Xàm story: Khôn Đình, chín chú boi và mùa đông lạnh léo ~ (Pát 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Chính Đình thấy hôm nay trời đẹp, tâm trạng tốt hơn hẳn mọi hôm, vui vui vẻ vẻ chạy ra khu trung tâm mua sắm, quyết tâm càn quét một vòng rồi mới về!

Sau đó tận hứng mua quần áo, ăn vặt, uống trà sữa đến khi trung tâm mua sắm bắt đầu vãn người, các cửa hàng bắt đầu dọn dẹp mới chịu đi về.

Ơ?...

Mà, mà đường về hôm nay sao lại khác mọi hôm thế nhỉ?

Chu Chính Đình mới cúi xuống lướt weibo một lát, ngẩng lên đã thấy có điều khác thường.

...

Chẳng nhẽ một người đã 22 tuổi, thân cao thước tám còn có thể bị lạc?

Khẽ lắc đầu, anh tự cười giễu bản thân, lạc gì chứ, chỉ là nhầm đường một chút, dùng điện thoại lên mạng tra, nhất định có thể tìm được đường về kí túc xá!

Điện thoại nhấp nháy lóe lên ánh sáng trắng rồi tắt phụt.

... 

Tại sao trước khi ra khỏi nhà anh lại quên cầm theo cục sạc chứ, haha.

Bây giờ phải làm sao đây?

Ngõ này vắng vẻ lại tối tăm, hơn nữa trời đêm sương buông, lạnh quá, đáng lẽ buổi chiều ra khỏi nhà phải mặc quần thu.

Đồ trên tay, có chút nặng rồi.

Chu Chính Đình chính là loại người đạp lên số phận mà sống nha, anh lập tức tìm lối đi ra đường lớn, sau đó tìm một cửa hàng nào đó còn sáng đèn, vào hỏi thử đường.

Cuối cùng cũng tìm được ra đường lớn, nhưng... thật vắng người, cũng không có cửa hàng nào còn mở, chỉ có một bốt điện thoại ở góc đường.

Gọi người đến đón vậy.

Nhưng căn bản, Chu Chính Đình chỉ nhớ số điện thoại của mama và một người...

Gọi cho mama thì mama sẽ lo lắng kèm theo mắng anh một trận, không bằng gọi cho người kia đi.

Đầu dây bên kia nhấc máy: "Wei?"

Nghe giọng người đó, Chu Chính Đình trong phút chốc tâm mềm nhũn, nước mắt thiếu điều trào ra từ đáy mắt, cổ họng nghẹn lại:

"Khôn, là anh."

"Anh sao lại dùng số này, đang ở bên ngoài sao?"

"..."

Đầu dây bên kia như hiểu được sự im lặng của anh, liền thở dài:

"Được rồi, bây giờ anh đang ở đâu? Em xin staff chút thời gian qua đón anh về kí túc xá."

"Anh, anh đang ở... đường nào nhỉ, a, đường Vương Kinh, nhanh một chút, ... Làm phiền em rồi, bây giờ có phải đang rất bận không?"

"Thật là, bây giờ còn hỏi như vậy được nữa? Không nói chuyện với anh nữa, đứng yên đó chờ em, ai nói gì cũng không được đi theo, biết chưa?"

"Ừm."

Chu Chính Đình cười khẽ, lau lau nước mắt. Rồi ngồi chờ người kia đến đón anh về.

Khoảng 10 phút sau... Một chiếc xe màu đen đỗ "xịch" trước mặt anh, Thái Từ Khôn mở cửa xe lao ra ngoài, nhìn thấy anh, liền đúng sững lại, im lặng 2 giây.

Chu Chính Đình xụ mặt, đoán mình sắp bị ăn mắng.

Nhưng không có nha ~

 Cậu ôm anh, áp môi vào môi anh, hôn anh rất dịu dàng, cẩn thận như nâng niu bảo vệ vật trân quý.

Hơi thở Thái Từ Khôn có chút gấp gáp, một phần là vì chạy, một phần là vì hồi hộp, lo lắng, sợ bảo bối của mình bị lạc.

Ánh mắt cậu nhìn anh trong ôn nhu cưng chiều còn có chút không bằng lòng:

- Anh đã bao nhiêu tuổi rồi, còn để bản thân bị lạc? Nhỡ em không tìm được anh, anh định sẽ làm thế nào?

- Khôn, anh xin lỗi, là anh không cẩn thận...

- Không có lần sau đâu đấy. Mau lên xe, em đưa anh về kí túc xá.

Staff đen mặt, nói gì thì nói cũng không nên ngược cẩu độc thân người ta như vậy!

- Thái Từ Khôn, chúng ta mau đi, sắp muộn rồi.

Thái Từ Khôn đẩy Chu Chính Đình vào xe rồi đi vào.

- Làm phiền rồi, bác cho bọn cháu đến XXX, đường XXX với ạ.

Còn dặn dò Chu Chính Đình cẩn thận:

- Về tới nhà phải ngủ sớm, đừng có thức lướt weibo, acclone của anh em đều biết không sót cái nào. Em phải đi rồi, nhớ mặc ấm, sau này một khi trời còn lạnh, không có việc gì đừng đi ra ngoài sau 10h tối. Chăm sóc bản thân cho tốt, nếu không em sẽ phạt anh (???) Bảo bối ngủ ngon, tạm biệt ~

Sau khi Chu Chính Đình nghe Thái Từ Khôn nói xong liền đến cổng kí túc xá rồi, anh vội lấy chiếc khăn quàng mới mua hôm nay quấn vào cổ cậu, hôn nhẹ lên môi:

- Anh yêu em. Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.

- Được rồi, Khôn Khôn yêu Chính Chính, mau vào kí túc xá đi, ở ngoài này lạnh.

- Ok, bye bye ~

Đây chính là thành quả của việc kiếm được bạn trai tốt đó, Chính Chính kể xong chuyện rồi, mọi người cũng ngủ ngon đi nhé ^^ Wuan an ~ ~ ~

                                                                         

                                                                        END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net