2.2. Thiên duyên trời định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba

Phác Thái Anh đã lâu rồi không ở trong nhà của con người.

Mặc dù một thân yêu lực của mình có thể bày ra kết giới che gió che mưa nhưng khi làm tổ trong căn nhà gỗ nhỏ của Điền Chính Quốc, ngồi kề bên đống lửa, bên dưới lót đầy cỏ khô và chăn mềm, nàng đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không tệ.

Nàng nhìn quanh bốn phía, là một căn nhà gỗ nhỏ nằm bên ngoài thành trấn, đơn sơ lại sạch sẽ. Trong nhà chỉ có mình Điền Chính Quốc ở, hắn hình như là một đứa trẻ mồ côi.

"Miêu Miêu đại nhân... ta mang đồ ăn đến rồi đây..."

Điền Chính Quốc bịch bịch chạy tới, bưng nước cháo cùng với một con cá nhỏ đen đen đến.

Mặt Phác Thái Anh tối sầm, "Đây là cái gì?"

"Cá muối đó, ta thấy Hoa Hoa nhà bên cạnh rất thích ăn cái này."

"Thứ vớ vẩn như vậy, Bổn tọa ăn làm sao được?" Thật ra thì nàng không ăn cũng chẳng sao, tính ra cũng là một lão yêu mấy ngàn năm, có ăn hay không cũng chẳng có gì to tát.

Điền Chính Quốc lộ ra vẻ mặt khó xử, "Điền Chính Quốc đổi cho Miêu Miêu đại nhân vậy." Vừa nói vừa lấy miếng bánh hoa quế trong ngực mình bỏ vào bát của Phác Thái Anh, nhón lấy đuôi con cá muối a ô cắn một miếng, vừa nhai vừa nói, "Ăn cũng rất ngon mà..."

Phác Thái Anh cong người nhìn chằm chằm miếng bánh hoa quế trong bát, không biết là Điền Chính Quốc lấy ở đâu ra, hơi bẩn bẩn, nàng khẽ nhíu mày, lâu rồi không ăn đồ của người phàm, đây cũng chẳng tính là thứ gì hiếm thấy, nhưng mà ngửi vào có mùi thơm nhè nhẹ, nhìn nhìn đệm thịt của mình, chậm rãi lộ ra một cái móng vuốt, chấm một miếng nhỏ đưa lên miệng liếm.

"..."

Lúc Điền Chính Quốc nhìn sang lần nữa, Phác Thái Anh đã ngồi liếm bát, cái đầu nho nhỏ chôn trong bát, kêu meo meo.

Điền Chính Quốc cười hì hì.

Phác Thái Anh thật sự cảm thấy, người phàm mặc dù chỉ bé như con kiến hôi, nhưng mà đồ ăn làm ra lại rất ngon, miễn cưỡng cũng bỏ vào miệng được.

Ăn xong bánh hoa quế, Phác Thái Anh gãi móng nằm trên đệm mềm, Điền Chính Quốc đốn củi ở bên ngoài, Phác Thái Anh lười nhác nói: "Đã nghĩ ra nguyện vọng chưa?"

Điền Chính Quốc sửng sốt, "Chưa." Cậu căn bản chẳng có nguyện vọng gì.

Phác Thái Anh hơi nheo mắt, "Vậy tiếp tục nghĩ đi."

"Ừm." Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục đốn củi, thân thể nhìn thì mảnh khảnh, lúc làm việc lại rất trôi chảy.

Nàng sẽ ở đây cho đến khi hắn nghĩ ra nguyện vọng thì thôi, hoàn thành nguyện vọng của hắn là nàng có thể bước vào một lần luân hồi.

Luân hồi mà vĩnh viễn không mọc ra được cái đuôi thứ chín.

...

Phác Thái Anh mơ mơ màng màng ngủ được một nửa thì cảm giác bị người ta ôm lấy, sau đó đặt ở một vị trí mềm mại hơn nhiều, bốn phía ấm áp, Phác Thái Anh cảm thấy thư thái, meo meo rầm rì, nhắm mắt một lúc mới phản ứng kịp, mở mắt.

Trong bóng tối, cặp mắt mèo tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, trước mắt là gương mặt gần sát của Điền Chính Quốc, hơi thở hắn đều đều, lông mi rất dài, hắn chia cho nàng cái chăn của mình, hai tay ôm lấy nàng vào trong lòng.

Hành động này thật sự là đại bất kính, Phác Thái Anh cảm thấy, nàng hẳn là nên nhảy ra cào cho hắn một phát.

