One Blue Night

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi một mình trở về nhà, thật mệt mỏi và buồn chán. Mở cánh cửa, bước vào trong chính là một khoảng không gian vắng lặng, một màu đen che lấp cả một gian phòng

Thỉnh thoảng tôi cũng trở về nhà ba mẹ nhưng đến tối tôi cũng phải về lại ngôi nhà tuy quen thuộc nhưng lại vô cùng lạnh lẽo bao lấy thân mình

Bật chiếc điện thoại người bạn luôn theo tôi dù bất kể nơi nào, ngày tháng năm hiện trên màn hình tôi trông thấy liền vô thức khẽ cười. Thì ra, đã 5 năm trôi qua rồi sao. Đã 5 năm ngày chị ấy rời đi

Phác Trí Nghiên tôi của hiện tại ở tuổi 31, cái tuổi đáng lẽ ra đã có hạnh phúc và gia đình cho riêng mình rồi nhưng tôi vẫn cứ như thế, vẫn một mình chờ đợi điều gì đó thật vô vọng. Phác Thiện Anh chị của tôi cùng các chị trong nhóm nhạc T-ARA một thời hoàng kim cùng tôi những năm tháng rực rỡ ấy, ai cũng đều đã có hạnh phúc. Khi biết họ đã có hạnh phúc, tôi thật vui mừng thay nhưng vẫn sót lại một điều mỗi khi nhớ đến thì trái tim tôi vẫn cứ nhói đau...

Ngày này của 5 năm trước, Thiện Anh cùng tôi có một bữa ăn cùng nhau, và cũng chính là khi đó chúng tôi kết thúc...

Thiện Anh rời đi, chỉ còn lại mình tôi trong ngôi nhà nhà, một mình cô đơn. Mọi thứ đã thay đổi, đến cuối cùng dù chúng ta có lựa chọn dự tính đến bao nhiêu điều tốt đẹp nhưng vẫn không thể đối đầu lại với áp lực của xã hội này

Ngày chị ấy kết hôn, tôi vẫn đến cùng uống rượu mừng, vẫn cố mỉm cười trước chị ấy. Phác Thiện Anh kết hôn ở tuổi 34 như chị ấy đã dự định từ trước, đáng tiếc người cùng chị ấy kết hôn không phải Phác Trí Nghiên tôi, không phải là chúng tôi cùng nhau như chúng tôi đã hứa

Những ngày sau đó, tôi vốn uống rượu không được nhiều nhưng mà đã dần quen và cùng nó bầu bạn mỗi tối. Mỗi ngày tôi đều uống loại rượu mà Thiện Anh yêu thích, khi rượu chế ngự được tôi thì lúc ấy tôi lại sống thật với chính mình, sống thật với cảm xúc của tôi nhất

Hét to cái tên "Phác Thiện Anh" nhưng vọng lại chỉ là tiếng thét đau thương của chính mình, khi không thể gọi tên chị nổi nữa, khi nước mắt tôi đã cạn khô đi, khi đôi mắt tôi không còn mở được nữa mà ngủ thiếp đi trong vô thức

Mỗi một ngày cứ thế trôi qua, một ngày rồi lại thêm một ngày, thấm thoát thời gian 5 năm nữa lại trôi qua, tôi của hiện tại đã 36 tuổi, nhưng vẫn một mình

Tuy chỉ có một mình nhưng cuộc sống của tôi tích cực hơn trước, thỉnh thoảng cũng cùng bạn bè và các chị trong T-ARA họp mặt, tôi cũng đã gặp lại chị ấy cùng một đứa trẻ bên cạnh. Là một bé gái 3 tuổi đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng của chị Thiện Anh

Vẫn là Phác Thiện Anh luôn ấm áp và dịu dàng nhất, hình ảnh chị ấy chăm sóc cưng chiều đứa con của mình rất ra dáng một người mẹ mẫu mực

"Trí Nghiên em xem con bé Tiểu Mẫn Mẫn bây giờ gương mặt nó rất giống em hồi nhỏ"

Thiện Anh vội liếc nhìn tôi một cái, xong rồi cũng dịu dàng đáp lại câu nói của Ân Tĩnh đang chơi đùa cùng Tiểu Mẫn Mẫn

"Em cũng không ngờ lại giống Trí Nghiên đến thế, có lẽ vì em cũng đã từng tự tay nuôi lớn Trí Nghiên, trông Trí Nghiên nhiều quá nên khi sinh ra Tiểu Mẫn Mẫn cũng có nét giống em ấy a"

Tôi mỉm cười trước lời nói của chị ấy, vỗ vỗ hai bàn tay mình lại trước mặt của Tiểu Mẫn Mẫn

"Tiểu Mẫn Mẫn, qua đây cho ta cưng chiều con một chút nào"

Tiểu Mẫn Mẫn nó rất ngoan, khi tôi gọi liền qua ngồi vào lòng tôi mỉm cười, còn thơm vào má tôi một cái nữa.

"Tiểu Mẫn Mẫn, con không sợ cô Trí Nghiên sao? Người khác đều rất sợ cô ấy mỗi khi gặp đó"

"Mẹ nói cô Trí Nghiên là người tốt, ngày nào mẹ cũng cho con xem hình cô ấy. Rất Xinh đẹp"

Nghe xong lời nói của Tiểu Mẫn Mẫn, dường như mọi hạnh phúc từ câu nói ấy liền khoả lấp vào trái tim đã từ lâu tan vỡ. Tôi vô thức ngước lên nhìn Chị ấy, vô tình tôi cũng bắt gặp ánh mắt chị ấy đang nhìn tôi và Tiểu Mẫn mỉm cười. Nụ cười này thật vô cùng ấm áp. Lòng tôi phút chốc len lỏi một chút bình yên

"Tiểu Mẫn Mẫn, vậy thì sau này cô sẽ xin phép mẹ Thiện Anh qua đón con đi chơi, con có chịu không?"

