Liệu rằng ta còn yêu nhau!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước mắt của tôi cứ rơi xuống hoà vào cơn mưa cuối mùa, tôi nhìn chị với ánh mắt đau thương, tay muốn níu giữ nhưng vì một lý do gì đó tôi đành thu bàn tay mình lại

Chị cũng nhìn tôi, trong đôi mắt ấy chính là một nỗi đau không biết gọi như nào. Chị dứt khoác nói rõ ràng từng câu từng chữ khiến trái tim tôi nhói lên từng hồi, đau rồi lại hết và tiếp tục lại đau

"Chúng ta không có kết quả. Mọi thứ rồi cũng sẽ kết thúc, 5 năm cảm ơn em trao cho tôi hạnh phúc, cảm ơn em đã trao cho tôi niềm vui nhưng Jiyeon, chúng ta là không thể nào. Tình cảm của chúng ta chỉ là tuổi trẻ yêu theo tiếng gọi của con tim. Yêu không cần nghĩ về tương lai phía trước có thế nào. Nhưng bây giờ chúng ta đều đã trưởng thành, không thể nào như thế nữa. Xã hội này quá khắc khe, không có chỗ đứng dành cho chúng ta. Càng không có hạnh phúc dành cho chúng ta"

"Không muốn! Hyomin đừng rời xa em. Chị đừng đùa như thế có được không?"

Chị cười nhạt nhưng đôi mắt chị lại đỏ hoe, tại sao chứ. Tại sao lại thành ra như thế

"Từng câu từng chữ chị nói đều là thật, hãy chấp nhận và cố vượt qua. Nói chị cũng đã nói rồi, bây giờ chị có việc phải đi. Gặp em trong ngày kỷ niệm 10 năm, lúc đó chúng ta lại là chị em tốt với nhau và cùng nhau đứng trên sân khấu vì người hâm mộ. Tạm biệt và không quên chúc em hạnh phúc"

Cái gì gọi là chị em tốt, cái gì mà đứng cùng một sân khấu. Tôi không muốn, thật sự là không muốn chỉ là chị em tốt với chị. Hạnh phúc của tôi chính là chị

"KHÔNG BAO GIỜ"

Một tiếng kèn xe vang lên bên tai tôi, là một người đàn ông đang lái xe dừng ở gần nơi mà tôi với chị đứng. Cầm theo một chiếc ô, người đó chạy lại phía chị, che ô cho chị khỏi những hạt mưa rơi xuống

Chị khi trông thấy người đó liền mỉm cười và bước đi. Rời khỏi nơi này, rời khỏi tôi

"Jiyeon em trở về nhà đi, kẻo bị bệnh thì không hay"

Nói rồi chị quay lưng bước đi, bỏ mặc tôi ở lại cùng với cơn mưa càng lúc càng lớn. Tôi ngã khuỵ xuống dưới thảm cỏ, ngước mặt lên nhìn bầu trời âm u đã từ lâu bị mây đen che lấp. Những hạt mưa cứ thế mà rơi xuống gương mặt, tôi đau rát nhưng không đau bằng con tim tôi bây giờ

Một lúc tôi không thể chịu được liền ngất đi, trong vô thức tôi gọi tên Park Hyomin quay trở lại, gọi chị ấy trong vô vọng

Đã 2 tháng trôi qua kể từ ngày chị rời xa tôi, trong 2 tháng này, tôi tự nhốt mình trong căn phòng tối tăm chỉ có một chút ánh sáng len lỏi qua cửa sổ mà thôi. 2 tháng nay chưa bao giờ mà tôi ngừng nghĩ về chị. Tôi nhớ chị sắp phát điên lên rồi, tại sao lại rời xa tôi . Chẳng lẽ chỉ vì cái xã hội này hay sao. Chị là không dám đối mặt, hay là chị đã hết yêu tôi. Phải rồi, ngày hôm đó chị rời đi cùng một người đàn ông khác kia mà. Rõ ràng là chị đã không còn yêu tôi

Trời sắp đặt, cuộc đời trớ trêu tôi vô tình gặp lại chị ở một nhà hàng cùng người đàn ông đó. Ngay lúc này tôi rất muốn đi đến kéo chị rời khỏi người đó. Nhưng lòng tự trọng của tôi không cho phép. Chị nhìn tôi cúi đầu chào và mỉm cười hỏi một vài câu trông thật xa lạ. Mượn một người bạn đi cùng tôi, tôi nắm lấy bàn tay của cô bạn đó cùng đối mặt với chị

"Jiyeon, dạo này em sống có tốt không"

"Hiện tại em rất hạnh phúc bên người yêu mới của mình, và chúng em có một cuộc sống rất tốt"

Hyomin không biết vì lý do gì mà nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên khi mà tôi nói với chị rằng tôi đã có người mới

Chị bất ngờ nắm lấy bàn tay của tôi và kéo đi tôi không rõ nguyên nhân. Bỏ mặt người bạn của tôi ở đó và cả người yêu hiện tại của chị. Chị đưa tôi lên sân thượng của nhà hàng.

Chúng tôi đứng đó, nhìn nhau một lúc lâu sau đó thì chị mới lên tiếng trách mắng tôi

"Em có nghĩ đến tương lai của mình không vậy?"

