Đoản 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



- Ăn...ăn tôi sao ?

Hạ Quyên Quyên đỏ ửng mặt, phản ứng như thiếu nữ mới lớn vậy, vô cùng dễ thương, hắn không dấu nổi đành bật cười thành tiếng.

- Chồng đùa thôi, vợ ăn đi.

- Lần sau đừng đùa thế, dễ bị hiểu lầm lắm.

Cô nhắc nhở hắn, lỡ bị người ngoài hiểu lầm thì chết mất, không biết dấu mặt đi đâu.

- Tiểu Quyên.

Hắn ôn nhu gọi.

- Hả?

Cô đang định cho miếng thịt bò vào miệng thì hắn gọi.

- Gọi anh là chồng đi.

- Cái gì? Chồng...chồng sao?

Cô lắp bắp nói.

- Ừ thì lúc trước em hay gọi anh là vậy mà, em còn nói muốn chúng ta cùng sinh bảo bảo nữa.

Gương mặt cứng đờ, đỏ lại càng đỏ hơn, ánh mắt vội vàng né tránh hắn.

- Tôi...nói như vậy sao?

- Đúng vậy, vợ nói vợ thích sinh con trai, nhưng anh lại thích vợ sinh con gái hơn, vì nó sẽ xinh đẹp giống vợ nè.

- ...

- Chuyện đó thì để sau cũng được, gọi anh là chồng đi.

Bọn hạ nhân nãy giờ nhịn, nhưng cái gì cũng có cái giới hạn của nó, thế là bọn họ bật cười thành tiếng, nghe lão đại "lạnh lùng" của họ nói chuyện với phu nhân của mình mà nhịn cười không nổi.

Bọn họ tưởng ông chủ này chỉ có cái "mặt lạnh" thôi chứ, ai ngờ cũng biết dỡn biết đùa.

- Cái đó...

Hạ Quyên Quyên liếc qua đám người hầu đang che miệng cười, mặt xấu hổ vô cùng.

Trần Dương Thần tức giận, co chân mày lại, lớn tiếng quát.

- Ra ngoài hết đi.

- Vâng.

Bọn họ biết đã chọc nhầm ổ kiến lửa đành nhanh chóng gập đầu rồi bước ra ngoài, tránh lại phạm phải điều gì sai lầm nữa. Bây giờ trong căn phòng to lớn chỉ còn duy nhất hai người.

- Họ đi rồi, vợ gọi đi.

- Cái đó...

- Xấu hổ gì, ngày trước không phải đã gọi nhiều rồi sao.

- Anh...chồng...

Hắn khẽ chau mày lại, ánh mắt vô cùng khó chịu, "anh chồng" là sao?

- Gọi chồng thôi, không được gọi anh, hiểu không?

Cô lúng túng ngượng ngùng đành run, miệng mở nhỏ xíu thì thầm cất giọng.

- Chồng...

Hắn mỉm cười, trong lòng tràn ngập sắc xuân, sự hạnh phúc, vui sướng liên tục sinh ra trong lòng hắn.

- Ngoan quá, chồng phải thưởng cho vợ thôi.

- Thưởng...thưởng sao?

- Đúng vậy.

Hắn mỉm cười, gật gật cái đầu.

- Vậy...chồng...thưởng gì?

- Đêm nay cho vợ nằm trên chồng, chịu không?

- Cái gì? Nằm trên?

Hạ Quyên Quyên giật nảy mình bật dậy, làm té cả ghế. Gương mặt đỏ ứng như cà chua chín. Thưởng cái gì mà kì cục vậy, rõ ràng...rõ ràng là hắn muốn bức cô đến chết đây mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đoản