"Thật hay quá. Con rất yêu Trí Nghiên a"

"Tiểu Mẫn Mẫn ngoan"

Kết thúc bữa ăn cùng nhau, tôi nhìn theo bóng dáng của Chị và cả Tiểu Mẫn Mẫn đang rời đi, nỗi thương nhớ bỗng chốc lại ùa về, chua xót một chút ít. Nếu như người đi bên cạnh Thiện Anh và Tiểu Mẫn Mẫn là tôi thì cuộc đời của tôi sẽ trọn vẹn biết bao nhiêu...

Tôi nhíu mày, nước mắt tôi chợt lăn dài trên má, đôi mắt tôi vẫn nhắm nghiền. Tim tôi đập rất nhanh, rất nhanh, nhói đau đến cùng cực. Ngồi bật dậy gọi to cái tên "Phác Thiện Anh" một lần nữa. Cả người tôi bị mồ hôi làm ướt hết, thì ra là một giấc mơ sao

Nhìn xuống phía bụng tôi có một cánh tay đang ôm lấy, xoay qua liền thấy người bên cạnh đang mơ màng nhìn mình

"Trí Nghiên em làm sao vậy? Cả đêm hôm qua em không cho chị ngủ, đêm hôm nay còn gọi tên chị lớn tiếng như vậy? Bộ em muốn chết với chị hả?"

Nụ cười tôi liền lộ ra, ánh mắt tôi mở to nhìn người trước mặt, là chị ấy. Thật sự là chị ấy đang ở bên cạnh tôi

"Thiện Anh, là chị thật sao?"

"Chứ em còn tưởng là cô nào sao?"

Tôi vội ôm lấy chị ấy vào lòng mừng rỡ, nước mắt cũng khẽ rơi ra rồi

"Hãy nói cho em đây là sự thật đi, Thiện Anh chị không rời. Chị ở đây, đang ở bên cạnh em. Đang cùng em chung một chỗ"

Thiện Anh rời khỏi cái ôm của tôi, kéo da mặt tôi dãn ra khiến tôi đau không chịu nỗi

"Phác Trí Nghiên là thật, chị đang ở bên cạnh em đây nè"

"Thiện Anh à đừng rời xa em"

"Chị còn có thể rời xa em được nữa hay sao? Làm ơn đi chúng ta đã ở bên nhau được 20 năm rồi, Phác Tiểu Nghiên cũng đã 3 tuổi. Chị có 2 cục nợ ở bên mình, rời xa bằng cách nào nữa đây hả?"

Tôi trừng mắt nhìn chị, mặt ngu ngơ mà nhìn chị hỏi những câu ngớ ngẩn như người mất trí

"Phác Tiểu Nghiên là ai?"

"Là kết tinh tình yêu của chúng ta? Nè có lộn không vậy, Phác Trí Nghiên rốt cuộc em đã mơ thấy cái gì mà khiến em mất trí nhớ luôn vậy hả?"

Tôi vẫn giữ trạng thái ngu ngơ đó mà đáp lại lời Thiện Anh, chị ấy nghe xong liền bật cười

"Em mơ thấy chị kết hôn cùng người khác, còn sinh ra một đứa bé gái tên Tiểu Mẫn Mẫn a"

"Phác Trí Nghiên, bé gái gì chứ! Đứa con của chúng ta là bé trai tên Phác Tiểu Nghiên. Cái mặt của nó nghịch ngợm giống em không khác một chút nào a"

Nghe xong những lời nói này của Thiện Anh, tôi lại bừng sức sống, ôm lấy chị vui mừng

"Là thật rồi, Thiện Anh à"

"Đứa trẻ này, bao nhiêu tuổi rồi. Em luôn làm phiền chị ở ngoài, ngay cả giấc cũng làm phiền chị. Giấc mơ cả nhà chúng ta đi du lịch đã bị em phá tan nát hết rồi. Bắt đền đi"

Vẫn là Thiện Anh đáng yêu nhất, chị ấy đang nổi giận phụng phịu trước mặt của tôi. Hình ảnh này thật khiến người ta không thể kiềm chế được mà muốn ngay lập tức liền ăn sạch

"Thiện Anh à, 2 tháng rồi chúng ta chưa đi du lịch. Ngày mai cả gia đình cùng nhau đi. Chị thấy thế nào?"

Phác Thiện Anh mừng rỡ mà ôm lấy cổ tôi, còn hôn tôi nữa. Cảm giác này thật tuyệt vời mà

"Phác Trí Nghiên vẫn là hiểu chị cần gì nhất. Yêu em"

"Nhờ hai chữ Yêu Em của chị, chị lại khiến cơn đói của em dâng trào rồi a"

"Trí...Trí Nghiên em..."

Chị ấy ấp úng gọi tên tôi, còn tôi vội ghé sát vào môi chị mà hôn lấy. Đặt chị nằm lại xuống chiếc giường quen thuộc. Một bầu trời đêm xanh thẳm, chúng tôi lại tìm đến nhau, cùng hoà vào bầu trời đêm ngoài kia cùng nhau vẽ nên những ký ức tươi đẹp, vẽ nên tình yêu của tôi và Phác Thiện Anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net