"Tương lai gì? Có phải là tương lai của tôi vì chị mà đau buồn, nhung nhớ hay không? Park Hyomin chị quá ích kỷ, chị làm tôi đau lòng, tổn thương lẫn tuyệt vọng. Chị ngoài miệng nói muốn tôi hạnh phúc, vậy sao bây giờ khi tôi có được hạnh phúc chị lại tỏ thái độ. Chẳng lẽ đây là tình chị em tốt mà chị nói hay sao"

Chị giơ bàn tay tát một cái thật mạnh vào mặt của tôi, ánh mắt chị chứa sự đau thương mà nhìn tôi

"Em nói chuyện với chị kiểu đó sao?"

"Sao không thể nói kiểu đó? Chị là gì của tôi? Chẳng là gì cả! Tôi cũng không cần nói chuyện tử tế với một người phản bội tình cảm như chị"

Đôi mắt đỏ hoe lưng tròng, chị nhìn tôi hành động nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong không cho nó rơi ra giọt nào. Rốt cuộc tôi không biết chị ấy đang nghĩ gì nữa

"Jiyeon...em thật muốn sự nghiệp của mình vì những chuyện này mà ảnh hưởng hay sao? 10 năm qua rốt cuộc em muốn nó đổ vỡ chỉ vì chuyện này hay sao?"

"Sự nghiệp, danh tiếng đối với tôi không quan trọng. Đời này sống vui vẻ, sống hạnh phúc cùng người mình yêu dù có thế nào tôi cũng chấp nhận. Nhưng có lẽ vĩnh viễn cả đời này tôi cũng không có được hạnh phúc. Bởi vì tôi đã mất đi chị..."

"Vậy còn gia đình em? Em có nghĩ đến cảm nhận của họ hay không?"

"Nếu tôi không hạnh phúc, không vui vẻ với điều mà tôi mong muốn thì liệu rằng họ có hạnh phúc hay không? Park Hyomin nếu như chị đã muốn chia tay thì cũng xin đừng quan tâm tôi đừng đặt câu hỏi cho tôi quá nhiều. Chúng ta từ nay nước sông không phạm nước giếng. Nếu có cùng đứng cùng một sân khấu, hãy cố diễn xuất cho thật tốt"

Nói rồi tôi ngoảnh mặt bước đi, không quay đầu lại nhìn chị ấy lấy một lần. Cùng lúc đó, trận mưa lại một lần nữa rơi xuống trong cuộc chia ly của chúng tôi. Lần này là tôi bỏ chị ở đó và bước đi. Không nói với chị một lời chào tạm biệt

Đi lướt ngang qua tên người yêu hiện tại của chị, tôi chỉ nhìn một cái bằng ánh mắt khó chịu, xong rồi thì bỏ đi một mạch nhưng ngay sau đó anh ta gọi tên tôi. Bất giác tôi cũng đứng lại mà nghe anh ta định nói gì thì...

"Tôi...không phải là người yêu của Hyomin. Tôi chỉ là bạn của cô ấy, cô ấy nhờ tôi đóng giả làm bạn trai của cô ấy với mục đích muốn cô rời xa cô ấy. Hyomin vì nghĩ cho cô, nghĩ cho sự nghiệp của cô nên mới rời xa cô. Hyomin từ lúc hạ quyết tâm rời xa cô, ngày nào cô ấy cũng uống rượu, ngày nào cũng say và luôn gọi tên cô trong nước mắt"

Tôi nghe những lời nói này của anh ta, lòng tôi đau không chịu đựng được. Lập tức chạy lại lên phía sân thượng của nhà hàng.

Thân hình nhỏ bé, đang ngồi bệch xuống mà khóc. Cả người chị ướt đẫm. Chạy lại thật nhanh để ôm lấy chị, tôi cùng chị khóc. Giọt nước mắt của chúng tôi hoà tan vào những giọt nước mưa. Chị ngước lên nhìn tôi, định mở lời hỏi tôi thì tôi siết chặt chị vào lòng không cho chị nói thêm một lời nào nữa

"Ngay từ khi bắt đầu, chúng ta đã hứa sẽ không giấu nhau chuyện gì, cùng nhau vượt qua tất cả. Vậy sao bây giờ chị lại thất hứa mà chịu đựng một mình. Tại sao lại bỏ rơi em như vậy. Kể từ bây giờ về sau, em không cho chị rời khỏi em thêm một lần nào nữa. Chị có nghe rõ không"

"Jiyeon, chị không thể..."

"Không đến lượt chị quyết định nữa, em dù có chết cũng sẽ không để chị rời khỏi em. Hyomin xin chị đó, hãy cùng em bắt đầu lại mọi thứ...có được hay không"

Chị không phản kháng, chỉ nói với tôi với chất giọng không cao cũng không thấp nhưng lời nói chứa một nỗi xót xa

"Dù cho tình yêu của chúng ta có kết thúc, thì em vẫn là duy nhất trong tôi..."

"Tình yêu của chúng ta đúng thật đã kết thúc, nhưng đó chỉ là kết thúc tình yêu tuổi trẻ của chúng ta. Sau này tình yêu của chúng ta chính là tình yêu cả một đời gắn bó. Hyomin, cả đời này em cũng chỉ yêu mỗi mình chị"

"Jiyeon..."

Tôi không nói gì thêm nữa, tôi cũng không để chị nói thêm gì nữa. Tôi giam giữ mọi lời nói của chị lại chỉ bằng một nụ hôn sâu. Tôi nhớ chị, tôi yêu chị, dù là có dùng một nghìn từ cũng không thể diễn tả hết tình yêu của tôi dành cho chị Park SunYoung

#03052019MinYeonDay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net