Nhưng lồng ngực của cậu thiếu niên vững chãi mà ấm áp, yêu quái không có tim, đương nhiên sẽ không có nhiệt độ, mà hắn thì quá ấm.

Thôi, Phác Thái Anh hừ một tiếng, để cho loài người thấp kém cung cấp hơi ấm cho nàng là vinh hạnh của bọn họ, nàng dụi dụi vào cánh tay Điền Chính Quốc, cong người ngủ thiếp đi.

Bốn

Phác Thái Anh rất chậm lụt với khái niệm thời gian.

Nàng không cảm nhận được tiết trời nóng lạnh, mặc dù khi đông đến Điền Chính Quốc sẽ ôm nàng ngồi trước đống lửa cùng nhau sưởi ấm, hắn kể lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay, nàng nghe câu được câu chăng.

Cuối cùng Điền Chính Quốc bĩu môi: "Miêu Miêu đại nhân chẳng phải là một mèo yêu rất lợi hại hay sao?"

"Đúng thế," Phác Thái Anh nhàm chán nghịch cái đuôi của mình, "Cho nên ngươi mau nghĩ ra nguyện vọng của mình, để Bổn tọa hoàn thành nhiệm vụ thực hiện cho ngươi đi."

"Vậy thì để Miêu Miêu đại nhân biến ra một đống đồ ăn thật lớn đi, Chính Quốc rất đói."

Khóe miệng Phác Thái Anh giật giật, nàng đã từng nghe qua nguyện vọng báo thù cho cha mẹ, nghe qua làm Hoàng đế, nghe qua làm Minh chủ võ lâm, thậm chí ngay cả nguyện vọng như kiểu có ba ngàn mĩ nữ làm bạn bên cạnh nàng cũng từng thực hiện, giờ đứa nhóc con này lại chỉ đòi có một bữa cơm, nếu nàng làm vậy thật chẳng phải là rất mất mặt hay sao.

Nghĩ vậy Phác Thái Anh nheo mắt dùng cái đuôi dài đầy lông phất qua mặt Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cười khúc khích, lại gãi gãi bụng Phác Thái Anh, toàn thân Phác Thái Anh run lên, kêu meo một tiếng, móng vuốt không nặng không nhẹ chọc vào bụng Điền Chính Quốc, một người một mèo ầm ĩ trước đống lửa.

Cuộc sống như vậy quá nhàn tản, nhưng mà cuộc sống trước kia cũng rất nhàn tản.

Lúc hồi hồn lại, đã là mùa xuân năm sau, nàng lười biếng nằm trong đệm chăn ngáp một cái, nhảy lên bàn ăn bánh hoa quế đặt trong mâm, Điền Chính Quốc biết sở thích của nàng, sáng sớm đã chạy vào thành mua khi còn nóng hôi hổi, sau đó lại chạy về rồi mới đi làm việc.

Chỉ là một con mèo mà thôi, tiểu tử ngốc này.

Phác Thái Anh vừa liếm vụn bánh trên mép vừa nghĩ.

Điền Chính Quốc đang làm công trong một nhà xưởng, ban ngày hắn ra ngoài, Phác Thái Anh liền đi dạo xung quanh một chút, thỉnh thoảng gặp mấy tiểu yêu tiểu tiên, vừa thấy là trưởng lão Phác Thái Anh trong đám trưởng lão của Yêu Giới, kinh sợ hành lễ, vội vàng mang đồ ăn lễ lộc lên.

Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, nói: "Bổn tọa hôm nay muốn đổi khẩu vị, ở nhân gian có gì không tệ không?"

Đám tiểu yêu tiểu tiên lại kinh sợ.

Điền Chính Quốc vừa về liền giật mình, cả căn phòng toàn là gà núi vịt hoang, thậm chí còn có một con nhím đang bị buộc ngoài cửa, cậu đứng ở cửa ngây ngẩn nói: "Miêu Miêu đại nhân, ngươi làm gì thế?"

Phác Thái Anh vùi trên giường ngủ gà ngủ gật, "Đồ cống nạp của đám tôm tép, yêu quái toàn ăn tươi, không có nguyên liệu."

Đêm đó Điền Chính Quốc dành ra một khoảnh sân để nuôi gà vịt, sau đó giết con lợn để lấy xương hầm canh, tay nghề của của thiếu niên tốt ngoài ý muốn, sắc hương vị đầy đủ, hắn lấy cho Phác Thái Anh một bát, Phác Thái Anh còn bốc mùi mà nói: "Mấy thứ đồ do đám kiến hôi các ngươi làm bỏ vào miệng thế nào được, bỏ qua một bên đi."

