đã mềm nhũn rồi, nhìn dáng vẻ trắng trắng mềm mềm này của anh rất giống một con thỏ, làm Thái Từ Khôn muốn giận thêm vài tiếng nữa cũng không được.

Ai lại nỡ giận dỗi một con thỏ đáng yêu như thế này chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net