Điền Chính Quốc cười, "Không phải ngày nào ngươi cũng thích ăn bánh hoa quế hay sao?"

Phác Thái Anh ngửi mùi thơm của canh xương mà run run, mấy sợi râu nhỏ rung lên, gương mặt nhỏ nhắn ngoảnh qua một bên nói: "Đó... đó là ngoại lệ."

Điền Chính Quốc lại càng cười tươi hơn, dưới ánh nến hắn lộ ra một hàm răng đều đặn trắng tinh, khóe mắt khẽ cong lên, Phác Thái Anh liếc hắn một cái, bày ra vẻ hung ác, nhe răng há miệng, "Ngươi cười cái gì?" Nếu để nguyên hình yêu quái của nàng mà làm ra vẻ mặt như vậy, chắc sẽ khiến cho đám tiểu tiên tiểu quái sợ đến vỡ mật, đáng tiếc, bây giờ nàng chỉ là một con mèo con màu xám tro.

"Miêu Miêu," Thiếu niên vươn bàn tay dày dặn thon dài xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, "Ngươi đáng yêu thật đấy."

Phác Thái Anh thật sự cảm thấy, sống quá lâu, phản ứng cũng sẽ chậm chạp, nếu không làm sao có khả năng lại thất thần trong chốc lát, lúc hồi hồi lại, canh xương trong bát đã bị liếm sạch rồi.

Kể từ khi trong nhà nuôi mấy con gà con vịt, Điền Chính Quốc cân nhắc quyết định ra sau núi săn thú để sống, tìm một người thợ săn già xin chỉ dạy, quen tay rất nhanh, Phác Thái Anh khi nhảy lên đầu vai hắn không thể không bỏ thêm chút khí lực, bởi vì hắn đã cao hơn.

Nàng đã ở đây bao lâu rồi? Nàng không nhớ rõ.

Từ khi bắt đầu đi săn thú, Điền Chính Quốc sẽ về trễ, hôm nay mưa to, đã tối rồi vẫn chưa thấy hắn về, không hiểu tại sao trong lòng Phác Thái Anh có thứ gì đó đang nhộn nhạo, giống như một tấm khăn trải bàn không được phẳng phiu, xoắn lại từng vòng, Phác Thái Anh tự nhủ với mình, đó là bởi vì đói, tuyệt đối không phải là bởi vì lo lắng cho... người kia.

Hoàn toàn quên mất sự thật rằng nàng không cần ăn cơm.

Một tia chớp giáng xuống từ trên bầu trời, Phác Thái Anh ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, ẩn chứa một luồng hơi thở quen thuộc, máu trên người vọt hết lên, nàng gầm nhẹ một tiếng tông cửa xông ra, chạy chưa được mấy bước đã nhìn thấy, trong bóng đêm đen kịt, dưới màn mưa tầm tã, loáng thoáng có một bóng người lảo đảo.

Cả một cánh tay của Điền Chính Quốc đều đang túa máu, thắt lưng cũng có một mảng lớn vết máu thấm ướt chiếc áo màu xám tro của hắn, hắn che bụng từ từ bước đến, một tay khác xách theo một chiếc túi vải đã bị máu nhuộm đỏ, chỉ chốc lát đã dừng bước ngẩng đầu nhìn nàng.

Nàng quên mở kết giới che mưa, bị xối ướt sũng, chẳng biết tại sao thấy hắn chảy máu lại có chút sững sờ, thiếu niên trước mặt cười cười, vươn tay xoa xoa đầu nàng, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, "Sao thế, mắt đã đỏ như máu rồi, ai bắt nạt ngươi sao?"

Bấy giờ nàng mới nhận ra, mình đã hóa thành dáng vẻ của báo đen, những tia chớp trên người vì sự dao động tâm trạng của nàng mà nổ lách tách, tám chiếc đuôi đằng sau điên cuồng đung đưa trong mưa gió.

Nước mưa nặng nề dội xuống hàng mi của Điền Chính Quốc, mặt hắn trắng bệch, nói: "Xin lỗi nhé, không về nấu cơm cho ngươi, hôm nay đụng phải một con hổ, rõ ràng cũng chỉ là một con mèo thôi, sao lại không đáng yêu được như ngươi nhỉ...?"

Dư âm yếu dần, hắn ngã xuống, Phác Thái Anh vươn tay đón được hắn, chìa ra lại là hai cánh tay trắng như tuyết, mười ngón tay đỡ lấy đôi vai hắn.

Một đôi tay của nữ nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net